Vấn Danh Tường Vi

Chương 87: Trường Sinh




Editor: Frenalis

Sau cuộc gặp gỡ bất thành, Tát Sa suy đi tính lại, bất ngờ đề nghị một cuộc gặp khác, rồi lại lần nữa, và lần nữa...

Cuối cùng, Lợi Tư khiến mọi người ngạc nhiên khi vô điều kiện từ bỏ Sa San, đồng thời cung cấp nhiều thông tin quan trọng mà họ thu thập được trong ba năm thâm nhập vào thành này. Đúng như Tu Nạp đã dự đoán, đối với Lợi Tư, việc kết giao với một đồng minh tiềm năng mạnh mẽ trong tương lai rõ ràng có lợi hơn nhiều so với việc tiếp tục rót tiền vào một con tàu sắp chìm.

Hai tháng sau, quan Chấp Chính của đế quốc lần đầu tiên kể từ sau trận chiến Hưu Ngoã đã đích thân đến tiền tuyến, phát động cuộc viễn chinh tới Sa San.

Vô số người dân reo hò tiễn biệt, kỳ vọng quan Chấp Chính lại một lần nữa mang về vinh quang.

Tát Sa và La Phi theo sát cuộc hành trình, quan sát đội quân đặc biệt có một lòng trung thành điên cuồng với Tu Nạp, thậm chí còn hơn cả những tín đồ cuồng giáo. Binh lính không hề nghi ngờ vị quan Chấp Chính vĩ đại của họ có thể giành chiến thắng trong cuộc chiến, lãnh đạo nhân dân và tái lập huy hoàng cho đế quốc Tây Nhĩ.

Một tia nghi ngờ cuối cùng cũng tan biến, Tát Sa tin chắc rằng quan Chấp Chính có đủ uy thế để kích động dân chúng ủng hộ cuộc chiến.

Tu Nạp cực kỳ lạnh lùng nhưng đồng thời cũng vô cùng kỷ luật. Không tham tiền, không hưởng lạc xa hoa, không đắm chìm vào thú vui nào cả. Gần như là một hình mẫu hoàn hảo của một nhà lãnh đạo, có lẽ chính những yếu tố này đã tạo nên sức hút phi thường của anh.

Mặc dù sống như một cỗ máy, Tu Nạp thậm chí còn vô cảm hơn cả một cỗ máy. Nhưng Tát Sa vẫn thận trọng thăm dò, cuối cùng đã tìm thấy một điểm yếu.

Đó là trong một bữa tiệc riêng trước khi cuộc viễn chinh bắt đầu.

"Cảm ơn, hiện tại dự án năng lượng mới đang tiến triển rất thuận lợi." Tu Nạp nhấp một ngụm rượu khai vị, lạnh lùng trả lời.

"Thần Hoả thực sự là một thành tựu tuyệt vời." Trong lúc chờ món ăn được dọn lên, Tát Sa khéo léo chuyển chủ đề, lời khen ngợi rất tự nhiên. "Xin được tôn vinh trí tuệ xuất sắc của Tây Nhĩ."

Tần Lạc mỉm cười đáp lời: "Chúng tôi thực sự phải cảm ơn những nhà nghiên cứu đã dốc tâm huyết. Nếu không, khó mà tưởng tượng Tây Nhĩ có thể thoát khỏi sự suy yếu sau chiến tranh một cách nhanh chóng như vậy. Chúng tôi sẽ rất trân trọng sử dụng công nghệ này."

Ý chí của quan Chấp Chính rất rõ ràng, còn Bộ Trưởng Tư Pháp thì mềm mỏng hơn, nhưng rõ ràng quan điểm của họ không khác nhau.

Sau đó, Tần Lạc chuyển sang chủ đề khác, nói chuyện vãn về săn bắn và giao tế.

Khác với Tu Nạp ít nói, lạnh lùng, Tần Lạc là một người rất giỏi xã giao, chỉ vài câu đã khiến không khí trở nên thoải mái, Tát Sa cũng không tiếp tục nhắc đến vấn đề trước đó, mà hào hứng trò chuyện với Bộ Trưởng Tư Pháp về cách chọn chó săn và khen ngợi tài nấu ăn tinh tế của đầu bếp.

Khi người hầu dọn món tráng miệng cuối cùng, Tát Sa đặt dao nĩa xuống, như thể bất chợt nhớ ra điều gì. "Trong thời gian ở Tây Nhĩ, tôi đã gặp một việc thú vị, hay đúng hơn là một người thú vị."

Tần Lạc cười cợt. "Tôi cá là một mỹ nhân."

Tát Sa mỉm cười, "Điều thu hút tôi không phải là dung mạo, mà là một dấu vết trên lưng cô ấy."

Tần Lạc nhướng mày trêu chọc: "Chẳng lẽ mỹ nhân đó đã xăm tên một quý ông nào sao?"

"Ồ, tôi nghĩ điều đó còn thú vị hơn cả tên gọi." Tát Sa yêu cầu người hầu mang giấy bút đến, vẽ vài nét rồi đưa cho Tần Lạc, nụ cười của hắn đầy ẩn ý. "Ngài không thấy nó rất đặc biệt sao?"

Tần Lạc liếc nhìn thoáng qua, nhưng ánh mắt anh ta đột nhiên khựng lại, mãi sau mới nói. "Thật sự đặc biệt, trông rất quen thuộc. Tôi có vinh dự được biết cô gái đó chứ?"

Quan Chấp Chính ngồi ngoài cuộc trò chuyện liếc qua tờ giấy Bộ Trưởng Tư Pháp đưa, biểu cảm trở nên trống rỗng trong thoáng chốc.

Dù Tu Nạp không nói gì, nhưng như vậy đã đủ cho Tất Sa hiểu rằng mình đã tìm ra một quân bài có lợi thế.

Trao đổi ánh mắt với Tần Lạc, quan Chấp Chính ra hiệu cho người hầu rời khỏi phòng, sau đó Tần Lạc lên tiếng. "Anh gặp cô ấy khi nào?"

"Đã khá lâu rồi, nhưng mãi gần đây tôi mới phát hiện ra bí mật nhỏ của cô ấy." Tát Sa nói với giọng thoải mái, vẻ mặt phấn khởi. "Điều đáng yêu nhất ở phụ nữ là họ luôn mang đến những sự bất ngờ."

"Tôi đồng ý, nhưng đôi khi họ cũng là nguồn gốc của rắc rối." Tần Lạc nhấp một ngụm rượu, dường như hờ hững nói. "Có đẹp không?"

"Rất đẹp." Đuôi mày của Tát Sa hiện lên chút mờ ám chỉ những người đàn ông ngầm hiểu lẫn nhau. "Và không chỉ ở khuôn mặt."

Tần Lạc mỉm cười đầy ý nhị. "Nghe như một mỹ nhân thực thụ. Anh thật may mắn. Nếu tiện có thể giới thiệu cho tôi chứ?"

"E rằng không được." Nụ cười của Tát Sa càng sâu hơn. "Tôi không muốn vì một sai lầm nhỏ mà để ngài cướp mất trái tim của cô ấy."

Ánh mắt của Tần Lạc lóe lên. "Chỉ dựa vào miêu tả của anh, khó mà xác định sức hút của cô ấy có thật hay không. Có khi anh đã phóng đại vì sự say mê của mình."

"Phóng đại sao?" Tát Sa khẽ cười, dùng ngữ điệu trầm lắng và bí ẩn đọc một đoạn thơ Latinh:"Nàng tồn tại như một phép màu hoàn hảo, toàn thân tắm trong ánh sáng và ân sủng của thần linh."

Tần Lạc thì thầm lặp lại, rồi ngừng một lúc mới nói. "Anh khiến tôi ngày càng tò mò. Làm sao mới có thể gặp được người đẹp đặc biệt này?"

"Vì cô ấy quý giá như thế, hẳn ngài hiểu rằng tôi khó lòng vượt qua sự ích kỷ của đàn ông."

"Tôi không thích vòng vo." Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Vị quan Chấp Chính - người Tát Sa chờ đợi bấy lâu, cuối cùng cũng lên tiếng cắt đứt cuộc đối thoại ngầm của hai người. "Hãy giao cô ấy cho tôi. Một khi xác minh được lai lịch và biểu tượng của cô ấy là thật, tôi sẽ chia sẻ công nghệ năng lượng mới với Lợi Tư theo những điều kiện hợp lý."

Tần Lạc định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Ánh mắt Tát Sa sáng lên, nhưng lời nói vẫn điềm tĩnh. "Ngài quả là rộng lượng, nhưng có rất nhiều chi tiết..."

"Các chi tiết khác sẽ có người của tôi trao đổi với anh." Tu Nạp ngắt lời, giọng điệu trầm tĩnh không chút dao động. "Yêu cầu của tôi chỉ có hai điều: Thứ nhất, biểu tượng trên người cô ấy phải hoàn toàn thật; thứ hai, cô ấy phải còn sống."

Dáng vẻ của Tu Nạp chẳng khác nào ra lệnh, nhưng Tát Sa không hề bận tâm, nụ cười thanh nhã của hắn giấu kín sự chế giễu không ai hay biết.

Sự khát khao trường sinh của vị quan Chấp Chính này quả là vượt ngoài sức tưởng tượng.

*****

"Quan Chấp Chính đang nghĩ gì vậy?"

Cận vệ Uy Liêm đứng bên cạnh từ đầu đến cuối lắng nghe, nhưng không nhìn thấy hình vẽ của Tát Sa, lòng như bị mèo cào. Sau khi cuộc họp kết thúc, anh ta nhanh chóng bắt lấy Tần Lạc để dò hỏi. "Tại sao ngài Tu Nạp lại đột nhiên quan tâm đến phụ nữ? Ngài không những không ngăn cản mà còn tham gia vào cuộc đối thoại? Chỉ với lời mô tả của đặc sứ Lợi Tư mà đã bị cuốn hút, lại còn hứa sẽ trao đổi bằng công nghệ năng lượng mới! Đây có phải là ngài Tu Nạp mà tôi biết không? Ngài và ngài ấy rốt cuộc đang nghĩ gì? Tát Sa chẳng khác nào một tay dắt mối cao cấp!"  Edit: FB Frenalis

Nghe Uy Liêm phẫn nộ trách móc, Tần Lạc ngẫm lại một lát, rồi bật cười lớn.

Anh ta cười đến mức không thở nổi, không thể nói được một câu trọn vẹn. "Ha ha ha... Uy Liêm, trí tưởng tượng của cậu thật phong phú. Tên dắt mối... ha ha ha... thật quá chuẩn..."

"Đại nhân!" Uy Liêm hoang mang tột độ. "Chẳng phải hai người nãy giờ đang nói về một người phụ nữ sao?"

Tần Lạc phải cố gắng lắm mới ngừng cười. "Đúng, là phụ nữ. Nếu cô ta thực sự là thí nghiệm của Thần Quang, chắc chắn sẽ là một người đẹp."

"Người đẹp thì có liên quan gì... Khoan đã, ngài vừa nói đến Thần Quang?" Uy Liêm bất chợt nhận ra trọng điểm.

Tần Lạc không nhịn được lại cười phá lên. "Đúng vậy, cùng với dự án năng lượng Thần Hoả, dự án Thần Quang cũng được thực hiện. Với địa vị của cậu, hẳn đã nghe đến phần nào rồi chứ."

Uy Liêm há hốc mồm một lúc lâu. "Tôi có nghe nói, nhưng chẳng phải dự án đó đã thất bại hoàn toàn rồi sao?"

Thực tế nó không chỉ thành công hoàn hảo, mà người thụ hưởng đầu tiên chính là quan Chấp Chính mà Uy Liêm tôn kính kia kìa.

Dĩ nhiên Tần Lạc không thể nói ra điều này. Anh ta làm bộ nghiêm túc: "Nếu người phụ nữ trong tay Tát Sa thực sự là thí nghiệm của trung tâm nghiên cứu Hưu Ngoã, điều đó có nghĩa là việc chuyển đổi linh hồn đã trở thành hiện thực. Chúng ta cần biết cô ta tái sinh khi nào, ai là người thực hiện việc này, cô ta biết bao nhiêu về dự án Thần Quang, và người Lợi Tư biết được những gì thông qua cô ta. Toàn bộ sự việc có thể dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nên phải điều tra kỹ lưỡng."

Tần Lạc đặt tay lên vai Uy Liêm, ngữ khí trầm trọng mà thất vọng. "Uy Liêm, ngài Tu Nạp của cậu không hề bị sắc đẹp mê hoặc, càng không thể vì nhan sắc mà từ bỏ lợi ích của Tây Nhĩ. Việc cậu trách móc nông cạn như thế thật là..."

Uy Liêm càng nghe càng bất an, sự trách mắng của Tần Lạc khiến anh ta xấu hổ không để đâu cho hết. "Tôi xin lỗi, tôi thật ngu ngốc, đáng lẽ không nên..."

"Dắt mối." Giọng điệu nghiêm nghị bỗng chuyển thành bông đùa, Tần Lạc lại bật cười lớn. "Tôi sẽ mãi nhớ biệt danh này, thiên tài Uy Liêm!"

Uy Liêm đầy bực bội sau khi bị chọc ghẹo, nhưng rồi chợt nhớ đến một câu hỏi khác. "Nếu công nghệ Thần Quang thực sự thành công, ngài nghĩ quan Chấp Chính sẽ làm gì? Ngài ấy có tái xây dựng căn cứ Hưu Ngoã không?"

Tần Lạc trầm mặc một hồi rồi mới trả lời. "Không, cậu ấy sẽ hủy diệt nó, chôn vùi hoàn toàn."

Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của trường sinh và quyền lực vĩnh hằng, nhưng Tu Nạp không hề bị lay chuyển chút nào. Uy Liêm vô cùng ngưỡng mộ. "Ngài Tu Nạp quả thực là người cao quý và vô tư nhất của Tây Nhĩ."

Tần Lạc nhẹ nhàng châm một điếu thuốc, giấu đi tiếng thở dài trong lòng.

Trường sinh và công nghệ năng lượng mới đối với Tu Nạp đều chẳng có chút giá trị. Điều duy nhất cậu ấy kiên trì và giữ vững chỉ là ước nguyện của một người đã khuất.

Thứ mà cô ấy đã từng không ngại hy sinh tính mạng để hủy diệt, làm sao Tu Nạp có thể để nó tồn tại trên thế gian này được?