Vấn Danh Tường Vi

Chương 75: Phù thủy




Editor: Frenalis

Ba năm sau, từ hải cảng phía nam đến thành phố cực bắc của đế quốc, người ta truyền tai nhau về một phù thủy đáng sợ ở tỉnh Sa San, nơi quân địch công phá mãi không thành.

Người ta kể rằng phù thủy đó có dung mạo xấu xí, đôi mắt đỏ thẫm quỷ dị, có thể dùng lời nguyền và ma lực để đoạt hồn người. Cô đã giao kèo với quỷ dữ, sống bằng máu người và sử dụng sức mạnh tà ác để mê hoặc binh lính Sa San, khiến họ lao vào trận chiến mà không sợ chết, làm cho quân đội chính phủ mãi không thể đánh bại. Có kẻ tin rằng sức mạnh của quỷ dữ là không thể kháng cự, rằng nhà họ Lâm sẽ tiến đến đế đô tiêu diệt tất cả những kẻ phản kháng và khôi phục triều đại cũ.

Những lời đồn đại về phù thủy lan truyền khắp nơi, gieo rắc nỗi sợ hãi. Nhiều câu chuyện kỳ lạ trở nên biến chất theo từng ngõ ngách, thậm chí còn có tin đồn rằng ở khắp nơi đều xuất hiện những phụ nữ bị quỷ mê hoặc. Họ thường là những góa phụ, thông qua giao ước với quỷ mà học được tà thuật, lén lút ban đêm sử dụng câu chú để hãm hại những người qua đường...

Sự sợ hãi bị thổi phồng bởi những lời đồn đại, khiến lòng người run rẩy trong nỗi kinh hoàng tưởng tượng. Càng về sau, nhiều thị trấn còn phát động những cuộc săn lùng phù thủy.

Tần Lạc ném một chồng mật báo xuống bàn với tiếng "bộp", kinh ngạc trước những chuyện hoang đường. "Đám dân ngu này điên thật rồi."

Tu Nạp lật xem, báo cáo dày cộp ghi chép chi tiết các vụ việc dân chúng tự ý truy tìm và xét xử phù thủy.

Một bà lão bị cáo buộc rằng đã sống chung với ba con quỷ và phạm nhiều tội ác khác. Bà lão phủ nhận mọi tội trạng, nhưng vẫn bị tra tấn tàn khốc và cuối cùng phải thú nhận mọi điều, rồi chết dưới những đòn roi.

Bản báo cáo viết: Một bà lão bị buộc tội đã chung sống với ba con quỷ và phạm những tội ác khác. Dù bà ấy kiên quyết phủ nhận nhưng các quan tòa vẫn tra tấn đến chết. Trong bản ghi cuối cùng có viết: "Quỷ không muốn bà ấy khai thêm điều gì nữa, nên đã siết cổ bà ấy."

Ở một khu vực khác, một người phụ nữ bị buộc tội là phù thủy. Dưới sức ép và tra tấn, cô ấy thú nhận đã giết hơn một trăm đứa trẻ, một phần bị cô ấy nấu chín ăn thịt, phần còn lại được chế biến thành thuốc mỡ và dược phẩm yêu thuật. Cô ấy cũng bị cáo buộc gây ra các trận bão và sạt lở núi. Sau phiên xét xử, cô ấy bị đưa lên giàn hỏa thiêu sống.

Báo cáo liệt kê một loạt những sự kiện tương tự, đồng thời mô tả các phương pháp nhận diện phù thủy ở khắp nơi. Ở một số nơi, người ta lột trần những người phụ nữ bị nghi ngờ là phù thủy, trói họ lại và ném xuống sông. Nếu họ nổi lên, chắc chắn là phù thủy, còn nếu chìm và chết đuối, họ được coi là vô tội. Ở nơi khác, những người phụ nữ bị trói vào khung gỗ và bị đâm bằng kim. Nếu họ run rẩy vì đau, đó là dấu hiệu của phù thủy. (Cái lập luận gì vậy trời????)

Mỗi lần xét xử, đám đông đều đổ đến xem, họ tận hưởng sự tàn bạo và chia nhau tài sản của người bị kết tội phù thủy. Sự tàn ác của con người được đẩy lên đỉnh điểm dưới cái vỏ bọc thanh tẩy cái ác.

Dù đã xem qua rất nhiều vụ án, nhưng sự tàn nhẫn trong báo cáo vẫn khiến Tần Lạc không khỏi thở dài.

"Nhờ vào việc sao chép văn minh cổ đại, Tây Nhĩ đã nắm trong tay công nghệ vượt bậc so với thời đại, nhưng về tinh thần, họ vẫn lạc hậu và mê tín. Chỉ cần một trí tưởng tượng điên rồ cũng đủ để đám đông trở nên hung hãn và vô lý."

Quan Chấp Chính của đế quốc trầm mặc hồi lâu, rồi mới lên tiếng: "Họ quả thực ngu ngốc như bầy cừu, nhưng như Ôn Sâm từng nói, đây là trách nhiệm của người cai trị."

"Trách nhiệm gì?" Tần Lạc chưa hiểu rõ. "Việc này liên quan gì đến chúng ta?"

Tu Nạp suy nghĩ một lát rồi nói: "Cần phải lập ra một bộ luật mới, đưa giáo dục đến tầng lớp bình dân, dạy họ cách tư duy lý trí."

"Giáo dục dân thường không nhất thiết có lợi cho việc cai trị. Họ không cần phải thông minh." Tần Lạc phản đối việc phổ cập nguồn tài nguyên mà trước giờ chỉ có tầng lớp thượng lưu và quý tộc được hưởng. "Dân chúng chỉ đơn giản có cảm xúc hỉ nộ, dễ bị lôi kéo và mê tín. Chúng ta đã lợi dụng điều này để đạt được thành công. Giờ cậu lại muốn dạy họ suy nghĩ? Họ sẽ phản bội cậu ngay khi họ biết tư duy."

"Có thể là vậy." Tu Nạp thừa nhận rủi ro. "Nhưng nếu không làm thế, đế quốc sẽ không bao giờ thay đổi. Chúng ta sẽ rơi vào vòng xoáy của những kẻ quan liêu ngu dốt, tham nhũng và một hệ thống ngày càng mục nát. Cách duy nhất để tránh điều đó là tạo ra một tầng lớp tinh anh có thể điều chỉnh và kiểm soát mọi sai lầm."

Tần Lạc suy nghĩ hồi lâu: "Có thể chúng ta đang tự đào mồ chôn mình."

Tu Nạp biết Tần Lạc đã bị thuyết phục một nửa. "Nhưng điều đó sẽ không xảy ra sớm. Cải cách này sẽ kéo dài rất lâu, và chúng ta có đủ thời gian để điều chỉnh. Trước mắt, nhiệm vụ của chúng ta là đào tạo nhân tài cho đế quốc và giảm bớt những hành vi man rợ do sự ngu dốt gây ra."

"Tiền thì lấy từ đâu? Đế quốc sẽ cung cấp sao?"

"Cậu hãy bàn bạc với các cố vấn khác, lập ra một kế hoạch chi tiết." Tu Nạp quay lại vấn đề hiện tại. "Ngoài ra, hãy nói với phủ hành chính ra lệnh bác bỏ các tin đồn, ngăn chặn làn sóng săn phù thủy và cấm các hình thức xử án tư nhân."

Tần Lạc không mấy lạc quan. "Tôi nghi ngờ việc này có hiệu quả bao nhiêu. Gốc rễ của vấn đề là người phụ nữ ở Sa San. Nếu chúng ta sớm chiếm được thành trì đó và công khai xử tử cô ta, mọi chuyện sẽ kết thúc."

"Đạt Lôi đã nói rất rõ trong thư gửi đến rằng, cô ta chỉ có đôi mắt đỏ khác thường từ khi sinh ra." Xem xét lại các báo cáo quân sự, Tu Nạp cau mày. "Không ngờ Lâm Tích không chỉ nắm giữ quân đội mà còn đào tạo ra những tướng lĩnh lợi hại đến thế. Cô ta là ai, cậu đã tra ra chưa?"

Tần Lạc cảm thấy bất đắc dĩ. "Chưa có gì, dường như trước đây cô ta hoàn toàn không liên quan gì đến nhà họ Lâm."

Tu Nạp không chấp nhận câu trả lời ấy. "Hãy tiếp tục điều tra. Không có khả năng là từ Địa Ngục bò ra."

Chiến tranh kéo dài và gay gắt do nhà họ Lâm dựa vào địa thế để cố thủ. Tần Lạc thì thầm oán trách, "Có vẻ như chiến tranh sẽ còn tiếp tục. Kế hoạch năng lượng mới của chúng ta đang tiêu tốn rất nhiều, trong khi Sa San là một cái hố không đáy, toàn bộ ngân sách đều bị chiến tranh ép buộc khiến chúng ta rơi vào thế bị động. Nếu không phải vì sự cản trở của nước Lợi Tư, nhà họ Lâm chắc chắn đã cạn kiệt nguồn lực từ lâu, chẳng còn gì để chiến đấu."

Tu Nạp cũng có cùng quan điểm nhưng không nhiều lời, chỉ nhàn nhạt nói: "Tôi đã đồng ý tăng quân theo yêu cầu của Đạt Lôi. Anh ta phải nhanh chóng đánh bại đối phương."

*****

Trận chiến vừa qua vẫn còn dấu vết trên những tảng đá vỡ nát, máu khô loang lổ, mùi thuốc súng và thịt cháy vẫn còn vương vấn đâu đây.

Phó quan của Lâm Tích vượt qua tuyến phòng thủ, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu trong một chiến hào tối tăm. "Trung úy, công tước ra lệnh mời doanh trưởng Ngải Vi đến gặp ngay."Edit: FB Frenalis

Gương mặt bị thuốc súng hun đen một nửa, Chung Tư hỏi lại: "Bây giờ à?"

Phó quan kiên quyết hơn. "Lệnh là ngay lập tức."

Chung Tư có chút bực bội, đi vòng qua những bao cát chất thành lũy, bước vào một căn nhà đổ nát phía sau.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở của những tấm ván, càng làm căn phòng thêm u ám. Bên trong bốc lên một mùi ẩm mốc, bụi phủ dày trên các vật dụng lộn xộn. Trên chiếc giường đơn sơ có một người đang nằm, thân hình co lại vì lạnh.

Bất chấp những lời đồn đại về sự tàn bạo của mình, vị chỉ huy của quân đoàn Sa San lúc này lại đang say ngủ.

Hàng mi dài đổ bóng lên gương mặt nhỏ nhắn, tạo cho cô một vẻ mong manh, cơ thể mảnh khảnh như một chú mèo yếu ớt. Bàn tay trắng muốt buông thõng bên mép giường, ngón tay tinh tế đến kỳ lạ, khung cảnh yên bình đến khó tin, giữa chiến trường đẫm máu, hình ảnh này hoàn toàn không tương xứng với một kẻ nổi danh tàn nhẫn, đã nhiều lần dẫn quân đánh lui kẻ thù và bị nguyền rủa là "ma nữ."

Phó quan bất giác bước nhẹ hơn, đối với người phụ nữ vừa đẹp vừa mạnh mẽ này, cả đại quân đều vừa kính nể vừa ngưỡng mộ.

Ngải Vi không hề biết có người đứng cạnh. Sự mệt mỏi sau nhiều ngày không ngủ đã khiến cô chìm vào giấc ngủ sâu, thậm chí còn bắt đầu mơ mộng.

Những cánh hoa trắng từ từ nở ra, khẽ đung đưa trong màn sương mỏng của buổi sớm mai.

Một bàn tay thanh thoát khéo léo né tránh những chiếc gai hoa, nhẹ nhàng nắm lấy cành hoa và hạ chiếc kéo xuống. Trong chiếc giỏ đặt trên nền đất gồ ghề có hơn mười nhành hoa tường vi còn đọng sương. Người phụ nữ mặc chiếc váy ngủ dài ren xanh lục khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô. Khuôn mặt trắng ngần của bà còn đẹp hơn cả hoa.

Cô bé như thu nhỏ lại, chạy tới ôm chặt lấy đôi chân của người phụ nữ. Người phụ nữ bỏ chiếc kéo xuống, cúi người hôn nhẹ lên trán cô bé.

Sau đó, bà cầm lấy chiếc giỏ, dắt tay cô bé bước qua con đường mòn nhỏ.

Những bậc thang xoắn ốc lướt qua trước mắt họ, dẫn họ tới một căn phòng làm việc.

Người phụ nữ tỉ mỉ cắt tỉa những nhành hoa tường vi và cắm chúng vào chiếc bình trên bàn làm việc. Đôi mắt bà chăm chú và dịu dàng.

Cô bé ngước đầu nhìn lên chiếc bàn làm việc cao lớn và thanh kiếm trên giá sách. Cô bé kéo tay người phụ nữ muốn rời đi. Người phụ nữ nhẹ nhàng dỗ dành, đặt nhành hoa xuống và mỉm cười. Bà ấn vào một điểm nào đó trên lò sưởi, một tấm ván sàn bất ngờ trượt mở để lộ ra một khoảng trống bí mật.

Cô bé đầy kinh ngạc, bất ngờ nhìn thấy một chiếc chìa khóa đồng, trên cán chìa khóa có một viên đá quý rực rỡ phát sáng lấp lánh.

"Chỉ huy, công tước Lâm Tích đã phái người gọi cô. Xin mời cô đến đó."

Giọng nói của Chung Tư cắt ngang giấc mơ, khiến Ngải Vi mở choàng đôi mắt đang mệt mỏi.

Đôi mắt đỏ thẫm của cô vẫn còn vương lại chút mệt mỏi, nhưng vẻ đẹp của chúng vẫn khiến người ta ngỡ ngàng, làm phụ tá không khỏi xao lòng.

Ngải Vi không rảnh để phân tâm. Cô đang cố gắng nhớ lại giấc mơ, cảm giác như nắm bắt được một điều gì đó xa xăm và bí ẩn.