Vận Đào Hoa

Chương 34




Suốt cả đường đi Lục Tịch luôn lo lắng cho cảm xúc của Nguyễn Lâm, ngược lại quên mất nguyên nhân vì sao người nhà bệnh nhân lại muốn gặp mình.

Cho nên lúc được người nhà bệnh nhân gửi lời cảm ơn, hắn ngơ ngác không hiểu vì sao.

Nguyễn – vẫn luôn lo người nhà người chết sẽ cầm đao đâm bác sĩ bị thương sẽ phát sinh ở trên người viện trưởng Lục nhà mình, cho nên vẫn luôn nghiêng người chắn cho Lục Tịch – Lâm cũng đứng hình theo.

Nguyễn Lâm không quen nhận được lời cảm ơn từ người khác, sửng sốt đứng ngay đó, Lục Tịch phản ứng nhanh hơn, duỗi tay đẩy người sang ghế bên cạnh, có chút bất đắc dĩ.

Mình bị sói con nhiễm tính đa nghi rồi à, còn tự cho rằng người ta tới quậy bệnh viện nữa chứ.

Hắn nhéo tay Nguyễn Lâm, sau đó đi rót nước cho người nhà người chết.

Người tới là vợ của người chết, hốc mắt cô sưng đỏ, mảnh mai, yếu ớt, miễn cưỡng ra vẻ bình tĩnh, nói: “Lão Trần trước khi mất cứ khăng khăng viết thư cảm ơn cho bác sĩ, tuy rằng…… Nhưng bác sĩ đã tận tâm cứu chữa, bọn tôi đều biết, cho nên tôi nghĩ vẫn nên giao bức thư này cho anh, xem như hoàn thành di nguyện của Lão Trần.”

Lục Tịch mềm lòng, hơn nữa ca bệnh này vẫn còn lấn cấn ở trong lòng hắn, nghe thấy như thế cũng hụt hẫng lắm.

Chuyện này có nói thế nào cũng là dư thừa, cuối cùng Lục Tịch cũng chỉ có thể vỗ vỗ bả vai đối phương, nói: “Nén bi thương, chị cũng nên giữ gìn sức khỏe.”

Tiễn người đi xong, Nguyễn Lâm liền mò qua.

Lục Tịch nghĩ cậu ta lo cho mình, xoa đầu cậu, nói: “Nguyễn Nguyễn à, anh không sao.”

Hắn cẩn thận cất lá thư vào trong ngăn kéo, sau đó hỏi Nguyễn Lâm: “Anh dẫn em đi tháo thạch cao nhé?”

Nguyễn Lâm nhắm mắt đi theo đuôi hắn, bỗng nhiên thầm thầm thì thì nói: “Thì ra trên đời cũng có nhiều người tốt quá chứ.”

Lục Tịch buồn cười vì câu nói không đầu không đuôi đó: “Chẳng lẽ toàn người xấu à.”

Hắn chỉ chỉ cánh tay bó thạch cao của Nguyễn Lâm, mới nói tiếp: “Vậy thì cánh tay này bị phế từ đời nào rồi.”

Nguyễn Lâm cọ cọ bả vai hắn, rất khó che giấu tính chiếm hữu của thanh niên mới lớn, chẳng qua còn ngại người ngoài, nói: “Không đúng, là bởi vì anh là người tốt, cho nên chung quanh anh đều là người tốt.”

Hai giờ sau, Nguyễn Lâm hối hận vì lời mình đã nói.

Lục Tịch mới vừa kiểm tra một vòng bệnh viện xong thì tính dẫn Nguyễn Lâm tới canteen ăn cơm, còn chưa cởi áo blouse trắng ra, thì điện thoại vang lên hai chữ “Niên Niên” vô cùng chói sáng.

Lục Tịch và Tô Niên không tính là chia tay, bây giờ nghĩ lại Lục Tịch không cho rằng mình đã theo đuổi người ta, vả lại hai người tạm biệt trong hòa bình, cho nên Lục Tịch quên mất xóa tên Tô Niên đi, hơn nữa còn để nickname lúc trước.

Không cần nhìn cũng biết sắc mặt của người nào đó vô cùng khó coi.

Lục Tịch cầm di động do dự một chút, thấy Nguyễn Lâm đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn, thì dứt khoát nhét di động vào trong túi quần: “Quên xóa, quên xóa, anh không nhận là được rồi chứ gì?”

Nguyễn Lâm chua lòm: “Nhận đi, em đã nói gì đâu.”

Mặt đen thui sấm chớt đùng đoàng thế kia còn cần nói cái gì nữa?

Lục Tịch mắng ở trong lòng, còn phải vuốt đuôi cho bạn trai nhỏ: “Đi ăn cơm thôi, không biết canteen bữa nay có sủi cảo không ha, không cần thêm giấm gì đâu.”

Nguyễn Lâm vẫn giữ vẻ mặt bị người dẫm đuôi, khinh thường nhìn lại, bàn tay nắm lấy tay Lục Tịch càng chặt hơn.

Lục Tịch cảm thấy hình như mình có bệnh rồi, bị nguyên hũ giấm chua đổ lên người mà không tức giận, còn hân hoan nữa chứ.

Trách không được mấy đứa bạn thân khi yêu đều biến thành lũ não tàn, kể cả mình.

Hết cách cứu chữa.

Lục Tịch nghĩ, tuy hai người nói hẹn gặp lại trong hòa bình, không cần thiết phải làm bạn, nhưng bình giấm chua nhà mình vẫn quan trọng hơn, vì thế thoải mái trượt mở điện thoại, giải khóa đưa cho Nguyễn Lâm: “Em xem đi, từ lúc đó tới giờ bọn anh không có liên lạc, nên anh mới quên xóa tên, em không vui thì tự xóa.”

Nguyễn Lâm lạnh lùng nhìn điện thoại, nhận lấy mở ra danh bạ, còn chưa kịp xóa tên, thì Tô Niên lại gọi vào.

Nguyễn Lâm:……

Lục Tịch:……

Lục Tịch chưa kịp cản, thì Nguyễn Lâm đã nhận cuộc gọi, khẩu khí kiêu căng, ngạo mạn như là đang khẳng định chủ quyền: “Alô? Tìm Lục Tịch à?”

Tô Niên không nhận ra giọng nói này là của ai, sửng sốt một hồi mới sốt ruột nói: “Đúng vậy, tìm anh Lục Tịch, phiền anh đưa điện thoại cho anh ấy giùm, được không?”

Nguyễn Lâm cau mày, nhét điện thoại vào tay Lục Tịch, còn nhỏ giọng nói thầm: “Cậu ta tìm anh Lục Tịch.”

Lục Tịch thầm than, căng da đầu nhận lấy điện thoại, nói: “Tô Niên à?”

Tô Niên nghe thấy giọng nói của Lục Tịch, liền bật khóc nức nở: “Anh Lục Tịch ơi, em, em không biết nên tìm ai, em chỉ biết mỗi mình anh là bác sĩ, nên mới gọi cho anh.”

Lục Tịch vừa nghe này tới đây, trực giác không đúng lắm, túm chặt bàn tay đang ôm eo mình, nói: “Em nói chậm một chút, có chuyện gì à?”

Tô Niên khóc lớn: “Em, em hình như đánh chết người rồi…… Cậu ta, cậu ta bất động, máu nhiều lắm…… Anh Lục Tịch ơi, em nên làm gì bây giờ?”

Thế là bữa trưa hôm nay bị hủy bỏ.

Lục Tịch hỏi rõ nhà Tô Niên ở đâu, qua điện thoại chỉ dẫn Tô Niên làm cấp cứu xong rồi kéo Nguyễn Lâm chạy xuống garage.

Cả đường đi Nguyễn Lâm không hề vui vẻ, nhưng cũng không nói tiếng nào, chỉ là luôn nắm lấy tay Lục Tịch, nắm xong rồi lại không chịu nói chuyện.

Lúc tới nơi thì vừa lúc xe cứu thương tới, cả người Tô Niên dính đầy máu, mặt trắng bệch, ngồi bệt trên sàn nhà phòng ngủ.

Lục Tịch nói chuyện với nhân viên cứu thương trước, xác nhận người mà Tô Niên làm bị thương vẫn còn sống, chẳng qua chỉ bị hôn mê bất tỉnh rồi mới đi qua kéo Tô Niên.

Tấm chăn loang lổ đầy máu, Lục Tịch không biết sau này có cần đi làm báo cáo hình sự không, nên để Nguyễn Lâm chờ ở phòng khách, còn mình thì đi vòng qua sau lưng Tô Niên: “Tô Niên?”

Lúc này, Tô Niên mới giật mình, phục hồi tinh thần thấy Lục Tịch, “Oa” một tiếng liền khóc: “Anh Lục Tịch ……”

Cậu ta thút tha thút thít: “Em, em không phải cố ý, cậu ta, cậu ta uống nhiều quá, em…… Em thật sự không muốn đánh chết cậu ta.”

Lục Tịch bị cậu chui vào trong lòng ngực, cứng đờ cả người, phản ứng đầu tiên là nhìn Nguyễn Lâm trước, quả nhiên sắc mặt sói con vẫn là muốn đi cắn người.

Nhưng trạng thái của Tô Niên quá kém, Lục Tịch lại không có biện pháp đẩy cậu ra, nghĩ nghĩ vẫn là cắn răng ôm hờ Tô Niên vào trong ngực: “Đi ra ngoài trước, được không?”

Tô Niên khóc đến thở hổn hển, bị Lục Tịch nửa kéo nửa ôm ra phòng khách ngồi, cả người vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc.

Trên tay Lục Tịch cũng dính máu, chỉ có thể dùng ánh mắt để trấn an Nguyễn Lâm đang xù lông: “Tình huống đặc biệt, đừng có ghen tuông linh tinh, có nghe thấy không?”

Không ngờ Nguyễn Lâm lại nhìn Tô Niên, hỏi: “Cái người vừa nãy là cái người tôi gặp ở quán bar phải không, anh ta không phải là bạn trai của cậu à?”