Vân Dưỡng Tiểu Hoàng Tử

Chương 13: Bạn cùng bàn của nhóc con




【……】

【 Úc Bắc Chinh nhóc có tư cách gì chê cười người khác. 】

【 Úc Bắc Chinh: Không thể chỉ có một mình tôi bị mất mặt. 】

【 Úc Bắc Chinh: Muốn cho tiểu Ninh đệ đệ biết rằng rất nhiều người cũng không biết xuất xứ Khê Hạ cung, huynh cũng không tệ như vậy. 】

Vẻ mặt Úc Siêu đơ luôn, ai biết Khê Hạ cung vì sao gọi là Khê Hạ cung?

Không phải, nó có quan trọng gì hả?

“Ha ha ha ha ha ha!” Úc Bắc Chinh không kiêng nể gì cười nhạo gã, “Ngươi ngay cả cái này cũng không biết, còn để tiểu Ninh đệ đệ đi lớp trẻ con, ta có thể đi cùng ngươi a!”

Cứ như vậy trong nháy mắt Úc Siêu thật sự muốn đánh một trận với Úc Bắc Chinh, nếu không phải vì đánh không lại, ngay cả mẫu tộc cũng không bằng, được phụ hoàng yêu thích cũng không bằng……

“Chuyện này rốt cuộc có quan hệ gì!”

Úc Bắc Chinh: “Tiểu Ninh đệ đệ đều biết!”

Tất cả thiếu niên trong học đường đều nhìn về phía Úc Ninh, có ý đánh giá càng nhiều, nhưng ánh mắt đã hiền lành hơn không ít.

Dù sao rõ ràng hai trong ba ma vương Thái Học đều rất che chở cậu.

“Ồ?” Một thiếu niên cười híp mắt đi vào học đường, “Tiểu Thất biết?”

Người đi tới là một vị thiếu niên không kém với đại công chúa bao nhiêu, trên người mặc cổn phục* màu vàng tươi, chân đi giày da lộn màu nâu, mặt mày phong lưu mà quý khí, khi nhìn người tràn ngập ý cười.

*衮服(gǔn fú): hay được gọi là " Cổn ", là lễ phục của hoàng tử và hoàng đế Trung Quốc thời phong kiến, là một trong những trang phục tôn quý nhất thời phong kiến.

Phía sau hắn có một cậu bé đi theo cũng không kém với Úc Ninh bao nhiêu, mặt mày tinh xảo, chỉ là mặt cứng đờ, không có một tia cảm xúc, là lục hoàng tử mặt than không thể nghi ngờ.

【 Oa, mở lớp đã có hai hoàng tử mới rồi hả? 】

【 Không thể không nói, các hoàng tử công chúa của Đại Thịnh giá trị nhan sắc thật sự cao, đương nhiên cao nhất chính là nhóc con của tui.】

【 Là nhóc con của tui không sai, vậy người bạn nhỏ này hẳn là lục hoàng tử? 】

Ánh mắt Úc Ninh đảo qua thiên thư, mặt hướng về phía hai người ở cửa, gọi người:

“Thái Tử điện hạ.”

“Lục hoàng huynh.”

Một người trong hai người cười tủm tỉm đáp, “Tiểu Thất đừng khách sáo như vậy, gọi ca ca là được.”

Một người mặt than hướng về phía Úc Ninh, thật lâu mới “À” một tiếng.

Thái Tử đứng hàng thứ hai trong các hoàng tử, cùng với lục hoàng tử là huynh đệ một mẹ đẻ ra. Sau khi Tiên hoàng hậu qua đời, mẫu phi bọn họ trở thành Kế hậu, nhị hoàng tử được phong làm Thái Tử, nhưng hắn không có dáng vẻ Thái Tử, đại đa số thời điểm luôn cười híp cả mắt.

“Tiểu Thất, tên Khê Hạ cung có xuất xứ từ đâu?”

“Có nguồn gốc từ bài thơ của cư sĩ Thanh Liên: Màu trúc xanh dưới suối, sen thơm thoảng trong gương. Có rất nhiều loại trúc được trồng bên trong và ngoài Khê Hạ cung, tên Khê Hạ cung cũng bắt nguồn từ đó.”

【 Nhóc con cừ khôi! 】

【 Vỗ tay! 】

【 Nhóc con là tiểu thiếu niên sáng ngời nhất Thái Học! 】



Úc Ninh có chút ngượng ngùng.

Ban ngày người trên thiên thư luôn bởi vì một chút việc nhỏ, dùng lời nói vô cùng khoa trương lập đi lập lại để khen cậu.

Thái Tử gật đầu, “Không sai, rất nhiều người trong Thái Học cũng không biết, tiểu Thất tuổi còn nhỏ đã biết, học ở Đại học đường không thành vấn đề.”

Nghe Thái Tử nói như vậy, lục hoàng tử vốn đang nhìn Thái Tử, mặt than lại lần nữa chuyển hướng Úc Ninh, “Hửm?”

“Vậy đương nhiên!” Úc Bắc Chinh kiêu ngạo nói: “Tiểu Ninh đệ đệ thật lợi hại!”

“Không đúng!” Mắt thấy tất cả mọi người đều tiếp nhận Úc Ninh, ngũ hoàng tử Úc Siêu nóng nảy, gã đứng lên hô to: “Hắn biết bài thơ này là bởi vì hắn ngồi xổm góc tường nghe lén Minh phi giảng thơ, là hắn nghe lén được, hắn không nhất định biết chữ!”

Trong mắt Úc Siêu, ở góc tường nghe lén cũng giống như ăn trộm, hẳn là bị khinh thường, gã nâng cằm lên, chờ người trong học đường cùng nhau khiển trách Úc Ninh.

Không có.

Không có ai khiển trách Úc Ninh, thậm chí có người nhìn Úc Ninh ánh mắt càng thêm ôn hòa.

Úc Siêu: “?”

“Hắn là một tên trộm!”

Cuối cùng một thiếu niên ngồi trên xe lăn đi vào học đường, người đấy một thân khí chất xuất trần không tranh sự đời, luôn luôn không thích quản chuyện người khác, lúc này lại nói: “Người đục tường trộm sách* nên bị khiển trách như kẻ trộm sao?”

* Thành ngữ bắt nguồn từ một câu chuyện ngụ ngôn, trích từ "Tây Kinh tạp ký". Thành ngữ vốn ám chỉ Khuông Hành thời Tây Hán đào tường mời hàng xóm đọc sách dưới ánh nến, sau này dùng để miêu tả những người xuất thân nghèo khó, học hành chăm chỉ.

Úc Siêu ấp úng, không biết phản bác như thế nào.

Đúng vào lúc này, tiên sinh của tiết học này tới.

Tiên sinh trong Thái Học Viện của Đại Thịnh dạy cho các hoàng tử công chúa, có rất nhiều người là bạn cũ của Thái Học Viện, cũng có một số ít là văn quan đọc đủ thi thư, tiết học này là bạn cũ của một vị lão tiên sinh trong Thái Học Viện, rất có địa vị trong viện.

Sau khi ông biết rõ phải giải quyết như thế này, bảo một hầu đọc đi lấy thẻ chữ, từ giữa rút ra một cái hỏi: “Thất hoàng tử, lần này có biết chữ này không?”

Úc Ninh: “Trời, trời trong trời đất.”

“Cái này thì sao?”

“Chờ, xin chờ đợi.”

“Cái này?”

“Chữ Y, đức của Hán đế, chờ Y mà đến*, ngụ ý tốt đẹp.”

* 祎[yī] [Hán việt: Y]: nghĩa gốc là tốt đẹp đa phần dùng trong tên người, còn có ý là chỉ đức của Hán đế trong "Đông Kinh phú" của Trương Hành thời Đông Hán (Chờ: long trọng; Y: tốt đẹp)

……

Tiên sinh tổng cộng rút ra hai mươi thẻ chữ cho Úc Ninh nhận biết, Úc Ninh mỗi lần nhận ra một chữ, vẻ mặt ngũ hoàng tử Úc Siêu liền khó coi một phần, bởi vì phía sau hơn phân nửa chữ gã đều không biết, mà Úc Ninh một chữ không sai tất cả đều nhận ra.

Úc Bắc Chinh cũng không nhận ra, dù ngày càng khó càng không nhận ra, hào quang trên sắc mặt hắn ngày càng mạnh, giống như nhận ra nhiều chữ như vậy chính là hắn vậy.

Theo Úc Ninh nhận ra chữ càng ngày càng nhiều, trong học đường bắt đầu vang lên tiếng kinh hô nho nhỏ cùng tán thưởng.

“Oa!”

“Hắn thật là lợi hại nha!”

“Hắn lớn lên nhìn cũng rất đẹp nha.”

“Hắn còn thấp hơn ta, cái chữ phức tạp như vậy hắn đều biết hả?”

Một đám củ cải thò đầu mình về phía trước, vươn cổ nhìn Úc Ninh, đôi mắt tỏa sáng.

Đương nhiên cũng có người nảy sinh ác độc.

Mặt ngũ hoàng tử Úc Siêu đen như đáy nồi, tức giận đến muốn khóc.

Gã liền không rõ, Úc Ninh tên này ngay cả người hầu hạ thái giám đều không có, không có lão sư, cũng chưa từng đi quá Thái Học, là một hoàng tử nghèo kết xác, làm thế nào liền nhận biết nhiều chữ như vậy.

Gã vẫn luôn cố gắng tìm kiếm cảm giác tồn tại ở Thái Học, cái người gã khinh thường, tùy tiện khi dễ này vừa đến liền đạt được.

Quá tức giận! Quá chua xót!

Lão tiên sinh vuốt râu hài lòng gật đầu, “Không tệ không tệ, thất hoàng tử ít nhất là nhận biết được 3000 chữ, học ở Đại học đường hoàn toàn không thành vấn đề.”

“Oa!”

“Thật là lợi hại!”

“Hừ! Ta cũng có thể!”

Úc Bắc Chinh hướng về phía một tên thế tử hô: “Ngươi có thể cái rắm! Ngươi ngay cả tên phụ thân cũng không biết viết!”

Nói xong hắn cười tủm tỉm nói với Úc Ninh: “Đi, tiểu Ninh đệ đệ, đệ ngồi bên cạnh huynh, chúng ta cùng đi.”

“Chờ đã.” Đại công chúa lập tức chặn tay đang đưa về phía Úc Ninh của hắn, “Ngồi cùng đệ?”



Trong giọng nói có sự ghét bỏ không chút che giấu nào, “Đệ nhìn xem quanh đệ đều là người nào, tiểu Thất là người cùng một đường với đám người các đệ sao?”

Úc Bắc Chinh: “……”

“Không ổn không ổn.” Thái Tử phụ họa công chúa, nhưng làm huynh đệ, rất cho Úc Bắc Chinh mặt mũi, chưa nói bọn họ là một đám người thế nào, mà từ một góc độ khác nói: “Tiểu Thất đầu nhỏ, ngồi ở nơi đó không nhìn thấy lão sư.”

“Ta xem.” Thái Tử cười híp mắt nhìn hai tiểu đậu đinh trước mắt, “Tiểu Thất liền ngồi cùng tiểu Lục đi!”

Lục hoàng tử và thất hoàng tử cùng tuổi, là hai hoàng tử nhỏ nhất trong cung.

Vốn lục hoàng tử là hoàng tử thấp nhất Đại học đường, Úc Ninh lại càng gầy càng nhỏ hơn, rất thích hợp ngồi cùng nhóc.

Úc Bắc Chinh vẫn không vui, nhưng đại công chúa và Thái Tử đều nói như vậy, một mình hắn muốn phản kháng, đó là muốn ăn rắm.

Phải biết rằng, chỉ một mình công chúa đã không có mấy người dám duy trì hắn.

Úc Bắc Chinh không nỡ mà nhìn thoáng qua đệ đệ bảo bối, buồn bực ngồi trở lại khu “Không học vấn không nghề nghiệp” của hắn.

Trong học đường mỗi hàng có sáu bàn, hai bàn kê sát nhau là một tòa.

Ban đầu hàng thứ nhất, chỗ ngồi là

【 Chỗ trống + lục hoàng tử 】

【 Thái Tử + thư đồng 】

【 Công chúa + nhị hoàng nữ 】

Thái Tử nhìn vóc dáng hai người đều không cao, nói: “Để tiểu Lục và tiểu Thất ngồi ở giữa đi.”

Đại công chúa đang có ý này.

Vì thế hàng thứ nhất biến thành:

【 Thư đồng + Thái Tử 】

【 Lục hoàng tử + thất hoàng tử 】

【 Công chúa + nhị hoàng nữ 】

Từ đầu tới cuối một câu cũng không nói, lục hoàng tử và thất hoàng tử được an bài rõ ràng, cùng nhau ngồi ở vị trí chính giữa hàng thứ nhất học đường.

Hai người đều không nói nhiều lắm, đứng thẳng người ngay ngắn ngồi cùng nhau một chỗ, nhất thời có chút trầm mặc.

Úc Ninh cùng lục hoàng tử trầm mặc mà mặt không chút thay đổi ngồi trong chốc lát, từ trong túi sách móc ra tập thơ.

Mặt than lục hoàng tử vẫn như cũ mặt hướng về phía trước: “Hoàng huynh bảy tuổi đã có thể thuộc 300 bài.”

Úc Ninh: “……?”

Thái Tử ở bên tay trái Lục hoàng tử nghẹt cười.

【 Phụt! 】

【……】

【 Tình huống gì? 】

【 Để cho tôi đến phân tích một chút, từ lúc bắt đầu bước vào học đường, tầm mắt tiểu lục liền vẫn luôn ở trên người Thái Tử, chỉ có lúc nhóc con chào hỏi, nói Khê Hạ cung, thời điểm biết chữ, tầm mắt của đứa nhỏ mới từ trên người Thái Tử chuyển dời đến trên người nhóc con, trừ lần đó ra, chưa từng nhìn qua bất luận kẻ nào, cái mặt than nhỏ này có thể là một đứa huynh khống! 】

【 Cho nên, đứa nhỏ cảm thấy nhóc con có chút lợi hại, nhưng ngọn lửa huynh khống trong nội tâm hừng hực thiêu đốt, muốn cho nhóc con biết hoàng huynh của đứa nhỏ cũng không kém hơn nhóc con? 】

【 Tiểu lục mặt than: Hoàng huynh của ta, bảy tuổi thuộc 300 bài thơ, lợi hại! 】

【 Ha ha ha ha ha thật đáng yêu! 】

Úc Ninh xem thiên thư mà hiểu ra.

Hiểu được thì ra là lục hoàng tử đang thổi phồng Thái Tử.

Cậu nghe được tiếng cười của Thái Tử, Thái Tử hẳn là vui vẻ.

Ánh mắt Úc Ninh sáng lên, ngồi thẳng người, “Khi hoàng tỷ bảy tuổi đã nổi tiếng trong kinh thành.”

Đại công chúa: “……?”

“Hửm?” Lục hoàng tử mặt than quay về phía Úc Ninh, “Hoàng huynh anh tuấn uy vũ.”

Thất hoàng tử: “Hoàng tỷ xinh đẹp.”

Lục hoàng tử: “Hoàng huynh học rộng.”

Thất hoàng tử: “Hoàng tỷ có tiền.”

Lục hoàng tử: “Hoàng huynh là Thái tử Đại Thịnh.”



Thất hoàng tử: “Hoàng tỷ là người đầu tiên có phong hào.”

……

Tình trạng hàng thứ nhất:

【 Không khí · huynh 】

【 Huynh khống · thổi phồng tỷ】

【 Tỷ · không khí 】

【 Ha ha ha ha ha! 】

【 Thổi phồng hai người một cách đúng đắn thật quá buồn cười! 】

【 A a a hai đứa nhỏ thật đáng yêu, nhéo mặt! 】

“Khụ khụ.”

Thái Tử và đại công chúa chưa nói gì, đứng ở phía trước hai người, toàn bộ quá trình nghe được rõ ràng tiên sinh có chút chịu không nổi.

“Các vị điện hạ thu tâm tư lại, chúng ta bắt đầu đọc sách sáng này.”

Hai vị hoàng tử câm miệng, lại biến trở về một bàn im lặng nhất trong toàn bộ học đường.

Úc Ninh lặng lẽ liếc mắt đánh giá đại công chúa bên phía tay phải một cái.

Trên mặt nàng không có biểu tình gì rõ ràng, thần thái trong ánh mắt sáng lên rất nhiều, cũng đem bó hoa nhỏ Úc Ninh đưa về đặt ở trên bàn sách, thu hoạch được ánh mắt nóng bỏng của các hoàng nữ quý nữ trong học đường, cằm liền nâng thêm một phần.

Úc Ninh nhấp khóe miệng mở sách ra, trên thiên thư nói quả nhiên không sai, thổi phồng cùng hoa sẽ làm cho hoàng tỷ vui vẻ.

Sau khi hạ quyết tâm về sau phải tặng hoa nhiều hơn, thổi phồng càng nhiều, Úc Ninh ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nghe tiên sinh đọc sách.

Tiên sinh bỗng nhiên cười một chút, vội dùng ho khan che giấu đi.

Úc Ninh: “?”

Luôn cảm thấy tiên sinh là nhìn về phía bọn họ bên này mới cười.

Trong tiết học kế tiếp, loại tình huống này xuất hiện rất nhiều lần, thế cho nên Thái Tử cùng công chúa đều phát hiện.

Tiên sinh vừa đi Thái Tử liền tới đây, hai tay y chống ở trên bàn thấp của hai người, chỉ nhìn thoáng qua liền ha ha ha, cười rất lớn tiếng, hai người tựa hồ đều có thể cảm nhận được lồng ngực y chấn động.

“Nhìn tiểu lục và tiểu thất xem, hai tiểu hài tử này bị tàn phá nửa canh giờ*, ngồi cùng nhau một cách im lặng, một cái mặt không chút thay đổi.”

* 1 tiếng

Hai người đồng thời nghi hoặc, chẳng qua trong đó một người nghi hoặc hoàn toàn nhìn không ra.

Thái Tử cười càng lớn tiếng hơn.

Hai người nhìn về phía nhau, an tĩnh nghi hoặc mặt than nghi hoặc, càng thêm nghi hoặc.

Đại công chúa cũng nhịn không được cười một chút.

Úc Ninh ngẩng đầu nhìn đến bầu trời cũng toàn là một mảnh ha ha ha.

Úc Ninh: “……”