Vấn Danh Tường Vi

Chương 73: Thành Sa San




Editor: Frenalis

Cuối hành trình là lãnh địa của gia tộc Lâm thị, thành Sa San. Chiếc xe ngựa dừng lại trên con đường núi quanh co, cả đoàn người xuống xe ngắm nhìn.

Dưới bầu trời màu tím là những dãy núi trùng điệp, những đám mây thấp đến nỗi dường như có thể chạm vào, thảm thực vật màu xanh đậm như một tấm thảm mềm mại bao phủ từng ngọn núi. Cơn gió lạnh lẽo cuộn quanh các hẻm núi, những con đại bàng mạnh mẽ săn mồi từ trên cao. Cảnh quan rải rác vài cây cổ thụ to lớn, với tán cây xanh um tươi tốt, vừa trang nghiêm vừa hùng vĩ.

Sự tĩnh lặng của thiên nhiên mang một khí thế uy nghi, có lẽ chỉ có cảnh sắc hùng vĩ như thế này mới xứng đáng với gia tộc Lâm thị đầy kiêu hãnh. Công tước Lâm đời đầu đã chọn một lãnh địa hoàn hảo cho gia tộc mình.

Trên dãy núi kéo dài là một pháo đài khổng lồ. Tường thành hai bên được xây bằng đá tảng dày nặng, kiên cố che chắn cho thành trì phía sau, từ trên cao đầy uy nghi nhìn xuống những kẻ thù dám xâm phạm. Pháo đài cổ kính nghiêm trang, sừng sững như sự tôn kính mà gia tộc Lâm thị có được trong đế quốc.

Hầu như không có vị vua nào có thể dung thứ cho một thần tử sở hữu một pháo đài hùng vĩ như vậy. Công tước Lâm dù có được sự khoan dung của Hoàng Đế nhờ địa vị vượt trội, nhưng vẫn phải thường xuyên lưu trú ở Đế Đô, hiếm khi trở về lãnh địa để tránh điều tiếng.

Phần lớn lãnh địa giáp biển, nhưng những rạn đá ngầm và dòng chảy ngầm đã ngăn cản cả việc tấn công lẫn giao thương qua đường biển. Phía sau pháo đài là một vùng đất rộng lớn, ánh nắng dồi dào làm cho mảnh đất này trở nên màu mỡ và thịnh vượng. Gia tộc Lâm thị không đối xử với thuộc hạ quá khoan dung, nhưng cũng không tàn ác như lời đồn. Người dân và tộc nhân ở đây nộp thuế theo quy định, cày cấy và sinh sống. Mọi xung đột đều do quản gia của công tước giải quyết, không ai dám chống đối, cuộc sống ở đây bình yên hơn so với những lãnh địa của các quý tộc khác.

Xe ngựa đi qua, sự kiểm tra rất nghiêm ngặt. Dọc đường có thể thấy những binh lính kỷ luật đứng gác, những lưỡi lê sắc bén lấp lánh dưới ánh nắng.

Phương Lệ Na đứng bên cạnh Ngải Vi, nhìn pháo đài hùng vĩ khiến cô bé mở to mắt kinh ngạc.

Ngải Vi cũng đang ngắm nhìn, lặng lẽ quan sát dãy núi gợn sóng dưới ánh mặt trời.

Trước khi vào học viện quân sự, cô dành ba tháng mỗi năm ở đây, theo một quy tắc bất thành văn trong gia tộc: trước khi thừa kế tước vị, người thừa kế tương lai phải ở lại lãnh địa vào mỗi mùa hè, để dù sau này không thể trở lại Sa San, ký ức sống động về nơi này sẽ không bao giờ phai nhạt.

Cảnh sắc trước mắt khiến cảm xúc trong lòng Ngải Vi dâng trào, dường như linh hồn cô vẫn còn nhớ cảm giác cưỡi ngựa phi nhanh trên cánh đồng, tiếng bò cừu rì rầm trong gió, vô số loài hoa dại nở rộ giữa thảm cỏ, bầu trời trong xanh vô tận. Bỗng một đám mây đen trôi qua che lấp ánh mặt trời, làm tâm trạng cô cũng trở nên nặng nề.

Cô hiểu rất rõ rằng có lẽ không lâu nữa, sự bình yên này sẽ bị phá vỡ bởi bom đạn. Tất cả những gì cô nhìn thấy sẽ bị thiêu đốt trong máu lửa, lưỡi kiếm báo thù sẽ càn quét qua mảnh đất này, cho đến khi giọt máu cuối cùng của gia tộc Lâm thị cạn kiệt.  Edit: FB Frenalis

Ngải Vi rũ mắt, chiếc mũ áo choàng to rộng che phủ vầng trán trắng ngần của cô, trong bóng tối lờ mờ là gương mặt thanh tú với đôi môi nhợt nhạt, trông giống như một bức tượng điêu khắc đầy bi thương.

Phương Lệ Na nhìn nghiêng gương mặt Ngải Vi, bị vẻ đẹp kỳ lạ ấy làm choáng ngợp, thoáng bàng hoàng trong giây lát. "Ngải Vi, chị đang nghĩ gì vậy?"

Ngải Vi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đứa trẻ, không nói lời nào.

Bên cạnh cô là Khải Hi, hiểu rõ câu chuyện nên quan tâm hỏi han. "Cậu có ổn không?"

Cô mỉm cười dịu dàng đáp lại. "Cảm ơn cậu, tôi ổn. Khải Hi, thật vui vì cậu vẫn không thay đổi."

Dù giờ đây thân phận cô đã hèn mọn, Khải Hi vẫn đối xử gần gũi như trước, vẫn là người bạn học bình đẳng ở học viện.

Khải Hi mỉm cười ngượng ngùng. "Cậu cũng vậy, không thay đổi gì cả."

Phương Lệ Na tò mò. "Ngải Vi trước đây như thế nào?"

"Cậu ấy dịu dàng, dũng cảm và kiên cường, lúc nào cũng bình tĩnh, có một sức mạnh đặc biệt." Ánh mắt Khải Hi thoáng chút hoài niệm, giọng nói êm dịu. "Đó là lời của Na Ly."

Có lẽ đối với Khải Hi, nỗi buồn mất đi người yêu vẫn còn đó, chẳng hề phai nhạt theo thời gian.

Phương Lệ Na không hề nhận ra sự thay đổi của bầu không khí, vui vẻ đồng tình. "Đúng vậy, Ngải Vi chính là như vậy."

Ngải Vi chỉ về phía bên kia con đường núi. "Phương Lệ Na, em có thấy loài hoa màu tím bạc đó không? Nó gọi là Bình Minh Đêm, chỉ mọc ở rìa Sa San, có mùi thơm đặc biệt, nhiều loại nước hoa yêu thích của quý cô ở Đế Đô có thành phần từ nó."

Phương Lệ Na lập tức chuyển sự chú ý sang những bông hoa, hào hứng ngẩng mặt lên. "Em có thể hái một chút không?"

Ngải Vi cười khẽ: "Tất nhiên rồi."

Phương Lệ Na vui vẻ chạy đi hái hoa, chỉ còn lại hai người. Ngải Vi mới mở lời. "Khải Hi, cậu không định kết hôn sao?"

"Sau khi rời trung tâm nghiên cứu, tôi được đưa đến một thị trấn hẻo lánh, nhờ vậy mà tránh được cuộc hỗn loạn. Bây giờ cậu lại thoát khỏi ngục tù, có lẽ là được thần linh phù hộ." Khải Hi vốn có tính cách bình thản, sau nhiều biến cố càng thêm trầm lặng. "Thật ra tôi rất hối hận, nếu năm xưa tôi can đảm hơn một chút... có lẽ..."

Ngải Vi dịu dàng an ủi. "Đừng tự trách vô ích, cậu ấy mong cậu hạnh phúc."

Khải Hi thở dài một hơi, trầm mặc một lúc rồi lại nói. "Cậu định làm gì? Hay là khi tôi tìm thấy gia đình mình, chúng ta cùng sống với nhau?" Chợt nhận ra lời nói có chút kỳ quặc, anh ấy lập tức đỏ mặt, trở nên lúng túng. "Tôi không có ý gì khác, chỉ là như bạn bè thôi... Y Lan, thấy cậu làm thị nữ tôi rất buồn, đó không phải cuộc sống mà cậu đáng có..."

"Tôi hiểu mà." Ngải Vi khẽ cười, sự xúc động như gợn sóng lan tỏa trong lòng cô. "Cảm ơn cậu, Khải Hi, nhưng tôi không thể nhận lời."

"Tại sao? Có phải vì địa vị của tôi thấp? Tôi chỉ muốn giúp đỡ cậu một chút." Khải Hi không hiểu, nhớ lại những lần dò hỏi của Tát Sa, không khỏi nhìn sang. "Có phải vì Tát Sa tiên sinh không? Cậu ..."

Ngải Vi cũng đưa mắt nhìn qua, Tát Sa dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt anh tuấn của hắn ẩn hiện một nụ cười như có như không.

Ngải Vi thu lại ánh nhìn. "Khải Hi, cậu phải tìm cách trốn thoát."

"Trốn thoát?" Khải Hi mờ mịt không hiểu.

"Lâm Tích đang có ý định liên minh với người Lợi Tư, Tát Sa  chính là mật sứ của nước Lợi Tư. Hắn luôn khao khát chiếm đoạt kỹ thuật của Thần Hỏa. Nếu hắn phát hiện ra thân phận thật của cậu, hậu quả sẽ rất thảm khốc." Giọng của Ngải Vi rất khẽ, tốc độ nói nhanh hơn. "Hơn nữa, quan Chấp Chính Tu Nạp là người rất cứng rắn, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho gia tộc Lâm thị. Thành Sa San đang đứng trước bờ vực nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở thành chiến trường. Cậu có thấy binh lính dọc đường không? Gia tộc Lâm thị đang chuẩn bị chiến tranh toàn diện, cậu tuyệt đối không được ở lại đây."

Càng nghe, Khải Hi càng bối rối. "Vậy tại sao cậu lại trở về?"

"Để đưa Phương Lệ Na về bên công tước Tác Luân." Ánh mắt Ngải Vi dần trở nên trầm lắng, giọng nói có phần nghẹn ngào. "Và... còn trách nhiệm không thể trốn tránh. Đây là gia tộc của tôi, là người thân của tôi, tôi phải ở lại cùng họ."

Khải Hi muốn nói gì đó, nhưng Ngải Vi chỉ nhẹ nhàng nắm tay anh ấy, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

"Gia tộc Lâm thị không có sự lựa chọn, nên tôi cũng không. Tát Sa vô cùng xảo quyệt, hắn sẽ coi cậu là con cờ để ép tôi làm việc cho người Lợi Tư. Xin lỗi vì đã kéo cậu vào chuyện này. Hãy cẩn thận với Lâm Tích, cẩn thận với Tát Sa và thuộc hạ của hắn, cẩn thận đừng để ai biết cậu từng làm việc ở trung tâm nghiên cứu. Tôi sẽ tìm cơ hội giúp cậu chạy trốn, hy vọng cậu sớm tìm được gia đình."

Lời nói dần tan biến, Ngải Vi đưa tay ôm lấy Phương Lệ Na đang lao vào lòng mình.

Tiểu thư công tước đầy hứng khởi dâng lên món quà. "Ngải Vi, em đã làm cho chị một vòng hoa, đẹp không?"

Tát Sa cùng lúc tiến lại gần, nhìn vào vòng hoa màu tím bạc, một nụ cười khó đoán thoáng hiện trên môi hắn, thay cho câu trả lời: "Rất đẹp, rất hợp với... người đẹp và thông minh như Ngải Vi."

*****

Mười ngày sau, Lâm Tích trở về lãnh địa và có cuộc đàm phán mật với Tát Sa.

Sau đó, anh ta tổ chức một cuộc họp gia tộc, trong đó các chi của gia tộc Lâm thị không có tiếng nói thống nhất, dẫn đến những tranh cãi gay gắt.

Trước khi tranh cãi lắng xuống, tình hình đã thay đổi chóng mặt. Vài tháng sau, khi quan Chấp Chính Tu Nạp tiến công chớp nhoáng, công tước Vĩ Khắc thất bại hoàn toàn, phải trốn chạy trong sự bảo vệ của lính đánh thuê, đồng thời gửi thư cầu cứu kẻ thù cũ. Cả đế quốc chỉ còn lại một pháo đài cuối cùng, và gia tộc Lâm thị không còn lựa chọn nào khác.

Khi công tước Vĩ Khắc, công tước Tác Luân và nhóm quý tộc cũ lẩn trốn trong tỉnh Sa San, trận chiến cuối cùng chuẩn bị bắt đầu.