Vạn Giới Chí Tôn

Chương 104: Lật đổ chu tước đế quốc (9)




Trên ngọn cây cổ thụ cao chọc trời có năm thân ảnh đang ngồi bàn luận điều gì đó.

Trường Thiên trầm ngâm một lúc rồi đưa ra quyết định cuối cùng.

"Zones! Nàng cưỡi cự long quay về Thanh Hào thành trước đi, bảo Guile tiến hành kế hoạch càng nhanh càng tốt, thời gian của ta không còn nhiều nữa. Chuyện ở đây lâu hơn dự kiến cho nên tạm thời ta chưa thể trở về chủ trì đại cục được."

Zones nhận lệnh gật đầu, tuy nhiên nàng cũng chưa rời đi vội, bây giờ chỉ một câu nói của Trường Thiên sẽ quyết định vận mệnh của Chu Tước Đế quốc, cho nên Zones không muốn bỏ lỡ chút nào.

Thấy Trường Thiên hết nhìn đông sang nhìn Tây, Darka tâm lý vốn đã hồi hộp rốt cục chịu hết nổi mở miệng dò hỏi trực tiếp.

"Ngươi đừng có úp úp mở mở nữa, bất kể là kế hoạch nào thì bây giờ điều chúng ta thiếu nhất chính là một đội quân đủ mạnh để tập kích, hủy diệt Đế đô trong một đòn duy nhất. Nhưng chúng ta phải kiếm đội quân đó ở đâu??"

Đáng tiếc lời hắn nói chả khác nước đổ đầu vịt, Trường Thiên vẫn hời hợt không để tâm đến dù là một chút. Mãi vài phút sau, thời điểm Darka chuẩn bị bùng nổ thì Trường Thiên mới chịu ngồi dậy.

"Tâm tình của ngươi quá kém, như vậy thì làm sao tham gia chiến dịch sắp tới được??"

"Ý ngươi là gì??"

"Đến thời điểm tự ngươi sẽ biết!!"

Trường Thiên lắc lắc ngón mỉm cười thần bí sau đó chậm rãi đứng dậy.

"Quân đội sao? Ai bảo với ngươi rằng chúng ta không có??"

Đôi mắt nhắm chặt nhẹ nhàng mở ra nhìn về phương trời xa xăm, nơi đó có một con bài khiến hắn phải thay đổi kế hoạch, tuy nhiên con bài này còn giúp hắn thực hiện công việc hủy diệt Chu Tước Đế quốc dễ hơn nhiều so với trước đây.

...

Tại một thành trì cách vị trí nhóm Trường Thiên khoảng hai trăm dặm về hướng Bắc.

"Kế sách mà hoàng tử Tepter đưa ra có vẻ không ổn cho lắm!"

Một nam tử sắc mặt âm u bỗng lên tiếng phá vỡ bầu không khí sôi nổi, từng âm thanh nghị luận to nhỏ lần lượt biến mất. Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, điều đó cho thấy hắn có địa vị không hề đơn giản.

Thanh niên tuấn tú ngồi góc phòng chính là hoàng tử Tepter trong miệng nam tử âm u kia, nghe người khác bảo ý tưởng do mình tốn công sức nghĩ ra có vấn đề, Tepter hiển nhiên rất không vui. Nhưng vì lo sợ thực lực của nam tử âm u nên không dám biểu hiện gì quá phận mà chỉ từ tốn mỉm cười đặt câu hỏi.

"Tepter bất tài không nghĩ ra được thứ gì hay ho, khiến Megumon đại nhân chê cười rồi, không biết ngài có thể nêu cao kiến chỉ dạy Tepter thêm được không?"

Nếu Darka có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ rất bất ngờ, bởi vì Tepter chính là cậu em trai thân yêu của hắn, còn Megumon kia không ai khác ngoài đại tướng quân Vũ Tôn đỉnh phong thống lĩnh binh đoàn tinh nhuệ nhất Thanh Long Đế quốc. Thật khó để tin một vị hoàng tử chưa đầy ba mươi tuổi lại có thể câu thông với kẻ địch, phản bội quê hương nơi sinh ra mình, hơn nữa Tepter trước mặt Darka luôn đóng vai một người em hiền lành, ngoan ngoãn.

Điều đặc biệt nhất không phải là thân phận của Tepter mà là tu vi cường đại tỏa ra từ hắn, hoàn toàn không dưới Vũ Tôn Lục Tinh bao nhiêu cả. Hết 99% số cường giả đạt đến Vũ Tôn đều đã ở độ tuổi hai đến ba trăm, vậy mà Tepter mới chỉ 28 tuổi đã có tu vi mạnh mẽ như vậy, quả là điều kỳ quái. Ngay cả Megumon là người hợp tác cũng phải dè chừng hắn ta ít nhiều.

Không hiểu tại sao nhưng Megumon lại rất ghét cái kiểu giả tạo của Tepter, đã có không ít kẻ thường hay múa may, giả tạo trước mặt hắn, có điều Megumon chưa từng để ý đến. Riêng Tepter thì khác, hắn mang đến cho Megumon cảm giác cực kỳ khó chịu, có lẽ vì Megumon chủ tu vài thứ khác với người bình thường cho nên nhạy cảm hơn chăng, ít nhất là hắn nghĩ vậy.

Megumon nâng ly rượu nhấp một ngụm rồi mới trầm tư đưa ra ý kiến của mình.

"Đóng giả quan chức cấp cao của Chu Tước để trà trộn là ý tưởng không tồi, ta dư sức làm được việc hóa trang dung mạo, tuy nhiên cách đây nửa tháng không phải cũng có một nhóm người tới cướp Thiên Hỏa sao. Nếu chúng đặt mục tiêu là món bảo vật đó thì lo lắng của ta là dư thừa, nhưng nếu đó mới chỉ là đòn dạo đầu thì tình hình sẽ bất lợi đối với chúng ta. Chim sẻ bắt mồi, hoàng tước ở sau."

Nghe Megumon nói Tepter và mọi người mới ngộ ra được, mọi chuyện xem ra không đơn giản như bọn họ nghĩ.

Tuy nhiên, không ai biết rằng Trường Thiên đã tính trước trường hợp con cờ trong tay hắn sẽ nảy sinh đề phòng, sự kiện cướp đoạt Kim Thiên Đế Hỏa không phải là nhỏ, truyền đến tai những kẻ có dụng tâm sẽ khó tránh khỏi. Nếu bọn Megumon không có sự chuẩn bị kỹ càng mà chỉ đi theo lối mòn cũ rích thì Trường Thiên cũng không cần tới con cờ vô dụng này nữa, tự tay hắn thực hiện còn nhanh chóng dứt khoát hơn gấp nhiều lần. May mắn trong quân phiến loạn ô hợp tập trung từ những Đế quốc có ý đồ bất chính, vẫn có một người trí dũng song toàn như Megumon chỉ huy, đệ cửu cường nhân bảng đâu phải chỉ có cái danh hảo.

...

"Kế hoạch triển khai!!"

Ở một nơi nào đó Trường Thiên nhếch mép cười ma mãnh, đồng thời tại căn phòng mà đám người Megumon, Tepter bàn bạc kế sách bỗng xuất hiện thêm hai nhân vật hoàn toàn xa lạ.

Một người trong số đó mở miệng nói trước.

"Các ngươi là người của tứ đại Đế quốc đúng không??"

Nghe thấy âm thanh lạ lẫm phát ra trong phòng, mấy người Megumon giật bắn mình, hoảng sợ quay đầu nhìn về hướng hai vị khách không mời mà tới. Những nhân vật có mặt ở đây đều có tu vi và danh tiếng vang dội trên đại lục, hai người kia tiến vào mà không một ai hay biết, kể cả Megumon cũng không ngoại lệ, bảo sao không hoảng sợ cơ chứ.

Trên trán Megumon chảy xuống từng giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu, hắn nuốt ực một ngụm nước bọt rồi mới lấy dũng khí nói.

"Hai vị đây là...?"

Người thấp bé hơn, cũng là người vừa rồi lên tiếng, nhìn chằm chằm Megumon, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt.

"Ngươi là chỉ huy ở đây sao??"

Megumon không dám chậm trễ, nhanh chóng gật đầu thừa nhận.

"Không sai! Ta là thống lãnh quân hợp binh Megumon Magna! Không biết hai vị đại nhân ghé đến nên chưa kịp chuẩn bị tiếp đón. Mong hai vị lượng thứ!"

Người thấp bé phất tay ý bảo không cần thiết sau đó mỉm cười chậm rãi cất giọng, tuy thanh âm còn non nớt nhỏ yếu nhưng khi lọt vào trong tai đám người Megumon lại như sấm sét đánh thẳng vào đầu.

"Ta vẫn còn nhớ rõ ngươi đấy, năm đó ngươi là kẻ duy nhất sống sót sau đòn công kích tùy ý của Kraken, cho đến hôm nay ta vẫn còn thắc mắc rằng ngươi đã dùng thứ tà thuật gì để trốn thoát nữa đấy."

Megumon suýt chút nữa ngã ngửa lui sau, nói như vị đại nhân trước mắt thì thân phận của hắn chỉ có một.

"Hải Thần!!! Ngài là Hải Thần..."

Cả căn phòng lập tức yên tĩnh, đến tiếng tim đập thình thịch đều có thể nghe rõ mồn một. Người thấp bé không phủ nhận mà cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn lướt qua từng người một.

Cái nhìn vô hại nhưng chả gì một con dao bén ngọt đang cắm sâu vào linh hồn bọn họ, nỗi sợ hãi dần dần bao trùm khắp gian phòng nhỏ bé. Hai người thần bí cảm thấy thời điểm đã đến lúc thích hợp, không ai bảo nhau câu nào, cả hai đồng loạt đứng tách sang hai bên.

Ngay khi Megumon nghi hoặc về hành động của Hải Thần thì một luồng uy áp kinh thiên động địa không biết từ đâu xuất hiện, bóp nghẹt tất cả những ai có tu vi dưới Vũ Tôn Ngũ Tinh.

Bịch!! Bịch!!...

Từng thanh âm nện đầu gối xuống mặt đất cực kỳ nặng nề vang lên, hơn chín phần số người trong phòng đều không chịu nổi uy áp quỳ sụp xuống đất, chỉ còn lại vài người là vẫn trụ vững không gục ngã. Vài giây sau, cánh cửa được làm bằng kim loại lần nữa mở ra.

Một thân ảnh cao to lững thững bước vào, mái tóc dài đỏ ngầu không gió tự bay, nửa thân trên khoác hờ chiếc áo bào để lộ ra cơ bắp hữu lực đầy mạnh mẽ, và nổi bật nhất là cặp chân mày màu trắng sữa chả ăn nhập gì với đầu tóc cả.

"Xin chào! Ta có vinh hạnh được hợp tác với quý vị chứ??"

Mấy người Megumon nhìn nụ cười của nam tử mới vào bỗng dưng có cảm giác bọn họ sắp bị bóng tối vô tận nuốt chửng, tuy hơi vô lý nhưng cảm xúc chân thật đến lạ kỳ.