Vân Ca dùng thân phận của Vân Sơ Mục lưu lại phủ quốc công đến nay đã được hơn nửa tháng. Trong nửa tháng này luôn có các ma ma và nhạc công đến dạy cô âm luật và lễ nghi. Ngày mùng chín tháng sau cô sẽ phải dùng thân phận thánh y nhập cung hầu hạ thái hậu. Thái hậu bệnh nặng đã lâu thuốc thang vô hiệu, Vân quốc công nói với cô nếu có thể chữa khỏi bệnh cho thái hậu sẽ lập được đại công cho triều đình.
Đến lúc đó cô muốn cầu thứ gì cũng được. Nhưng mà cô làm gì biết y thuật gì đâu, chỉ đành tới đâu hay đến đấy vậy. Dù gì cũng có cái danh thánh y nổi tiếng khắp lục châu ngũ quốc. Nếu chữa khỏi thì coi như danh xưng thánh y này không phải hư danh. Nếu chữa không khỏi thì chỉ có thể nói đó là số kiếp khó tránh của thái hậu. Thánh Y như nàng cũng lực bất tòng tâm. Vô phương cứu chữa.
Nàng vừa xem thoại bản vừa suy nghĩ. Đúng lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng động lạ. Nàng tò mò mở cửa sổ ra xem, phát hiện trong bụi rậm hình như có người đang nằm. Vân Ca, lấy một cái ấm trà thủ trên tay rồi chạy ra ngoài vườn xem. Nàng thấy một nam nhân mình đày thương tích đã rơi vào hôn mê. Cái tình cảnh này nàng thấy có hơi quen quen nhưng mà không nhớ ra đã gặp qua ở đâu.
Mặc kệ gặp qua hay chưa, mạng người quan trọng cứu người trước rồi tính. Nàng khó khăn lôi hắn vào trong phòng, giúp hắn cầm máu băng bó vết thương. Nàng tự mình xuống bếp sắc thuốc và chăm sóc cho hắn. Vì trong đình viện này hiện tại chẳng còn một ai, do nàng nói bản thân cần chuyên tâm chế thuốc. Mỗi ngày chỉ cần đưa cơm ba bữa. Nàng đã quen với cuộc sống nơi sơn dã bình đạm yên tĩnh nên không cần ai hầu hạ. Nếu nói muốn an toàn, hay lo nàng sẽ trốn thì cứ cho thủ về canh giữ ngoài viện.
Hai ngày sau nam nhân này cuối cùng cũng tỉnh lại. Vừa tỉnh lại đã gấp rút bỏ đi, một câu nửa chữ tạ ơn cũng không có. Hắn đi rồi Vân Ca đứng ở cửa trông theo bất lực thở dài. Thôi kệ hắn đi, cô cũng tiện tay thôi, cứu một mạng người hơn xây bảy cảnh chùa. Coi như cô tự tích phúc cho mình vậy. Đúng lúc này bên ngoài viện truyền đến một loạt tiếng bước chân. A Miên, dẫn theo một số gia đinh và a hoàn gấp rút chạy về phía này.
Bọn họ vừa tới liền không nói nhiều lời trực tiếp ôm nàng đưa lên kiệu chạy thẳng một nước vào trong cung. Hóa ra bệnh tình của thái hậu chuyển biến xấu, đang trong cơn nguy kịch, nên họ mới gấp rút đưa nàng vào cung. Vân quốc công dẫn theo nàng băng qua nhiều ngã rẽ đình viện cuối cùng cũng tới được Vĩnh Đức cung của thái hậu. Đập thẳng vào mũi Vân Ca chính là mùi thuốc nồng nặc, cùng khí người nóng bức, thiếu không khí vô cùng.
Nàng cảm thán thái hậu này đúng là mạng lớn sống trong cái ngục cung này. Không chết từ lâu quả là có phước đức. Hoàng đế vừa trông thấy nàng liền bỏ qua quốc công. Khiến ông ta đứng chết mười ba ngơ ngác không biết nên làm gì. Hoàng đế gấp gáp kéo tay Vân Ca muốn nàng đến bắt mạch cho thái hậu. Vân Ca ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thì bắt đầu hoang mang chữa bệnh cứu người nàng biết mới lạ. Thôi đã lỡ leo lên lưng cọp nàng phải cố mà gắng gượng mà cưỡi vậy.
Sau khi cho tất cả các thái y và nha hoàn hầu cận cho thái hậu ra ngoài. Nàng nói với mọi người hãy gom hết rem lại, mở hết các cửa sổ cho thoáng khí. Tiếp đó là đốt một ít trầm hương để lọc khí trừ tà, vì nàng có thể cảm nhận được trong phòng này dường như có chứa tà vật. Để chấn an hoàng đế nàng lấy đại một viên giải bách độc cho thái hậu uống. Tiếp đó là sai người dọn dẹp hết cây cảnh trong phòng, mọi ngóc ngách trong căn phòng này vật dụng trang trí đều phải thay đổi, ngay cả góc tường cũng phải được dọn dẹp sạch sẽ.
Mọi người trong ngoài điện tuy không hiểu ý nghĩa của những việc làm này. Nhưng mà cứu người như cứu lửa họ chỉ có thể chọn tin vào y thánh như nàng. Qua một lúc thu dọn các công công và thủ vệ bất ngờ phát hiện được ở sáu cây kim bạc được chia ra giấu kỹ ở trong các đồ vật. Ai nấy đều hết sức bàng hoàng, sau khi tìm được sáu cây kim kia. Thái hậu vốn đã rơi vào hôn mê sâu lúc này đã tỉnh.
Vân Ca, lập tức kêu người hầu đưa thái hậu sang viện khác. Đồng thời thay trang phục khác cho bà, Thái hậu được đưa đi, Vân Ca mới đến gường ngủ để tìm phát hiện thêm hai chiếc kim bạc nữa trên gường. Chỉ còn một chiếc, nàng gấp rút chạy đến bên người thái hậu kiểm tra các huyệt vị. Cuối cùng phát hiện một chiếc kim bạc nhỏ ở sau gáy của thái hậu. Vân Ca cẩn thận lấy nó ra, thái hậu bây giờ mới hoàn toàn tỉnh táo.
Tất cả những người có mặt bao gồm Vân quốc công đều bất ngờ đến nỗi mắt trợn to miệng thì há như cá đớp mồi. Ai nấy đều thán phục tài năng y thuật xuất chúng của nàng. Chỉ riêng Vân Ca mới biết lần này nàng chẳng qua là mèo mù vớ phải cá rán. Thái hậu vốn không có bệnh mà là trúng độc, còn lời nguyền cửu trâm kia nữa. Tuy không hại đến mạng người nhưng nếu sống lâu tại nơi có lời nguyền. Dễ dẫn đến việc thân thể suy nhược vì nhiễm phải ma khí. Cây kim bạc sau đầu thái hậu là để người hạ trâm tùy tâm khống chế suy nghĩ của thái hậu.
Xem ra người này chỉ muốn không chế thái hậu mưu cầu lời ích. Nhưng xui cho người đó là hắn chưa kịp khống chế thái hậu đã bị nàng phá hỏng kế hoạch rồi. Vân Ca nghĩ rồi nói với ngự y, nhanh chóng đi sắc cho thái hậu một chén thuốc an thần hoạt huyết để bà đi vào giấc ngủ. An tĩnh nghỉ ngơi, sau khi an bài và kiểm tra xong một vòng Vĩnh Đức cung nàng mới thở phào nhẹ nhõm theo Vân quốc công đến Tường Minh điện diện kiến thánh thượng.
Hoàng đế của nhân giới, Lý Hiện Thuần kích động gọi nàng đến Tường Minh điện muốn nghe nàng kể rõ đầu đuôi sự tình. Vân Ca không hề dấu giếm mà nói ra hết nội tình.
"Thần nữ Vân Sơ Mục, tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc." Vân Ca lễ phép chào hỏi.
"Ái khanh, không cần đa lễ, bình thân, ban ngồi."
"Quốc công, lần này khánh cũng có công không nhỏ, miễn lễ, ban ngồi." Lý Hiện Thần hào sảng nói.
"Thánh y, hôm nay ngươi thật khiến cho trẫm một phen kinh hách."
"Ngươi không những y thuật cao minh, thuật pháp cũng tinh thông không kém, mới nhìn sơ đã biết mẫu hậu trẫm bị người khác cố tình khống chế." Hoàng đế khen nàng.
Vân Ca, mỉn cười tạ ơn, rồi nói, "Đa tạ bệ hạ, đã quá khen."
"Tiểu nữ chẳng qua chỉ là làm trọn bổn phần của một thần tử làm đúng trách nhiệm của một Y nữ, chữa bệnh cứu người." Vân Ca khiêm tốn trả lời.
"Ha ha, quả là trăm nghe không bằng một thấy."
"Thánh Y Vân Nữ, đúng là thông tuệ hơn người, thanh tao thoát tục, trẫm thực lòng ái một." Lý Hiện Thần cười nhẹ rồi nói.
"Bệ hạ quá lời."
"Sơ Mục tự biết bản thân tài sơ học thiển, so với các ngự y của hoàng cung, chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ." Nàng lại nói.
"Thánh y, ngươi khiêm tốn rồi." Lý Hiện Thuần hết lời khen ngợi.
"Bệ hạ, người gọi thần nữ đến đây, chỉ để nói chuyện này sao."
"Vậy xin thứ cho tiểu nữ, công việc bận rộn, thái hậu vừa tỉnh thần nữ vẫn nên đến đó xem thì hơn." Vân Ca làm biếng nghe Lý Hiện Thuần, đưa đẩy vuốt mông lừa, bèn kiếm cớ rời đi.
"Hây, ngươi xem, trẫm mẫy ngày nay bận quốc sự, lại lo cho mẫu hậu lao tâm lao lực, vừa rồi thấy mẫu hậu tỉnh lại, khó tránh kích động, để thánh y chê cười rồi." Lý Hiện Thuần vờ ôm chán giả vờ mệt mởi, khẽ liếc nhìn nàng nói.
"Bệ hạ, vì nước lao tâm, vì thái hậu mà lo lắng, hiếu nghĩa lưỡng toàn, Sơ Mục đối với bệ hạ chỉ có khâm phục, sao dám có nửa lời chê trách." Nàng nhấp một ngụm trà rồi thong thả trả lời.
Vân quốc công Vân Yên Trần, ngồi một bên nghe nàng và hoàng đế kẻ tung người hứng. Nhất thời im lặng, mồ hôi đổ ra đầy mặt khiến lão phải dùng tay áo không ngừng thấm khô. Thêm vào đó trong mỗi câu nói của hai người đều ẩn chứa những hàm ý riêng. Lão cũng không đoán ra được đến tột cùng hai người họ là có ý gì.
Điều là lão ta bất ngờ hơn cả là, thứ nữ Vân Sơ Mục này, từ bé đến giờ đều nhu nhược nhút nhát. Tự tin của lúc này nàng ta lấy ở đâu ra, đối mặt với thiên tử lão còn cảm thấy tim đập mạnh lo lắng hồi hộ. Còn nàng ta, bình trân như vại, nước đến đá ngăn, binh đến tướng đỡ. Ung dung dõng dạc, đối đáp với nhà vua, một chút lo sợ cũng không có. Chẳng lẽ trong mấy năm qua nàng ta quả thực như lời đồn đã gặp được thần tiên, thoát thai hoán cốt.