Vấn Danh Tường Vi

Chương 51: Hỗn loạn




Editor: Frenalis

Ba tháng sau, đúng như lời tiên tri của Tu Nạp, chiến tranh lại bùng nổ ở biên giới.

Bữa tiệc mừng vừa mới kết thúc, thành Phàm Đăng đã không ngờ bị rơi vào tay kẻ thù.

Hoàng Đế kinh ngạc nhận được mật thư của nhà họ Tần, vạch trần đủ loại tội ác của Hoắc Ân, nhắm thẳng vào người ủng hộ hắn - công tước Vĩ Khắc. Kết quả điều tra bí mật của đặc sứ đã chứng thực, tội trạng không thể chối cãi. Vị cận thần đáng thương đã trực tiếp chứng kiến cơn thịnh nộ dữ dội của bệ hạ.

Nhưng trong cơn giận dữ, Hoàng Đế không ngay lập tức hành động.

Đằng sau sự tham nhũng của Hoắc Ân là cuộc đấu tranh giữa công tước Vĩ Khắc và gia tộc Lâm thị trong quân đội. Điều tra quá sâu sẽ khiến công tước Vĩ Khắc khó thoát liên quan, và Lâm thị vốn bị đàn áp vài năm trước sẽ trỗi dậy để củng cố cho thế lực của Thái tử - điều mà Hoàng Đế không mong muốn. Sau khi cân nhắc, ông ta chỉ có thể kìm nén cơn giận dữ.

Công tước Vĩ Khắc là một người khôn ngoan, ngay lập tức bán đứng thân tín, là người đầu tiên đứng lên chỉ trích Hoắc Ân, đồng thời bằng giọng điệu khiêm nhường xin tha thứ cho sự thiếu sót của mình, đẩy hết trách nhiệm một cách sạch sẽ.

Nghị viện và toàn bộ tầng lớp quý tộc đều đồng lòng chỉ trích, Hoắc Ân từ người hùng khải hoàn nhanh chóng rơi xuống vực thẳm.

Những khoản hối lộ, những vụ lạm quyền trong quá khứ từng được giấu kín lần lượt bị phơi bày, tội ác chồng chất. Người anh hùng chiến thắng trở thành kẻ phản quốc đê hèn. Chỉ đến khi tịch thu gia sản và tống Hoắc Ân vào tòa án xét xử, cơn thịnh nộ của Hoàng Đế mới dần nguôi ngoai.

Vấn đề tiếp theo là: quân phí.

Hoàng Đế mê săn bắn cùng các triều thần, hoàng hậu say mê cổ vật và tiệc tùng xa hoa, còn những tình nhân của bệ hạ lại thích trang sức quý giá. Những sở thích cao sang này càng làm trầm trọng thêm tình trạng tài chính của đế quốc. Cộng với chiến tranh biên giới và những cuộc nổi loạn không ngừng, ngân khố quốc gia đã cạn kiệt.

Quốc gia đang rơi vào khủng hoảng tài chính, việc thay đổi hệ thống thuế đã tồn tại từ lâu trở thành con đường duy nhất để giải quyết. Hoàng Đế quyết định đánh thuế lên các thương gia và chủ xưởng. Các biện pháp cải cách này đã gây ra phản ứng dữ dội, các thương gia và chủ xưởng đã liên kết với nhau để yêu cầu nhiều quyền tự do hơn và hạn chế đặc quyền của tầng lớp quý tộc. Yêu cầu này đã bị những kẻ quyền lực trong nghị viện khinh thường từ chối. Cuộc tranh luận kéo dài trở nên vô ích, và mâu thuẫn không thể hòa giải đã đẩy tình hình vào bế tắc.

Đế quốc như một chiếc đồng hồ cũ kỹ kêu lách cách, khủng hoảng cứ dồn dập kéo đến. Ngay cả Tu Nạp cũng không thể ngờ rằng, một vụ phun trào núi lửa tình cờ từ một hòn đảo xa xôi đã trở thành giọt nước tràn ly, dẫn đến sự sụp đổ của đế quốc.

Năm 1891, một ngọn núi lửa bất ngờ phun trào từ một hòn đảo cách biên giới Tây Nhĩ hàng nghìn dặm, từ tháng 6 cho đến tháng 2 năm sau, kéo dài suốt tám tháng. Thảm họa này đã mang đến một lớp bụi mù mịt che kín bầu trời, khiến người dân ở Đế Đô phàn nàn về mùa hè u ám. Nhưng điều tồi tệ hơn là sự xuất hiện của khí độc, dẫn đến sản lượng lương thực của đế quốc giảm mạnh.

Sự thiếu hụt lương thực nghiêm trọng khiến giá nông sản ở Tây Nhĩ tăng vọt, kéo theo nhiều nhà máy phải đóng cửa, hàng triệu công nhân mất việc. Hàng chục ngàn người từ những vùng quê nghèo khó tràn vào Đế Đô, sống trong cảnh đói khát khốn cùng. Những người dân lâm vào tuyệt vọng đã trút sự căm ghét mãnh liệt vào tầng lớp quý tộc đang sống trong xa hoa.

Một số quý tộc cảm nhận được mùi nguy hiểm và sinh ra sự bất an, kêu gọi Hoàng Đế điều động quân đội để tăng cường kiểm soát tình hình. Việc quân đội đổ vào khiến tình hình càng trở nên hỗn loạn, chỉ một cuộc xung đột trên phố tình cờ đã kích thích quần chúng, biến thành một cuộc bạo loạn quy mô lớn.Edit: FB Frenalis

Người dân tức giận đổ ra đường phố, đập phá các cửa hàng chưa kịp đóng, đốt cháy các trạm thuế mà họ căm ghét. Các quan chức hoảng loạn chạy trốn, người nghèo tranh thủ lúc hỗn loạn để cướp bóc, khói lửa bốc lên nghi ngút từ nhiều khu phố.

Trước cơn bão loạn khủng khiếp, nghị viện buộc phải nhượng bộ và bãi bỏ một phần đặc quyền của quý tộc để xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng. Cùng lúc đó, Hoàng Đế ra lệnh cho quân đoàn đóng ở cách xa hàng trăm dặm tiến vào Đế Đô. Quyết định này có lẽ nhằm bảo vệ bản thân, lại bị dân chúng hiểu là dấu hiệu của một cuộc tàn sát quy mô lớn.

Vào một buổi sáng vài ngày sau đó, đám đông giận dữ đã tràn vào cung điện.

Ngọn lửa bùng lên từ cung điện chiếu sáng cả màn đêm. Từ một cửa sổ cách cung điện ba con phố, một gương mặt điển trai được ánh lửa soi sáng, đôi mắt lạnh lẽo không hề có cảm xúc, chỉ có khóe môi hiện lên một chút cảm xúc.

"Cậu có vui không?"

Thiếu tá Tu Nạp đang bị đình chỉ vì vụ việc liên quan đến Hoắc Ân, thu hồi ánh nhìn xa xăm, chuyển sang cái bàn có hai ly rượu đỏ, đưa một ly cho Tần Lạc đang ngồi trên ghế sofa. "Rất tốt, mọi thứ đến nhanh hơn tôi dự đoán."

"Cậu phát hiện người đó từ lúc nào?"

"Cậu nói đến Khoa Tá?" Rượu vang đỏ hương thơm tỏa khắp đầu lưỡi, Tu Nạp nhoẻn miệng cười. "Thật tình cờ, tôi phát hiện ra hắn chuyên làm luật sư cho người nghèo. Xét về tư cách một luật sư, lòng chính nghĩa quá mạnh mẽ khiến hắn thường bị đè nén trong thực tế. Nhưng hắn rất được lòng dân thường, lại là một nhà hùng biện bẩm sinh, rất thích hợp để trở thành một kẻ kích động."

"Hiện tại, hắn đang làm khá tốt." Tần Lạc nhìn xa xăm, cảm thấy hứng thú. "Có lẽ tối nay Hoàng Đế và tầng lớp quý tộc không thể ngủ ngon, liệu các màn kịch tiếp theo sẽ ra sao?"

"Chúng ta sẽ xem Khoa Tá có thể làm được bao nhiêu, tạm thời hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên." Tu Nạp rất điềm tĩnh.

"Dù sao thì đến đâu cũng đều do cậu xử lý?" Tần Lạc khẽ cười chế nhạo.

"Phải để đế quốc rơi vào hỗn loạn trước, hiện tại chỉ là thành công tình cờ." Tu Nạp kiên định và bình tĩnh, rõ ràng đã suy nghĩ kỹ lưỡng. "Quân đội chưa hành động, các quan chức vẫn trung thành với Hoàng Đế, liệu Khoa Tá có thể nắm bắt cơ hội để nắm quyền hay không, vẫn còn khó nói."

Tần Lạc gật đầu. "Để tôi đoán xem, nếu tình hình phát triển theo hướng Hoàng Đế khôi phục được trật tự, cậu sẽ trở thành người ủng hộ trung thành cho quyền lực, không tiếc tay tắm máu những kẻ bạo loạn; ngược lại, cậu sẽ tự tay đưa Hoàng Đế và tầng lớp quý tộc vào chỗ chết."

Tu Nạp thong thả nâng ly. "Cá nhân tôi thích phương án sau, vì vậy hy vọng Khoá Tá có thể làm được nhiều hơn nữa."

"Thật giống như một con kền kền." Tần Lạc trầm trồ khen ngợi, bình luận đầy châm biếm. "Có phải tôi đang có ảo giác không? Dường như cậu ngày càng có xu hướng giống quỷ dữ."

Tu Nạp ưu nhã mỉm cười, gương mặt điêu khắc tinh xảo nửa sáng nửa tối, như thể hai khuôn mặt hoàn toàn khác biệt.

*****

Khoa Tá cảm thấy tim mình đang đập loạn nhịp.

Khuôn mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt sáng lên ánh sáng cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào đám đông dày đặc bên dưới.

Hắn đã mơ ước vô số lần về một bài phát biểu hùng hồn, lên án chế độ quân chủ và các đặc quyền của quý tộc, phơi bày những điều tăm tối và tham nhũng trong chính trị, nhận được những tràng vỗ tay vang dội. Tất cả những điều này cuối cùng đã trở thành hiện thực hôm nay.

Tiếng vỗ tay vang dội như sấm trong nhiều lần đã cắt ngang bài diễn thuyết, mỗi khẩu hiệu đều được đám đông lặp lại với âm thanh chói tai, cảm xúc hưng phấn dâng trào theo từng lời nói, như một cơn sóng mạnh đánh vào ngực. Khi Khoa Tá chỉ tay về phía cung điện, chỉ về phía các dinh thự của quý tộc, sự phẫn nộ và căm ghét không ngừng gia tăng, hình thành một cơn sóng lớn đủ sức phá hủy tất cả.

Cơn sóng lớn đổ về các con phố ở Đế Đô, ập vào dinh thự của quý tộc đầu tiên nhìn thấy, nhưng tên chủ nhân đáng ghét lại không có mặt ở đó, một số người thân của hắn trở thành mục tiêu đầu tiên để trút giận.

Mọi người chặt đứt tay của những người xấu số, dùng những thùng bia nặng nề nghiền nát eo lưng của các nạn nhân, cho đến khi nội tạng của họ vỡ ra từ miệng và mũi. Sau đó, thi thể của những người chết được treo ngược trên cánh cổng sắt đen, để mọi người qua đường có thể nhổ nước bọt vào.

Có người đề xuất rằng ngoài quý tộc, những kẻ phục vụ cho quý tộc cũng đáng bị xử lý, vì vậy những thư ký làm việc cho quý tộc trở thành nạn nhân tiếp theo. Quy mô của cuộc tàn sát nhanh chóng mở rộng, sự trả thù tàn bạo mang đến một sự kích thích đầy khoái cảm, mọi người hăng say tìm kiếm từng mục tiêu mới, cho đến khi bình minh gần đến, sự đói khát và mệt mỏi làm suy yếu những hành động bộc phát, đám đông mới từ từ tan rã.

Cơn mưa chưa kịp rửa sạch vết máu đỏ trên đường phố, thì Khoa Tá và những người bạn của hắn đã kêu gọi mọi người tụ tập trở lại.

Khác với đám đông mù mờ và thiếu hiểu biết, Khoa Tá được giáo dục bài bản và am hiểu pháp luật, có một mục tiêu rõ ràng cùng với một nhóm đồng bạn cùng chí hướng. Một nhóm thanh niên, mặc dù có lý tưởng cao cả nhưng bị áp lực của hoàn cảnh nghèo khó đè nén, và những người có tài năng nhưng đã hoàn toàn thất vọng trước một hệ thống cứng nhắc, đã tập hợp lại với nhau. Họ diễn thuyết khắp nơi trong Đế Đô, hào hứng miêu tả một tương lai tươi đẹp, khơi dậy lòng nhiệt huyết nơi người nghe.

Không còn quý tộc, không còn quan liêu, không còn áp bức và những loại thuế phi lý, mọi thứ ngột ngạt sẽ bị sức mạnh của nhân dân đè bẹp. Không có ai và không có điều gì có thể vượt lên trên ý chí của nhân dân. Thời kỳ quân chủ lỗi thời sắp bị chôn vùi, và một thời đại mới, tôn trọng pháp quyền, hoàn hảo hơn đã xuất hiện cùng với ánh sáng ban mai.

Khoa Tá nắm lấy bút, viết một cách nhanh chóng, tiếng ồn ào bên ngoài như bản giao hưởng kích thích lòng người, tiếp thêm động lực cho hắn viết liền mạch. Khi viết xong từ cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nhiệt huyết quét qua căn phòng, dừng lại ở một quyển sách dày có bìa đỏ với chữ vàng trên kệ.

Đó là một quyển sách bị cấm, được tặng từ thiếu tá Tu Nạp - một người bạn quý giá.

Ánh sáng trí tuệ trong cuốn sách đã mang đến cho Khoa Tá nguồn cảm hứng to lớn, khiến hắn vui mừng khôn xiết.

Khi bản sao của cuốn sách được truyền bá một cách bí mật trong các mối quan hệ xã hội, Khoa Tá đã có ngày càng nhiều đồng minh, thậm chí một số quý tộc cũng đã đứng về phía hắn. Bánh xe lịch sử chắc chắn sẽ tiến về phía trước, không ai có thể ngăn cản.

Cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng, Khoa Tá lấy quyển sách ra, nâng niu vuốt ve một lúc rồi lại đặt về chỗ cũ, cầm lấy bản thảo và bước nhanh ra khỏi phòng.