Vấn Danh Tường Vi

Chương 93: Rút lui




Editor: Frenalis

Lời cầu hôn bất ngờ khiến Ngải Vi cảm thấy có chút do dự. 

Khải Hi là một người đàn ông tốt bụng và dịu dàng, cô gần như có thể thấy được cuộc sống tương lai cùng anh ấy. Sống với anh ấy sẽ không có sóng gió gì cả, không có tình yêu nhưng cũng chẳng có tổn thương. Như hai người bạn thân đã thấu hiểu nhau, ngày ngày trôi qua bình yên và ổn định. 

Đó từng là cuộc sống mà cô mơ ước, đơn giản và nhỏ bé, nhưng cứ ngỡ là sẽ không bao giờ thực hiện được. 

Cô bất giác bắt đầu tưởng tượng xem Na Ly sẽ nghĩ gì? 

Câu trả lời rất rõ ràng, Na Ly sẽ không trách móc gì. Cô ấy là một người con gái phóng khoáng, hào sảng, chỉ biết vui mừng cho họ mà thôi. 

Vậy cô nên đồng ý chứ? 

Đồng ý kết hôn với Khải Hi, xây dựng một gia đình, trở thành vợ anh ấy, sinh con đẻ cái cho anh ấy? 

Dường như có điều gì đó khiến cô không thể quyết định ngay lập tức. 

Cho đến khi cả gia đình Khải Hi đã lên thuyền rời xa, cô vẫn chưa có câu trả lời. 

Ba trăm chiếc thuyền mang đến hy vọng sống, nhưng cũng đặt ra những thử thách lớn lao. 

Số thuyền của hải vương Mộ Căn chỉ chiếm một phần tư, còn lại đều là thuyền thuê với giá cao. Mộ Căn đã lựa chọn từ những người tình nguyện ồ ạt kéo đến, tuyển chọn các thuyền có thân thuyền lớn, thuyền trưởng và thủy thủ có kinh nghiệm đi biển, rồi ghép thành đội thuyền, gần như bao gồm tất cả các thuyền lớn của cảng biển Tây Âu. 

Có lẽ đây là cuộc rút lui quy mô lớn nhất từ trước đến nay. Bờ biển dài hẹp là con đường sống duy nhất, hơn mười vạn người phải nhanh chóng lên thuyền qua các bến cảng tạm thời được xây dựng khẩn cấp. Đồng thời, mọi thông tin phải được kiểm soát chặt chẽ, chẳng khác gì một cuộc chiến thực sự. 

Tinh thần Lâm Tích vô cùng phấn chấn, nhưng mệnh lệnh lại càng thêm thận trọng, chính xác đến từng chi tiết.   Edit: FB Frenalis

Anh ta đã hoàn toàn thực hiện lệnh giới nghiêm quân sự, cắt đứt mọi đường thông tin của mật thám, đồng thời yêu cầu tất cả các thuyền báo cáo số lượng tối đa người có thể chở, để Mộ Căn điều phối thuyền lần lượt vào cảng, tiếp nước và tiếp tế. Đồng thời, toàn bộ gia tộc Lâm thị được lệnh chuẩn bị hành lý đơn giản nhất, không được vượt quá trọng lượng quy định. Quá trình kiểm tra lên thuyền cũng rất nghiêm ngặt, với các binh sĩ tinh nhuệ nhất của gia tộc giám sát chặt chẽ, dùng kỷ luật quân đội để đảm bảo trật tự.

Ngày đầu tiên, hoạt động di tản diễn ra chậm chạp, chỉ có vài ngàn người được rút đi. Nhưng sau đó, nhờ kinh nghiệm tăng lên và lực lượng công binh tiếp tục mở rộng, tốc độ được cải thiện rõ rệt. Lâm Tích biết rằng không còn nhiều thời gian nữa, chỉ trong một tuần lễ nữa thôi, khi mùa thu đến, sương mù dày đặc sẽ cản trở việc di chuyển trên biển. Từng phút từng giây lúc này đều vô cùng quý giá.

Một con thuyền đầy ắp người từ từ rời bến, trên boong thuyền có nhiều người bật khóc. Trong tiếng khóc ấy vừa có nỗi buồn ly biệt quê hương, vừa có niềm vui mừng sống sót. Dù có lưu luyến đến đâu, tiếng khóc dần dần xa khuất, biến mất giữa biển cả mênh mông.

Hoạt động di tản căng thẳng kéo dài đến ngày thứ sáu, số người còn lại ngày càng ít. Phụ nữ và trẻ em đã được rút hết, sau đó là đến lượt quân đội.

Quân số càng ngày càng ít khiến họ không thể kiểm soát toàn bộ thành Sa San, và tin tức cuối cùng cũng đến tai quân viễn chinh.

****

Tấm rèm của lều trướng bất ngờ bị kéo mạnh ra, Uy Liêm vội vã cắt ngang buổi họp quan trọng. "Thưa ngài, có chuyện cần phải báo cáo ngay lập tức!"

Tu Nạp khẽ ra hiệu, các sĩ quan khác rời khỏi lều, chỉ còn lại Tần Lạc và tướng quân Đạt Lôi ở lại.

"Mật thám của Sa San vừa báo về rằng người trong thành đang rút đi toàn bộ, hơn phân nửa đã rời khỏi."

Đang lúc chuẩn bị tổng tấn công mà kẻ địch lại trốn thoát, nghe như chuyện hoang đường, Tần Lạc kinh ngạc hỏi, "Tứ phía đều bị bao vây, bọn họ chạy đi đâu?"

"Ra biển!" Trán Uy Liêm rịn mồ hôi, chính anh ta cũng khó mà tin nổi lời mình vừa nói. "Có tin đồn rằng phù thủy đã triệu hồi gió, tránh được các dòng chảy ngầm và đưa đến hàng ngàn chiếc thuyền. Chỉ trong vài ngày, hàng vạn người đã rời khỏi Tây Nhĩ theo từng đợt."

Chuyện này hoàn toàn phi lý, Tần Lạc lập tức phản bác, "Vô lý! Chuyện đó không thể nào!"

"Có tin rằng cô ta đã mất tích vài tháng trước khi thành Sa San thất thủ, nhưng gần đây lại bất ngờ xuất hiện. Người ta nói đôi mắt cô ta trở nên đáng sợ, có thể đã giao dịch với quỷ dữ." Uy Liêm vẫn giữ thái độ dè dặt trước những tin đồn kỳ quặc, nhưng có vẻ như người trong thành hoàn toàn tin tưởng. "Những chuyện khác không quan trọng, nhưng việc quân nổi dậy rút lui là chắc chắn. Mật thám báo rằng toàn bộ quân trong pháo đài hiện giờ đều là lính đánh thuê, còn quân đội Lâm thị đã co cụm về khu vực cảng, sẵn sàng lên thuyền bất cứ lúc nào."

"Tình báo của mật thám có đáng tin không?"

"Hoàn toàn chính xác, tôi cũng nhận được tin tương tự." Ngoài lều vang lên tiếng của Tát Sa, Tu Nạp cau mày ra lệnh cho vệ binh cho phép hắn vào.

Tát Sa cũng vừa mới nhận được tin tức. "Mật thám của tôi nói rằng ban đầu Lâm Tích chuẩn bị cho một trận quyết chiến, nhưng sau đó lại đột ngột ra lệnh củng cố khu vực cảng, phong tỏa bờ biển bằng lực lượng lớn, sau đó hàng trăm con thuyền cập bến, chỉ trong thời gian ngắn, họ bắt đầu rút lui với quy mô lớn. Khi tin tức này lộ ra, khu trung tâm của gia tộc Lâm thị đã trống không."

Tát Sa có mạng lưới mật thám rộng khắp Sa San, với lời khẳng định này đã không còn nghi ngờ gì nữa.

Tu Nạp vẫn như cũ không chút biểu cảm, giọng nói cực kỳ lạnh băng. "Đạt Lôi, anh đã gặp phù thủy, rốt cuộc cô ta là ai?"

"Chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp." Đạt Lôi quả thật bị biến hoá này làm cho kinh ngạc, vô thức lẩm bẩm. "Ngoại trừ đôi mắt kỳ lạ, cô ta chẳng có gì đặc biệt. Nếu không phải trong chiến trận, thoạt nhìn cô ta hoàn toàn không có chút đe dọa nào."

"Không đe dọa?" Tần Lạc khẽ cười nhạo, "Thực tế là người phụ nữ đó không ngừng gây rắc rối cho chúng ta."

Tu Nạp phớt lờ sự nghi ngờ và phàn nàn của những người trong lều, trực tiếp hỏi Đạt Lôi. "Quân đội đã sẵn sàng chưa?"

Đạt Lôi trả lời dứt khoác : "Toàn quân đã chỉnh đốn, vũ khí và đạn dược đều đã sẵn sàng."

"Tiến hành tấn công ngay lập tức." Ngữ khí Tu Nạp lạnh lẽo, nhưng chỉ Tần Lạc mới nhận ra ngọn lửa giận dữ ẩn chứa bên trong. "Thông báo cho quan truyền lệnh, ai bắt được công tước Vĩ Khắc sẽ được thưởng mười ngàn đồng vàng, phù thủy cũng sẽ được treo thưởng tương đương!"

"Rõ!"

Tiếng kèn chiến vang lên chói tai, quân chính phủ phát động cuộc tấn công. Những đám mây dày đặc đè nặng trên pháo đài, ánh lên vẻ rực rỡ và tắt ngấm theo từng nhịp pháo bắn.

Tát Sa không nói lời nào, tờ giấy trong lòng bàn tay hắn đã bị vo tròn lại.

Đó là bản mật báo do La Phi đưa đến ngay trước đó, chỉ vỏn vẹn vài dòng ngắn ngủi.

Khải Hi, xuất thân từ một gia đình quý tộc suy tàn, từng theo học tại Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, sau đó được phân vào Viện Nghiên Cứu Đế Quốc, tham gia dự án Thần Quang, sau vụ hỏa hoạn tại căn cứ đã được điều chuyển, từng là bạn thân của Lâm Y Lan.

Cuối cùng, đáp án đã được hé lộ, và còn kinh ngạc hơn cả dự đoán của hắn.

Ai có thể ngờ rằng, người đàn ông nhút nhát, yếu đuối kia lại là nhà nghiên cứu cốt lõi của Thần Quang.

Ngải Vi — Lâm Y Lan.

Vị tiểu thư công tước bị xử tử bí mật này chắc chắn đã được hồi sinh qua bàn tay người bạn thân thiết đó.

Người ta nói rằng Thần Quang và Thần Hoả có cùng nguồn gốc, vậy thì Khải Hi chắc chắn hiểu rõ bí mật của Thần Hoả...

Sự phẫn nộ và cay đắng trào dâng trong lòng Tát Sa khiến hắn mãi không thể nguôi ngoai. Lẽ ra, nếu hắn bắt Khải Hi về Lợi Tư từ sớm, chẳng cần phải tốn công trao đổi với Tu Nạp.

Ngải Vi, không, phải gọi cô là Lâm Y Lan, cô đã giấu kỹ người bạn thân này, cũng tự che giấu bản thân mình rất sâu. Sau khi lớp sương mù được vén lên, mọi câu đố đều có câu trả lời hoàn hảo. Lời hứa giả dối, vỏ bọc im lặng, mọi toan tính khi còn ở Đế Đô, và việc cô trở lại Sa San bất chấp chấn thương ở mắt, tất cả đều liên quan đến những con thuyền xuất hiện đột ngột kia.

Ánh mắt Tát Sa u ám, giọng nói trầm thấp đến mức chỉ có La Phi phía sau nghe rõ.

"Ra lệnh cho tất cả mật thám truy tìm Ngải Vi và Khải Hi bằng mọi giá, không để chính phủ phát hiện."

Tát Sa biết rõ rằng mệnh lệnh này đã quá muộn, gần như không thể thực hiện được.

Người phụ nữ thông minh đến mức khiến người ta căm giận ấy, có lẽ đã cùng Khải Hi rời xa về phía biển cả vô tận.