Vấn Danh Tường Vi

Chương 66: Quán Rượu




Editor: Frenalis

Lúc này, tâm trạng của Ngải Lợi như sắp phát điên. Một mình Ngải Vi đi tìm Phương Lệ Na bị đám loạn quân bắt đi, chẳng khác gì đem thân vào miệng cọp.

Anh ấy không dám tưởng tượng em gái mình sẽ gặp phải điều gì. Dù cho có lệnh từ công tước Tác Luân, một cô gái yếu ớt cũng chẳng thể cứu được người khỏi tay đám loạn quân hung ác. Vậy mà Ngải Vi vẫn đi, anh ấy đã không thể ngăn cô lại. Hiện thực đáng sợ này khiến anh ấy gần như suy sụp.

Anh ấy vội vàng tìm chỗ an toàn cho mẹ mình cũng đang hoảng loạn không kém, rồi lấy một con ngựa đuổi theo dấu vết của Ngải Vi. Dù biết mình chẳng thể làm được gì, anh ấy vẫn không thể bỏ mặc em gái. Đám loạn quân giết người không gớm tay, nếu Ngải Vi thực sự rơi vào tay chúng, Ngải Lợi biết chỉ có cái chết đang chờ cả hai. Nhưng anh ấy không thể dừng lại, bởi Ngải Vi là em gái duy nhất của anh ấy, người luôn hiền lành và được cả gia đình yêu thương như trân bảo.

Lần theo dấu chân đến một thị trấn, Ngải Lợi bước vào quán trọ duy nhất còn sáng đèn để hỏi thăm. Bên trong có vài người dân đang tụ tập, thì thầm nguyền rủa đám loạn quân và thương tiếc cho chủ quán đã bị giết oan uổng. Nghe những lời mô tả về tội ác của đám loạn quân, Ngải Lợi cảm thấy trái tim mình đập loạn, sắc mặt trắng bệch. Anh ấy không dám nghĩ đến tình cảnh của Ngải Vi, cũng không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng cô sẽ bị tổn thương. Trong cơn hoảng loạn, anh ấy lao ra khỏi quán, nhưng lại va phải một chiếc xe ngựa đang dừng ngay trước cửa. Con ngựa hí vang rồi đứng thẳng lên, tạo ra một khung cảnh hỗn loạn trước khi người đánh xe có thể khống chế được nó.

Tiếng quát giận dữ vô cùng quen thuộc, Ngải Lợi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người ngồi trên xe, kinh ngạc thốt lên:

"La Phi?!"

Ánh đèn từ hành lang hắt xuống chiếu sáng người ngồi trên xe. Người đánh xe không ai khác chính là La Phi, người bạn đã từng làm việc cùng Ngải Lợi trong nhà xưởng tinh thạch ở thành Tạp Lan, thân mặc quân phục, gương mặt nghiêm trang khiến bình dân e sợ tránh còn không kịp.

"Ngải Lợi?" La Phi kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, gương mặt trở nên bối rối trong giây lát.

"Là tôi! La Phi!" Ngải Lợi xúc động, không còn nghĩ ngợi gì nữa ngoài việc bám lấy chút hy vọng mong manh. "Làm ơn giúp tôi! Hãy giúp A Vi! Anh thích cô ấy đúng không? Tôi cầu xin anh hãy cứu cô ấy!"

La Phi hoài nghi đây là một cái bẫy, bàn tay đặt lên khẩu súng giấu trong áo, thái độ lạnh lùng và cảnh giác. "Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Cậu làm gì ở đây?"

"La Phi!" Ngải Lợi nắm chặt dây cương, nước mắt trào ra van xin rối rít. "Tôi biết anh là người tốt. Cả gia đình tôi biết ơn anh vì đã giúp tôi trốn khỏi nhà giam ở Tạp Lan, thậm chí còn cho tôi mượn tiền. Tôi đã gần trả đủ rồi. Xin anh, hãy giúp tôi thêm một lần nữa, A Vi... Em gái tôi rất thích anh. Giờ chỉ có anh mới cứu được cô ấy..."

Sắc mặt La Phi càng ngày càng trở nên khó coi. Hắn nhấc chân chuẩn bị đá văng kẻ dây dưa phiền toái này ra, nhưng một người trong xe đã bị tiếng ồn làm kinh động. Tấm rèm được vén lên, lộ ra một gương mặt trẻ trung tuấn tú, thần sắc lạnh băng.

Người đó chỉ nhìn thoáng qua Ngải Lợi, nhưng như một cơn gió lạnh thấu xương xâm nhập, khiến Ngải Lợi không tự chủ được mà buông tay khỏi càng xe.

Đối diện với thanh niên trẻ còn có một người nữa, sở hữu mái tóc vàng óng, gương mặt anh tuấn xuất chúng, kiêu ngạo nhưng ưu nhã, trông có vẻ chín chắn, dễ gần hơn một chút, mở miệng dò hỏi: "La Phi, đây là ai?"

La Phi giống như bị ép phải nuốt một quả trứng sống, nét mặt cứng đờ mất tự nhiên. "Chỉ là một người quen thôi."

Ngài Lợi nhận thấy hai người trong xe dường như có địa vị rất cao, liền vội vã nói: "Tôi là bạn của La Phi khi làm ở nhà xưởng tinh thạch Tạp Lan. Xin các ngài, hãy cứu lấy em gái tôi."

Thanh niên tóc vàng ngăn La Phi không cho nói thêm lời nào, tiếp tục hỏi với vẻ bình thản: "La Phi từng giúp đỡ cậu à?"

"Đúng vậy. Anh ấy là một người tốt. Tôi bị vu oan và phải ngồi tù, chính anh ấy đã giúp cả gia đình tôi trốn thoát khỏi Tạp Lan, nếu không tôi đã bị chặt tay rồi." Ngải Lợi đầy cảm kích kể lại, mà không nhận ra rằng La Phi đang mím chặt môi, trên trán nổi đầy gân xanh.

Thanh niên tóc vàng liếc nhìn La Phi đầy ẩn ý, rồi tiếp tục hỏi: "Anh ta còn cho cậu mượn tiền nữa à?"

"Đúng thế. Nếu không có sự hào phóng của La Phi, chúng tôi sẽ không thể có tiền chạy trốn đến Y Đốn. Tôi vẫn luôn cố gắng làm việc để trả lại cho anh ấy."

"Tát Sa tiên sinh, tôi không.... "La Phi không nhịn được nữa bèn giải thích:. "Ý tôi là tôi hoàn toàn không...."

"La Phi." Giọng Tát Sa rất nhẹ nhưng đầy quyền uy, khiến La Phi lập tức im lặng, sắc mặt tái mét.

Người thanh niên lạnh lùng còn lại vẫn im lặng theo dõi, trong ánh mắt thoáng hiện một nụ cười khinh bỉ.  Edit: FB Frenalis

"Thế nào, Ngải Lợi?" Tát Sa cười nhạt, trong giọng cười ẩn chứa sự khinh miệt. "La Phi đã giúp cậu thêm gì nữa? Giữa anh ta và em gái cậu thì sao...?"

"Anh ấy thích Ngải Vi! Cô ấy xinh đẹp, thông minh, không có ai đáng yêu hơn cô ấy cả, La Phi biết điều đó hơn ai hết." Ngải Lợi không kìm được lo lắng, vội vã cầu xin. "Nhưng giờ cô ấy đã rơi vào tay đám loạn quân, tôi..."

"Xinh đẹp, thông minh, đáng yêu..." Người thanh niên lạnh lùng từ đầu vẫn im lặng, đột ngột cất tiếng giễu cợt, không hề quan tâm đến lời cầu xin của Ngải Lợi. "Nghe thật là một cô gái khiến người ta động lòng, phải không, Tát Sa tiên sinh?"

"Không, không phải vậy! Tôi hoàn toàn không hiểu cậu ta đang nói gì. Tôi thề là tôi chưa bao giờ làm điều gì như thế. Tôi chỉ vô tình gặp cô ấy một lần. Người này điên rồi, ăn nói hàm hồ!" La Phi gấp gáp gằn từng chữ, hàm răng nghiến vào nhau đến mức như muốn nghiền nát Ngải Lợi.

"Chỉ gặp Ngải Vi một lần, sao có thể như thế được." Ngải Lợi bắt đầu nhận thấy sự kỳ lạ trong phản ứng của La Phi, nhưng không hiểu vấn đề nằm ở đâu. "Ngải Vi đã đến tìm anh để nhờ giúp đỡ, anh đã đưa tiền cho cô ấy và còn sắp xếp mọi thứ qua các mối quan hệ, nhờ vậy chúng tôi mới trốn thoát được."

"Chắc hẳn La Phi đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở Tạp Lan nhỉ." Người thanh niên trẻ lạnh lùng nhếch mép châm biếm.

Sắc mặt Tát Sa trầm xuống. La Phi tức giận đến mức không thể kiềm chế, giọng nói độc ác vang lên không thể kiểm soát: "Em gái cậu à? Ai lại muốn thích một con bé có đôi mắt đỏ xui xẻo đó chứ? Đừng nói gì đến việc giúp đỡ một kẻ ngu ngốc như cậu, hay đưa tiền cho cô ta..."

Đột nhiên nhớ ra điều gì, sắc mặt La Phi thay đổi hẳn, đầy vẻ kỳ lạ. "Tiền... tiền là do cô ta trộm? Người đột nhập vào phòng tôi là cô ta à?"

Thanh niên trẻ nhướng mày: "Trộm à? Nghe cũng là một lời giải thích hợp lý đấy chứ."

"Anh nói cái gì? Ngải Vi sao có thể trộm đồ được! Cô ấy nói chính anh đã đưa tiền cho cô ấy, còn bảo không cần trả lại. Nhưng tôi sẽ trả, nếu tôi còn sống trở về, nhất định sẽ trả lại cho anh!" Ngải Lợi phản kháng theo bản năng, không tin vào những lời buộc tội Ngải Vi và cực kỳ thất vọng trước thái độ không thân thiện của La Phi.

"Tát Sa tiên sinh, xin hãy nghe tôi giải thích! Là cô ta... cô ta..." La Phi bối rối, mặt mày tái mét, không thể nói ra điều mà ngay cả bản thân hắn cũng khó tin, chỉ có thể tiếp tục khẳng định: "Tát Sa tiên sinh, tôi thề bằng danh dự và mạng sống của mình, tất cả những gì tôi trình báo trước đây đều là sự thật, tuyệt đối không có chút tư lợi nào!"

Thanh niên trẻ lạnh lùng cười khẩy.

Nụ cười mỉa mai rõ ràng khiến Tát Sa ngừng cười, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo. "Dù không nghiêm khắc như công tước Lâm, nhưng tôi cũng không phải loại người tin dùng một thuộc hạ dối trá. Hẳn phải có lý do gì đó."

"Tát Sa tiên sinh quả thật là một người nhân từ." Thanh niên trẻ không bình luận gì thêm, nhưng lời nói lại tràn ngập sự châm chọc.

Ngải Lợi bị hoàn toàn phớt lờ. Những cuộc đối thoại lạnh lùng này khiến anh ấy nhận ra rằng việc trông mong sự giúp đỡ từ những người này chỉ là một ảo tưởng viển vông. Sự tuyệt vọng lại ập đến, anh ấy bỏ cuộc tìm kiếm sự trợ giúp và quay đi, hướng về phía quán rượu.

Tát Sa nhìn theo bóng lưng cô độc của Ngải Lợi, mắt lóe lên một tia sáng. "Chúng ta hãy đánh cược thế nào? Đi tìm cô gái đó và xem ai đang nói dối."

Giải cứu một người phụ nữ vô giá trị từ tay bọn loạn quân? La Phi hoàn toàn choáng váng. "Tát Sa tiên sinh..."

Đề nghị bất ngờ khiến thanh niên trẻ lâm vào im lặng một lúc.

"Hãy để tôi làm việc này, ngài có thể chờ ở trong xe." Tát Sa nói với giọng điệu chế nhạo rõ rệt, vẻ mặt khoan dung và rộng rãi. "Dù sao thì ngài cũng là một đối tác quan trọng của chúng tôi, tôi không muốn ngài gặp phải bất kỳ rắc rối nào."

"Cảm ơn, nhưng đây là Tây Nhĩ, chưa đến lượt quý tộc Lợi Tư mạo hiểm." Dù biết là tự rước họa vào thân, thanh niên trẻ vẫn bộc lộ sự kiên quyết, đôi lông mày thanh tú đầy vẻ sắc bén, bước xuống xe trước.

"Ngài!" La Phi hoàn toàn không ngờ rằng tình huống lại diễn biến như vậy. "Đây là quá nguy hiểm, một đám loạn quân giống như những con thú điên."

"Vì danh dự và tính mạng của anh, tôi nghĩ rằng cần phải điều tra kỹ lưỡng." Tát Sa liếc nhìn thuộc hạ của mình, nhẹ nhàng nói. "Hơn nữa, đây cũng là cơ hội để xem cách mà gia tộc Lâm thị xử lý vấn đề. Nếu như ngay cả một nhóm binh lính tàn lụi cũng không đối phó được, vị công tước mới này cũng không có giá trị hợp tác."

"Tôi thề những gì tôi nói đều là sự thật." La Phi do dự một chút, không thể không nhắc nhở. "Vừa rồi, Ngải Lợi đã nghe thấy quá nhiều, mặc dù theo tôi biết, cậu ta chỉ là một thường dân, nhưng nếu lỡ để lộ thân phận của ngài..."

Tát Sa mỉm cười tinh tế. "Có sao đâu, sau khi làm rõ mọi chuyện thì cứ giết cậu ta là xong."

*****

Quán rượu đóng kín, một chiếc đèn lồng đơn độc treo ở hành lang, ánh sáng yếu ớt làm mờ đi bầu không khí u ám.

Ngải Lợi đập mạnh vào cánh cửa dày, nhưng không nhận được chút phản ứng nào.

Tát Sa cảm thấy nghi ngờ, không có gì lạ khi những cư dân xung quanh không dám lại gần, nhưng một quán rượu mà bọn loạn quân tụ tập lại yên tĩnh quá mức.

Ngải Lợi lại không còn thời gian để suy nghĩ những điều đó, tâm trí anh ấy hoàn toàn dành cho Ngải Vi, dùng sức mạnh phi thường đẩy cửa ra, nhưng do quá mạnh nên bị vấp ngã.

Cánh cửa mở ra, bên trong là một mảng tối tăm chết chóc.

Tát Sa dừng lại, còn thanh niên trẻ thì không chút sợ hãi bước vào.

Bóng tối như một loại keo dính vô hình bám vào cơ thể, không khí ngột ngạt trong nhà toát ra mùi tanh nồng nặc của máu, không gian tĩnh lặng giống như một Địa Ngục khép kín, khiến người ta khó mà hít thở.

Người xâm nhập dũng cảm vừa bước vào thì một luồng gió lạnh bất ngờ ập tới, nhưng anh ta đã nhanh chóng tránh được. Thế nhưng, dù có tránh thế nào đi nữa thì cảm giác lạnh lẽo vẫn theo sát, anh ta cảm nhận được lưỡi dao vút qua trước mặt, nguy hiểm đang đuổi theo từng bước như một bóng ma quyết tâm cướp đi mạng sống.

Tát Sa cảm thấy không ổn, khẽ ra lệnh cho La Phi rút súng và bước vào theo.

Mùi sát khí nặng nề ập đến, không gian hoàn toàn tối đen kỳ quái và hiểm nguy, mùi tanh nồng khiến người ta muốn nôn, tầm nhìn hoàn toàn mất hiệu lực, sau vài lần giao phong, thanh niên trẻ có một cảm giác kỳ quặc, linh hồn trong bóng tối có vẻ quen thuộc như thể biết được đòn tấn công tiếp theo.

Lưỡi dao va chạm nhau, tạo ra một tia lửa.

Đôi mắt đỏ như máu tươi dường như chảy xuống từ những vết thương trên da, trong bóng tối lóe lên rồi biến mất.

Bóng ma giống như quỷ dữ rõ ràng đã quen thuộc với địa hình, anh ta ngày càng rơi vào thế bất lợi, mồ hôi lạnh dần dần xuất hiện, giống như cái chết đang trêu chọc và liếm láp làn da.

"Ngải Vi!"

Trên mặt đất khắp nơi đều rải rác những chướng ngại vật, trong khi Ngải Lợi hoàn toàn không biết gì, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và lo âu vô tận. Anh ấy lúng túng mò mẫm trong những vũng máu, tiếng gọi gần như bị nuốt chửng trong tiếng nấc. "Ngải Vi, em đâu rồi?"

Thanh niên trẻ cảm nhận được đối thủ bỗng dưng khựng lại trong tích tắc.

Thời gian ngắn ngủi ấy đã đủ để tạo ra sự khác biệt.

Anh ta nhanh như chớp rút dao ra, nhưng mục tiêu bỗng lùi lại, mũi dao bị hụt.

Ngay khi chuẩn bị truy đuổi, ánh sáng bất ngờ chói mắt khiến anh ta choáng váng.

Ánh sáng xua tan đi màn đen dày đặc, đôi mắt bị cấm đoán cuối cùng cũng hồi phục thị lực.

La Phi cầm đèn lồng trên tay trái, tay phải cầm súng bảo vệ trước thân Tát Sa, kinh hoàng nhìn vào trong căn phòng.

Một không gian ngập tràn sắc đỏ chói mắt, xác chết vương vãi khắp nơi, toàn là những người lính mặc đồ tả tơi và những người phụ nữ khỏa thân. Nhiều người phụ nữ dường như đã bị đàn ông cưỡng bức đến chết, còn các binh lính đều thiệt mạng do thương tích bên ngoài, những gương mặt biến dạng tràn đầy nỗi kinh hoàng, dòng máu chảy ra đủ để nhuộm đỏ cả quán rượu bên trong lẫn bên ngoài.

Hai người đứng đối diện nhau, thanh niên trẻ anh tuấn có vài vết rách trên áo, ngực phập phồng dữ dội.

"Ngải Vi!" Cuối cùng có thể nhìn rõ mọi thứ, Ngải Lợi không kìm nổi mà gọi lớn, vội vàng lao tới, dang rộng vòng tay ôm lấy cô gái đứng ở bên kia.

Đó là một cô gái đứng giữa đống xác chết.

Chiếc váy của cô nhuốm đầy máu tươi, đôi tay yếu ớt mảnh khảnh nắm chặt một con dao ngắn.

Lưỡi dao sắc nhọn hơi chúc xuống, một giọt máu chưa đông đã trượt xuống từ lưỡi dao, rơi xuống vũng máu dưới đất.

Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng không chút tình cảm, đôi mắt đỏ rực đầy sát khí giống như một phù thủy từ Địa Ngục, khiến những ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.

Thế nhưng Ngải Lợi chỉ còn lại niềm hạnh phúc cuồng nhiệt, anh ấy không nhìn thấy những xác chết xung quanh, chỉ chăm chăm ôm chặt cô vào lòng không ngừng an ủi. "Ngải Vi! Ngải Vi! Ngải Vi tội nghiệp của anh, em có ổn không? Đám khốn kiếp đó có làm hại em không? Chắc chắn em đã sợ lắm... Đừng sợ, anh đã đến đây rồi..." (À, vâng, em gái anh Lợi sợ lắm 😂)

Cô gái không phản ứng, cũng không đáp lại những lời nói lo lắng của anh ấy, đôi mắt đỏ vẫn dán chặt vào người vừa giao đấu với mình trước đó, rồi lướt qua Tát Sa và La Phi bên cạnh.

Ngải Lợi nhìn theo ánh mắt của cô, lầm tưởng em gái còn đang sợ hãi. "Đó là La Phi, nhớ không? Họ đến để cứu em, không còn nguy hiểm nữa đâu, anh sẽ bảo vệ em, giờ em đã an toàn rồi."

Ngải Vi vẫn im lặng, ánh mắt lại quay về phía thanh niên trẻ ở đối diện.

Cô nhận ra gương mặt này, thuộc về cùng một gia tộc, được đào tạo giống nhau, được kỳ vọng và định mệnh như nhau.

Hiện tại, cậu ấy đã thoát khỏi sự non nớt, bất ngờ xuất hiện từ những ký ức đã bị xóa nhòa. Thay thế cho người tên Lâm Y Lan, trở thành người thừa kế mới của gia tộc Tường Vi – Lâm Tích.