Vạn Giới Chí Tôn

Chương 110: Để ta giúp nàng!!




Mất vài giây Trường Thiên mới bừng tỉnh trở lại, tuy nhiên lần này vẻ lười biếng hời hợt không còn tồn tại trên gương mặt điển trai nữa. Thông qua Tử Nhãn Trường Thiên nhận ra được một điều mà không một ai khác có thể biết được, căn bệnh của Helen không hề đơn giản chỉ cần phục dụng Bích Thủy Hàn Tuyền là xong, sâu trong linh hồn yếu ớt kia có một thứ cực kỳ xa lạ, kỳ quái tồn tại. Hiện tại Trường Thiên không có cách nào phán đoán cụ thể vật đó là gì, cho nên muốn chữa hết cho nàng là điều bất khả thi, chỉ còn biện pháp đi tới đâu hay tới đó.

Đánh giá Helen một lúc sau đó Trường Thiên chậm rãi đứng dậy, hướng Kraken phất tay nói.

"Thả hắn xuống đi! Ba đứa kia tháo áo choàng rồi đi theo bọn ta!!"

Kraken không hỏi nhiều, theo lời dặn buông cổ tên hắc bào nhân kia ra. Bọn người Helen được đặc xá liền thở phào nhẹ nhõm, nàng dùng đôi mắt dễ thương âm thầm quan sát Trường Thiên, vừa nãy do hoảng loạn nên không kịp phát hiện biểu hiện trên gương mặt hắn, nhưng vẫn thấy đôi chút sự phức tạp thoáng qua trong tích tắc.

Cảm nhận được Kraken đã dẫn ba người tới ngay bên cạnh, Trường Thiên xoay người lại nhìn thì đột nhiên linh hồn hắn run lên mãnh liệt.

"Cảm giác này!!" Trường Thiên gục xuống ôm ngực lẩm bẩm, hắn khó khăn vừa định ngẩng đầu nhìn Helen thì bất chợt một đoạn hình ảnh kỳ lạ không biết từ đâu hiện lên trong tâm trí hắn.

Trong hình ảnh có một nam tử nhẹ nhàng đặt chiếc lá lên miệng, có vẻ như đang thổi một giai điệu nào đó, ngồi cạnh nam tử là một thiếu nữ thanh xuân động lòng người, mái tóc dài chạm đất màu tím thu hút ánh mắt người khác.

Điểm đặc biệt ở đây là khuôn mặt hai người, hoàn toàn mờ ảo giống như có tầng sương mù kỳ dị che đi vậy.

Đoạn hình ảnh chỉ có như vậy, bất ngờ hơn nữa khi nó đến và đi cực kỳ nhanh chóng, không để lại chút ấn tượng nào trong đầu Trường Thiên cả. Cảm giác đau đớn ăn sâu vào linh hồn cũng theo đó biến mất, hắn khoát tay ý bảo không cần đỡ rồi từ từ nâng thân thể trăm ký của mình lên.

Không quan tâm đến năm cặp mắt nghi hoặc soi mói, Trường Thiên chỉ nhìn chằm chằm vào Helen. Rốt cục hắn cũng đã biết nguyên do khiến Helen bị triệu chứng kỳ quái, nàng và Tử Di đều giống nhau, đều mang trong mình một thứ gì đó, nói đúng hơn là mang một tia tàn hồn của ai đó, và người này có mối liên hệ tâm linh với linh hồn hắn.

Ngay khoảnh khắc này hắn ngộ ra quá nhiều thứ, Hư Vô không vô duyên vô cớ mang hắn đến Song Giới mà không phải là một vị diện khác cao cấp hơn, có nhiều thứ giúp hắn nhanh chóng phát triển hơn. Vì ở Song Giới có Tử Di, có tia tàn hồn thần bí kia tồn tại trong người, Trường Thiên dám khẳng định đây không phải do Hư Vô cố tình làm, nó còn chưa có ý thức thông minh đến trình độ đó.

Nghĩ mãi vẫn không thể đào sâu thêm chút tin tức nào nữa, Trường Thiên quyết định ngừng, không tiếp tục nghĩ tới, hắn chỉ cần biết những tia tàn hồn ở trong người Tử Di và Helen sẽ không làm hại hắn, bởi vì cảm giác mà chúng mang tới là sự thân thuộc, yêu thương vô bờ bến, không hề tồn tại một chút ghét bỏ hay thù hận nào cả.

Trường Thiên đưa bàn tay lên chạm vào gương mặt xanh xao tiều tụy của Helen, khẽ nói.

"Nhắm mắt lại!! Đừng suy nghĩ gì cả, chỉ dùng tâm cảm nhận thôi."

Helen ngỡ ngàng không biết phản ứng thế nào, nàng luống cuống chân tay bất lực nhìn Trường Thiên áp trán hắn vào trán mình. Hơi thở nóng ấm, hùng hậu của nam nhân phả vào mặt khiến hai má Helen dần ửng hồng.

Thấy nàng bối rối mất tập trung, Trường Thiên thầm cười khổ sau đó vội vàng dùng vẻ mặt hiền lành nhất có thể để giúp Helen bớt hoảng sợ.

Không hiểu tại sao nhưng khi nhìn bộ dạng méo mó khổ sở của hắn, Helen lại nhịn không được cười, nàng lấy lại bình tĩnh, hòa nhã lúc nào không hay. Thấy Trường Thiên không có ý xấu mà chỉ muốn khẳng định một điều gì đó, nàng cũng yên tâm phần nào, không làm khó hắn nữa, nhắm mắt lại, thả lỏng tâm tình và yên lặng cảm nhận như lời hắn nói.

Trán chạm trán, linh hồn chậm rãi giao hòa cùng nhau, tia tàn hồn ẩn sâu trong hồn hải Helen càng ngày càng phát sáng dần dần câu thông với Song Hồn của Trường Thiên. Bất chợt, một loại cảm giác thoải mái, yên bình, vui sướng chạy khắp toàn thân hai người, tuy nhiên chỉ được một lúc rồi nhanh chóng biến mất.

Trường Thiên thầm nghĩ "quả nhiên là vậy, nói như thế, suy tưởng của mình vừa rồi không phải vô căn cứ." Hư Vô từ đầu vẫn im lặng không trợ giúp, nay lại bất ngờ truyền một chút thông tin vào đầu Trường Thiên.

Sau khi nghe xong hắn lập tức há hốc mồm sững sờ, quên luôn trán mình vẫn đang "sàm sỡ" Helen.

Trông thấy vẻ mặt xám ngoét của Trường Thiên Helen cũng bất ngờ không kém, nàng cắn môi dùng bàn tay mịn màng khẽ đánh vào ngực hắn.

Trường Thiên giật mình sực tỉnh thì phát hiện, miệng hắn sắp ngoạm luôn khuôn mặt xinh đẹp phía trước. May mắn chiêu trò của hắn không ít, cho nên vội vàng sửa sai bằng cách tách Helen ra khỏi người mình sau đó khom người vuốt ngực.

"Thật có lỗi quá, vừa rồi vết thương cũ tái phát nên hơi khó thở."

Nói xong hắn liền giả vờ như đã khá hơn đôi chút, vỗ vỗ vào ngực rồi đứng thẳng người lên, quay đầu sang thì thấy bốn tên kia đang trợn mắt khó tin nhìn hai người. Một màn vừa rồi quả thật có một không hai, hai người vừa rồi còn ở hai phe đối lập, thậm chí còn chuẩn bị thanh toán lẫn nhau, vậy mà mới nói một hai câu, liếc mắt nhìn nhau vài cái liền thân thiết thành ra thế này rồi.

Trường Thiên vốn mặt dày nên vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, chỉ tội Helen thanh thuần, hiền lành bị nhìn với ánh mắt như vậy thì làm sao chịu nổi, nàng xấu hổ vội vàng đuổi theo Trường Thiên.

Nhìn nàng cứ nép nép bên cạnh cúi gằm mặt xuống như bị ai bắt nạt, Trường Thiên thương xót không thôi, cô gái này về sau chắc chắn sẽ ở bên cạnh hắn, dù nàng không muốn thì kết quả vẫn không thay đổi. Vì vậy, trách nhiệm bảo bọc cho nàng bắt buộc phải có, hắn quay đầu lạnh lùng nói từng chữ một.

"Dám chọc ghẹo Helen lần nữa thì đừng trách ta tàn nhẫn."

Bốn người Mục Hải đi sau nghe vậy vội vàng nghiêm túc, không dám soi mói gì Trường Thiên và Helen nữa. Còn riêng Helen thì đang bất ngờ chăm chú nhìn Trường Thiên, nàng tò mò hỏi nhỏ.

"Làm sao ngươi biết tên ta?"

Trường Thiên khẽ cười trả lời.

"Nếu ta nói, vừa rồi thông qua thần giao cách cảm biết được nàng và cả quá khứ của nàng thì nàng có tin không?"

Khiến Trường Thiên bất ngờ là Helen không phản ứng gì mà chỉ im lặng lắc đầu, nhìn nàng không khác một mặt hồ tĩnh lặng, yên ả không chút gợn sóng. Hoàn toàn khác với cô gái dễ xấu hổ ban nãy, hình tượng nàng bây giờ gợi lại cho Trường Thiên đoạn ký ức thấy được trong đầu Gaia, tiên nữ chốn hồng trần, không cao quý, không xa cách với người ngoài.

Trường Thiên thích Helen như vậy hơn, bởi vì nếu nàng yếu đuối, dễ đỏ mặt kèm theo tính cách dễ thương thì sẽ giống Tiểu Ngư Nhi. Mỗi một nữ nhân bên cạnh hắn đều phải có màu sắc riêng biệt, không ai giống ai cả, có như thế thì mới không xảy ra tình trạng đấu đá, ganh ghét lẫn nhau.

Hắn nhìn kỹ nàng một chút rồi mới nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu chầm chậm dung hòa vào tính cách Helen, giúp nàng dễ chịu hơn rất nhiều, không còn gò bó rụt rè như trước nữa.

"Vậy nàng nói xem, vì sao ta lại nhận biết được nàng chứ?"

"Ta không biết!!"

"Ơ, vậy thì tại sao ta nói nàng lại không tin??"

"Ta cũng không biết!!"

Nói đến đây Trường Thiên đành bó tay, hắn lắc đầu cười khổ không nói gì thêm nữa.

Thấy hắn im lặng một lúc lâu, Helen khó chịu quay sang bắt chuyện.

"Nè!! Ngươi là người ở Kim Phượng à??"

"Không!!"

"Vậy ngươi là người từ nơi khác đến tham quan đúng không?"

"Không!!"

"Thế ngươi đến tìm người à??"

"Không!!"

...

"Không cái gì mà không hoài vậy?? Nói chuyện với ngươi thật nhàm chán!!"

Helen rốt cục cũng chịu không nổi, nàng quệt miệng hừ nhẹ một cái rồi ngoảnh mặt đi nơi khác, không thèm nói chuyện với hắn nữa. Vốn tưởng làm vậy thì Trường Thiên sẽ quay qua xin lỗi hoặc một cái gì khác tương tự, nhưng hắn vẫn thờ ơ bình thản không quan tâm.

Helen lần này tức giận thật sự, quyết định mặc kệ tên nam nhân không biết điều đó đi, tuy nhiên khi bình tĩnh ngẫm lại thì phát hiện mình và hắn có liên quan gì nhau đâu, cùng lắm cũng chỉ đụng chạm vài cái thôi mà. Nghĩ đến đây, thiếu nữ xinh đẹp liền sóng êm biển lặng như cũ.

Thấy Helen điều chỉnh tâm tình đơn giản, nhanh chóng khiến Trường Thiên không thể không thầm khen, nàng là một cô gái có tính tự chủ rất cao, nói cao nhất trong số những người mà hắn từng quen cũng không quá. Chẳng trách nàng có thể vượt qua nỗi ám ảnh quá khứ kia trong thời gian ngắn, bị kẻ xa lạ hãm hại thì không đáng nói, nhưng người gây ra chuyện đó lại là các anh trai và cha của nàng, thậm chí nàng còn chẳng hiểu mình đã làm sai điều gì mà phải chịu sự dày vò đáng sợ như vậy.

Trường Thiên càng nhìn Helen càng thuận mắt, chắc chắn tương nàng sẽ không phải là một bình hoa vô dụng, tâm tình hắn bỗng tốt lên khá nhiều.

"Nàng muốn trị căn bệnh hành hạ mình bao lâu nay không??"

Câu nói bất ngờ vang lên làm Helen không kịp phản ứng, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy hắn đang cầm một lọ thủy tinh trên tay, bên trong là một loại dung dịch màu ngọc bích xinh đẹp. Hô hấp Helen như ngừng lại, nàng tất nhiên biết dung dịch đó là thứ gì, vừa định mở miệng thì giọng nói của Trường Thiên đã truyền vào trong tai.

"Để ta giúp nàng nhé!!"