Bên này trong Ma Hoa điện đang nhao nhao treo đèn kết hoa bên kia nơi phòng nghị sự đám người Hình Nguyên đang lo lắng đứng ngồi không yên. Đúng vậy, đây là lần đầu tiên hắn làm trượng phu người ta nên có chút bối rối. Vu Y thấy hắn lo lắng như vậy thì bật cười buông lời trêu ghẹo.
"Thật không ngờ trước khi già này chết có thể nhìn thấy dáng vẻ này của ngài đó thưa quân thượng."
"Ha ha, chẳng phải là lấy vợ thôi sao, không cần khẩn trương như vậy." Tà Quân tiếp lời.
"Còn nhớ năm xưa ta và thê tử cùng nhau bái thiên địa dưới tán cây tơ hồng của Nguyệt Lão, cùng nhau gieo hạt giống tình, cùng nhau trải qua những đêm trường ân ái. Tuy là so với thanh niên các ngươi thiếu đi một chút đông vui náo nhiệt. Nhưng mà từ giây từng phút đo ta đều khắc cốt ghi tâm. Cảm giác ngọt ngào lâng lâng đó, đến khi về với hồng hoang thì ta vẫn không thể nào quên được." Tà Quân nhấp một ngụm trà rồi kể tiếp.
"Năm đó ta cũng giống ngươi bây giờ, lòng thì hoan hỷ nhưng không thể nào khống chế được tâm tìm, ta cũng giống ngươi vậy, cũng lo lắng, nên ngươi không cần xấu hổ."
"Nếu tính theo vai vế, Ca nhi là con gái của ta, ngươi lấy Ca nhi, đồng nghĩa với việc, ngươi phải gọi ta một tiếng nhạc phụ đại nhân đó ma tôn." Lão Tà Quân hí hửng, lắc lư cái đầu, lại nhấp một ngụm trà, sau đó nhìn về phía Hình Nguyên mỉm cười, trong ánh mắt của lão có một chút mong chờ.
Như hiểu ý đồ trong câu nói của Tà Quân nên hắn cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng nhạc phụ đại nhân, lão Tà Quân nghe được thì khoái trí, cười híp cả mắt. Tuy nói về tuổi tác hắn hơn lão rất nhiều nhưng hiện tại, hắn đã lấy Vân Nhi, xem ra tiếng nhạc phụ này vẫn phải tập gọi dần cho quen rồi. Tà Quân đang vui vẻ như chợt nhận ra điều gì thú vị sau đó lão quay ra bắt chuyện với Vu Y không phiền đến Hình Nguyên đang bị đám ma nô vây lấy đo y phục. Lão nói.
"Lão Vu, ta nói, ta và ông coi như cũng sinh cùng thời, ông nhìn xem giờ ta sắp lên chức ngoại công rồi, sớm thôi Ca nhi sẽ cho lão già này bồng cháu."
"He he, ngưỡng mộ ta rồi phải không?" Lão Tà Quân đắc ý khoe khoang.
"Phải, phải, phải, ta đúng là nhìn lão mà ghen tị đến đỏ mắt đây này lão vừa lòng chưa?" Vu Y cũng lười nói nhiều với Tà Quân nên đành trả lời qua quýt cho qua. Lão đắc ý cái gì chứ, ông thầm nghĩ nếu như lão biết mình phải kết thông gia với người mà lão ghét nhất là ông không biết cái mặt già của lão ấy sẽ méo thành ra cái dạng nào. Vu Y thật là muốn xem thử bộ dạng tức điên lên của lão ta. Nghĩ vậy Vu Y cười thầm trong lòng, lão, lấy lí do quay về chuẩn bị quà rồi rời đi, Tà Quân nghe thế cũng chạy theo, miệng không ngừng đi khoe khoang rằng con gái mình chính là ma hậu. Vu Y thấy lão ta già mà không nên nết, vẫn cái tính trẻ con cũng chỉ biết cười bất lực.
Nhưng quả thật, ông rất ngưỡng mộ Tà Quân, ít ra Vân Ca sau ngần ấy chuyện xảy ra, nàng vẫn chọn tha thứ cho lão, lần nữa đón nhận lão ta, còn ông thì sao. Bao nhiêu năm rồi, Hình Nguyên vẫn không tha thứ cho ông, vẫn không hề đón nhận tình cảm của ông, cho dù ông cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn như vậy lạnh nhạt với ông. Một tiếng cha này ông đã mong mỏi gần nửa cuộc đời, đến hiện tại, ông đã không còn mong cầu gì nữa. Chỉ cần hắn có thể hạnh phúc là ông đã yên tâm. Ông chỉ canh canh một điều là chuyện diệt thế, còn chưa đến hai tháng nữa thế giới này sẽ bị hủy diệt, hai đứa trẻ đó, sau tất cả chúng vẫn chưa hạnh phúc được mấy ngày. Càng nghĩ lòng ông càng nặng trĩu.
Đâu chỉ riêng ông Tà Quân cũng vậy, tuy lão chạy khắp thành cung hô to gọi nhỏ khoe khoang khắp nơi nhưng những chuyện đó cũng chỉ là đang che dấu đi nội tâm đã sớm vỡ vụn của lão. Con gái mà lão vất vả dưỡng nên nay đã gả chồng rồi. Chỉ có điều hạnh phúc này lại chẳng có được bao lâu, thế giới này sắp tan biến rồi, lão thương cho bọn họ càng nhìn Vân Ca, lão càng thấy có lỗi với đứa con gái lớn Trữ Nhi. Năm đó, khi biến cố diễn ra, lão chỉ kịp đưa Vân Nhi mới lọt lòng vào thời không hỗn loạn, sau khi sắp xếp xong cho con bé đến khi quay trở lai, Nhân Ngư quốc đã chìm dưới biển sâu. Cho dù lão có cố gắng kiếm thế nào cũng không tìm thấy Trữ Nhi.
Lão bất đắc dĩ thở dài, nhìn vào khoảng trời xanh trong không một gợn mây đây. Đôi mắt lão đã mờ một tầng sương, thân là một tà thần, tay nắm uy quyền từng một mình hủy diệt tứ phương, vậy mà ngay cả người thân của mình cũng không bảo vệ được, đúng là một kẻ vô dụng mà. Trong lòng lão lúc này chỉ toàn ân hận và tự trách, nếu lão biết sớm việc Vân Ca ở lại đây thời không này sẽ sụp đổ, chi bằng lúc đó lão nhẫn tâm hơn một chút. Trả con bé về nơi mà con bé gọi là thế giới hiện tại, sau đó dùng nguyên thần hiến tế đưa tên nhóc họ Hình kia cùng đến đó. Có phải là con bé sẽ được hạnh phúc, Vân Nhi nói đúng lão sai rồi, đáng ra lão không nên tự mình làm chủ sắp xếp cuộc đời cho chính con gái của mình theo những gì mình muốn để rồi cũng chính lão hại nàng hại tất cả rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Chẳng có gì là tốt đẹp cả, tất cả do lão huyễn hoặc ra, cũng chính do sự ích kỉ và tham lam của lão, lão mong tất cả vẹn toàn nên mới dính vào âm mưu của Dịch Vũ, rõ ràng lão có thể từ chối cô ta, rõ ràng mọi thứ sẽ khác. Lão hối hận rồi, lão đứng trên tường cao của thành cung nhìn xuống, bên dưới thành cung đã rực rỡ sắc đỏ ánh vàng, khắp nơi trong ma giới đều hân hoan mở tiệc, treo đen kết hoa rợp phố họ một lòng mừng chúc quân chủ của họ đạt được giai ngẫu. Nhưng lão biết điều họ thực sự hy vọng là chủ thượng của họ sẽ dẫn họ đến cuộc sống thái bình, trấn hưng lại đất nước suy tàn chia cắt này. Những con người vô tội, hết thảy đều đang hân hoan chuẩn bị, họ nào có biết rằng ít lâu nữa thôi họ sẽ tan biến đi như bọt biển, mãi mãi hòa vào thế giới hư vô.
Tà Quân mang theo tự trách dần biến mất vào hư vô, mà hết thảy những cảnh này đã bị Vân Ca nhìn thấy, nàng vốn muốn cùng mọi người ra bên ngoài dạo chơi, tiện thể kiểm tra tiến độ trang trí, nhưng điều làm nàng không ngờ bản thân sẽ gặp cảnh này. Người đó là Tà Quân, người đó là cha nàng, đúng, người cha nàng đã từng oán hận vì đã thay nàng lựa chọn, thay nàng sắp đặt cuộc đời này, nàng đã từng oán hận. Nhưng vào giây phút nàng chọn ở lại thời không này, vào khoảnh khắc bước qua cánh cửa thời không nàng đã biết hết những sự thật về bản thân về những gì cha đã làm cho nàng, nếu không nhờ cha thì đến cơ hội sống xót nàng cũng không có nàng lấy tư cách gì để mà oán trách ông.
Nàng đưa ánh mắt đã mất đi sự vui vẻ nhìn về phía phố huyện xa xa, sự náo nhiệt, sôi động này khiến nàng cảm nhận được rõ ràng ánh sáng của sự sống. Nhìn những con dân ngây thơ bên dưới huyện thành đang vẫy chào mình nàng bất giác cả thấy ấm lòng, có chút vui vẻ cũng có chút chạnh lòng. Rất nhanh thôi tất cả đều sẽ chết, nhanh thôi thời không này sẽ sụp đổ, người duy nhất có thể cứu lấy tất cả thay đổi thời cục chính là nàng, là người mà họ tôn trọng yêu thương, cũng chính là nàng đành tâm vui vẻ tận hưởng hạnh phúc của riêng mình, vì sự ích kỷ của chính mình, mà khiến họ phải cùng nàng bồi táng.
Vân Ca khẽ thở dài, nàng vẫy tay, cố gắng nặn ra một nụ cười chào họ rồi nhanh chóng trở về ma cung. Dọc đường đi nàng đã suy nghĩ rất nhiều trái tim nàng nặng trĩu. Nếu nói nàng không sợ chính là đang nói dối, Bích Di và Bích Thảo như đã nhìn thấu tâm tư của nàng họ hiểu hết những nỗi suy tư sầu muộn mà nàng đang cố dâu. Bọn họ bên nhau nhiều năm như vậy, cùng nhau trải qua bao thăng trầm, con người nàng thế nào họ đều hiểu rõ. Họ biết nàng đã phải nỗ lực thế nào vì ma giới này nàng đã hy sinh quá nhiều rồi đến hiện tại họ chỉ mong nàng được hạnh phúc. Nghĩ đến đây Bích Thảo không khỏi lên tiếng cắt ngang bầu không khí yên lặng này.
"Chủ tử, không, người đã từng nói ta có thể gọi người là Vân Nhi đúng không?" Bích Thảo bước đến trước mặt Vân Ca gãy đầu rồi ngập ngừng hỏi.
"Ừ, tỷ và Bích Di đều là hảo tỷ muội của ta, các tỷ gọi ta thế nào ta đều thích, cũng đã lâu rồi ta không nghe các tỷ gọi ta thân quen như vậy."
"Từ ngày ta lên làm ma quân, các tỷ đối với ta cũng trở nên cung kính xa lạ, điều này ta có thể hiểu." Vân Ca khẽ thở dài. Bích Di, Bích Thảo nghe cô nói vậy thì chạy tới nắm lấy tay cô rồi nói.
"Vậy được, Vân Nhi, ta có thể lấy thân phận của tỷ tỷ mà nói với một vài lời được không?" Bích Di dè dặt hỏi. Vân Ca im lặng chỉ gật đầu. Cô cúi mặt giây lát, ánh mắt nhìn về phía xa, tránh để bản thân không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
"Vân Nhi, bao nhiêu năm qua, muội vì ma giới này, muội đã làm đủ rồi. Muội đã làm quá nhiều rồi, họ sống hay chết có liên quan gì đến muội chứ."
"Nếu không có muội, họ có được thái bình như hiện tại không, họ có thể thấy được ánh sáng hay không hay tất cả đều phải sống trong chiến loạn đổ máu."
"Vân Nhi, là bọn họ nợ muội, muội nên nhớ rằng muội không nợ họ điều gì hết, người muội nợ nhiều nhất chính là bản thân muội, muội nợ chính mình một cuộc sống hạnh phúc."
"Muội luôn nói với ta và Bích Thảo phải biết yêu thương bản thân mình, còn muội thì sao, muội luôn nói muội yêu bản thân nhưng thực sự muội đã có ngày nào có giây phút nào muội vì chính mình chưa."
"Thứ cho ta nói những lời khó nghe, ma tộc ta vốn thẳng thắn, ta thấy sao cảm nhận sao thì ta nói vậy. Muội yêu chúng sinh, hy sinh vì chúng sinh, muội không nợ chúng sinh, nhưng lại nợ chính bản thân mình."
"Cứ cho là thế giới này diệt vong đi, tất cả đều chết hết, thế thì sao, muội lại có thể làm được gì, muội chỉ là cô tiểu cô nương, với sự tồn tại nhỏ bé, thứ muội đáng nhận được là sự yêu thương chứ không phải là những thứ trách nhiệm nặng nề mà ngay cả nam nhân cũng không gánh nổi này."
"Muội nên được hạnh phúc.." Bích Thảo nói đến đây thì không kiềm được mà òa khóc như một đứa trẻ, nàng thật sự thương xót cho cô gái bé nhỏ nhưng mạnh mẽ này. Sao cuộc sống lại khắt khe với cô ấy như vậy. Nàng oán giận không nói nên lời chỉ có những tiếc nấc không thành lời.
"Bích Di, đa tạ tỷ!" Vân Ca hai mắt ngấn lệ siết chặt tay hai người.
"Vân Nhi, Bích Di nói rất đúng, muội xứng đáng có được hạnh phúc, muội xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất trên cuộc đời này."
"Ta biết, ta hiểu tâm trạng của muội, Bồ Đào hôn mê rồi, không còn cách nào tìm ra chỉ dẫn, tất cả mọi thứ đều do mình muội gánh vác, ta biết muội rất áp lực, rất mệt mỏi, nhưng mà Vân Nhi, muội không đơn độc, muội còn có chúng ta, còn có quân thượng yêu thương muội, có cha muội, và tất cả con dân ma quốc này, tất cả chúng ta đều sẽ luôn ở bên muội." Bích Thảo nghẹn ngào nói.
"Bích Thảo tỷ, ta.." Mọi phòng tuyến kiên cường Vân Ca xây dưng nên cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ, nàng nào vào lòng Bích Thảo òa khóc như một đứa trẻ, nàng thật sự sắp chịu hết nổi rồi. Bích Di, Bích Thảo ôm lấy nàng, che chắn nàng bên trong lòng.
"Vân Nhi, không sao rồi, chúng ta sẽ ở bên muội."
"Muội đừng khóc nữa, hiện tại đại thế đã định, điều chúng ta có thể làm là chấp nhận nó."
"Muôi đừng lo lắng cứ yên tâm vui vẻ làm tân nương tử của muội đi, sau khi hôn lễ hoàn thành chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc kế sách có được không?" Bích Di lau nước mắt cho nàng an ủi, Vân Ca tỏ ý đã hiểu nàng mỉm cười gật đầu.
"Đa tạ hai tỷ đã luôn bên cạnh ta." Vân Ca cười nhẹ đưa tay lau đi nước mắt.
"Vân nhi đừng khách sáo, chẳng phải nói chúng ta là người nhà sao?"
"Người nhà thì nên quan tâm giúp đỡ lẫn nhau mà phải không?" Bích Di tiếp lời, không quên lấy ra khăn tay đứa cho Vân Ca.
"Ừ." Vân Ca mỉn cười gật đầu rồi nhận lấy. Hóa ra trên thế gian này vẫn còn nhiều người yêu thương nàng như vậy. Đời này của Vân Ca nàng có thể kết giao được với họ, coi như đã sống không uổng rồi.
"Vân nhi, cũng đã giữa trưa rồi, chúng ta về thôi, quân thượng chắc đang chờ muội về dùng bữa." Bích Di nói.
Vân Ca lúc này mới nhìn sắc trời quả là đã không còn sớm nữa, nàng cùng họ trở về ma cung, nhưng những lời này đã bị Tố Trữ đang ở gần đó nghe được hết. Vốn Tố Trữ chỉ muốn kiếm lại đá mắt ma vốn được đính trên hỉ phục đã bị rơi mất khi đi qua hoa viên, không ngờ lại nghe hết được một màn này. Tố Trữ cần đá mắt ma trong tay khẽ thở dài. Nàng thâm oán nếu như cha nàng không phải Tà Quân, nếu như mẫu thân ngày đó, không phản bội lại thiên tộc, liệu rằng bọn họ sẽ có được hạnh phúc, có phải tộc người cá sẽ không bị diệt vong. Nàng bắt đầu phân vân không biết có nên đưa vòng nghịch thế cho Vân Ca hay không, nàng không hy vọng vì sự ích kỷ cua bản thân mà khiến Vân Ca chịu đau khổ, nàng phải làm sao đây. Tố Trữ cầm viên đã mắt ma trong tay, nhìn đến thất thần cho đến khi một a hoàn khác đến gọi nàng, nàng mới giật mình, viện cớ này kia rồi theo nha hoàn kia về hoán y cục.