Vấn Danh Tường Vi

Chương 44: Quý tộc




Editor : Frenalis

"Lạc, cậu biết bá tước Ôn Sâm à?"

"Ôn Sâm?" Tần Lạc đang cởi giày, nghe đến cái tên này thì ngạc nhiên. "Cậu gặp ông ấy trên tàu à?"

Tu Nạp kể lại vắn tắt chuyện vừa xảy ra. "Ông ấy là người thế nào?"

"Tôi chưa gặp bao giờ, chỉ nghe vài lời đồn đại. Tốt nhất là cậu nên tránh xa ông ấy ra, nếu không phải vì là bá tước, có lẽ ông ấy đã vào phòng thẩm vấn từ lâu rồi." Nằm dài trên sàn, Tần Lạc ngáp dài. Một cuộc tình chóng vánh trong đêm đã vắt kiệt sức lực của anh ta, khiến cơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng.

"Nói chi tiết hơn đi."

Bị đá một cú, Tần Lạc miễn cưỡng cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, trả lời, "Xuất thân của Ôn Sâm rất cao quý, giống như nhà họ Lâm, là một trong những gia tộc lâu đời nhất của Tây Nhĩ. Người ta nói rằng ông ấy rất có học thức và tu dưỡng, nhưng đáng tiếc là không biết điều, thường viết những thứ gây sốc khiến Hoàng Đế và nghị viện rất không hài lòng. Cuối cùng, vì gia tộc mà ông ấy bị giam lỏng ở lãnh địa, cả đời không được bước chân vào đế đô, bị cấm viết lách."

Tu Nạp nhận ra sự mâu thuẫn trong lời kể. "Nếu bị cấm rời khỏi lãnh địa, làm sao ông ấy lại xuất hiện trên con tàu này?"

"Ai biết được, có lẽ Hoàng Đế lại ra một sắc lệnh mới." Tần Lạc không bận tâm, anh ta chẳng hứng thú với một bá tước thất thế, kéo tấm chăn mỏng lên và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong bóng tối chỉ còn lại tiếng thở đều đặn. Con tàu khẽ lắc lư, trên hành lang có tiếng cười nói nhỏ nhẹ, mọi thứ thật yên bình và êm ả. Đây là thực tại chân thật, chứ không phải cơn ác mộng trong ngục tối...

Tu Nạp gối đầu lên cánh tay, ngước nhìn bầu trời sao sáng qua khung cửa sổ, trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Bá tước Ôn Sâm là người khiêm tốn, sống kín đáo, có gu thẩm mỹ cao và tầm nhìn độc đáo. Ông ấy thường đưa ra những nhận xét sắc bén về tình hình thời cuộc, có thể phân tích rõ ràng mọi sự việc phức tạp chỉ trong vài câu ngắn gọn. Tư duy rộng mở kết hợp với sự khôn ngoan của ông ấy khiến Tu Nạp được học hỏi rất nhiều.

Trong suốt hành trình dài, cuộc trao đổi giữa họ phần lớn giống như những buổi giảng dạy. Bá tước thảo luận một cách dễ hiểu về các chủ đề như thể chế, quân chủ, quốc hội, địa chính trị và xung đột giai cấp từ góc nhìn của một học giả. Ông ấy dẫn dắt Tu Nạp tiếp cận nhiều học thuyết cũng như các nghiên cứu quân sự, chẳng hạn như về công thủ thành lũy, sử dụng pháo binh, hay đánh giá lợi hại của binh lực. Ông ấy thậm chí còn dạy Tu Nạp về kỹ năng giao tiếp trong xã hội thượng lưu, quy tắc lễ nghi, thưởng rượu, đấu kiếm... Kiến thức rộng lớn của Ôn Sâm thật đáng kinh ngạc.

Mặc dù không hiểu vì sao bá tước lại rộng lượng truyền dạy tất cả những điều này, Tu Nạp thật sự đã đạt được sự tiến bộ vượt bậc, nhìn nhận mọi việc từ một góc độ hoàn toàn mới. Trước mắt anh như mở ra một thế giới khác lạ.

Thời gian trôi nhanh như bay. Khi con tàu tiến gần đến đất liền, tình bạn giữa họ đã trở nên sâu sắc. Tình cảm với bá tước Ôn Sâm khác với tình anh em giữa Tu Nạp và Tần Lạc. Ôn Sâm giống như một người thầy toàn diện, thân thiện và đáng kính trọng.

"Những cuốn sách có lẽ sẽ gây rắc rối cho cậu, vì vậy tôi tặng cậu thứ này." Trước lúc chia tay, bá tước trao cho Tu Nạp một bộ quần áo. "Tôi đã nhờ người sửa lại trang phục này một chút, mong cậu không ngại món quà nhỏ mọn này."

Bộ quần áo mới được ủi phẳng phiu, gọn gàng. Tu Nạp cầm lấy, trong lòng không biết phải nói gì.Edit: FB Frenalis

"Tu Nạp, cậu rất đặc biệt. Với trí tuệ và tính cách kiên cường của mình, cậu chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn." Bá tước dừng lại một chút, vẻ mặt đầy tiếc nuối. "Đáng tiếc thời gian quá ngắn ngủi. Nếu có cơ hội học tập tại Học Viện Hoàng Gia, cậu sẽ tiến xa hơn. Chỉ tiếc là dân thường cần thư giới thiệu, còn tôi hiện tại lại không tiện..."

Bá tước Ôn Sâm không nói tiếp, như một quý ông bắt tay thiếu niên Tu Nạp, "Tôi rất vui vì quãng thời gian dễ chịu bên cậu."

"Tôi thắc mắc một điều." Nỗi nghi hoặc đã lẩn quẩn trong lòng từ lâu, cuối cùng Tu Nạp lên tiếng. "Tại sao lại dạy tôi? Ngài thật sự không rõ tôi sẽ sử dụng những kiến thức này như thế nào sao?"

"Tôi có một linh cảm kỳ lạ, rằng cậu sẽ mang lại sự thay đổi cho thời đại này." Ôn Sâm nháy mắt đầy ẩn ý. "Về cá nhân tôi, tôi rất mong chờ điều đó."

"Dù sự thay đổi có thể dẫn đến kết cục mà ngài không mong muốn?"

"Đó cũng là ý trời, như cách mà số phận đã khiến chúng ta gặp nhau." Ôn Sâm mỉm cười trả lời.

Tu Nạp nhìn ông ấy hồi lâu, sau đó cúi đầu thật sâu, không phải với tư cách một người bề tôi cúi chào quý tộc, mà là một học trò kính trọng người thầy của mình. "Cảm ơn ngài đã chỉ dạy. Hy vọng sau này gặp lại sẽ không làm ngài thất vọng."

"Ồ..." Bá tước ngừng một chút, trả lời thản nhiên. "Tôi nghĩ điều đó khó có thể xảy ra. Dù tôi có vẻ khá tự do trên con tàu này, nhưng thực tế lại là một tội nhân bị đế quốc kết án tử hình. Giờ thì đã đến nơi, thời gian cũng không còn nhiều."

Tử tội!?

Tu Nạp nhìn bá tước không thể tin nổi.

Trong suốt nhiều tháng giảng dạy, bá tước Ôn Sâm luôn điềm tĩnh, chưa bao giờ thể hiện một chút lo lắng về cái chết đang đến gần.

Bá tước Ôn Sâm bình thản lật giở những trang sách ông đã viết bằng tâm huyết. "Những gì tôi viết không được thời đại này chấp nhận. Một số bài viết khiến các nghị viên bất an. Việc tôi chỉ bị kết án như vậy đã là may mắn lắm rồi, ít ra tôi thoát khỏi việc bị xét xử."

"Ngài có sáu người vệ sĩ đi cùng?" Trong khoảnh khắc, Tu Nạp đưa ra quyết định, liếc nhìn những vệ sĩ cách bá tước khoảng mười bước chân.

"Cảm ơn cậu, nhưng không cần nghĩ đến chuyện trốn thoát cho tôi." Ôn Sâm từ tốn từ chối, vẻ điềm tĩnh như thể cái chết chỉ là một chuyến du ngoạn xa xôi. "Thần may mắn đã rất ưu ái tôi. Ngài đã ban cho tôi một cuộc đời tự do và sung túc, cùng với sự hiểu biết sâu rộng. Thậm chí tôi còn có thể viết sách để lại cho đời sau. Tôi đã rất mãn nguyện."

Tu Nạp cau mày. "Vì những tư tưởng và trí tuệ của ngài mà phải chết? Điều đó không công bằng. Kẻ đáng chết chính là kẻ đã ban ra lệnh ngu ngốc này."

"Thật cảm ơn vì cậu đã bất bình thay tôi. Một số bạn bè của tôi cũng đã làm mọi cách để cứu tôi, nhưng bản án không thể thay đổi." Bá tước Ôn Sâm từ từ tháo mắt kính, lau đi. Đôi mắt thông tuệ của ông lấp lánh vẻ thấu hiểu sâu sắc mọi sự đời. "Tư tưởng của tôi là thuốc độc đối với chế độ quân chủ và giới quý tộc. Họ không muốn thấy dòng chảy ngầm đang cuộn trào phía dưới bề mặt, thà nhắm mắt bịt tai còn hơn là lắng nghe lời cảnh báo. Đế quốc này đã mục nát, suy đồi, chực đổ vỡ nhưng lại từ chối mọi sự thay đổi."

"Thay vì để những nghị viên thối nát kia phán xét, tại sao ngài không sống để chứng kiến tương lai?" Tu Nạp đổi cách thuyết phục. "Ngài không muốn tận mắt kiểm chứng lịch sử sao?"

"Tu Nạp, tôi phải thừa nhận lời cậu rất thuyết phục." Ánh mắt bá tước lóe lên sự thích thú, ông cười vui vẻ. "Nhưng tôi không thể. Hoàng Đế đã trao cho tôi đặc quyền, nhưng tôi lại dùng đặc quyền đó để đặt câu hỏi về ý nghĩa tồn tại của tầng lớp mình, điều này đã là một sự phản bội. Hơn nữa, tôi sống dựa vào gia tộc, có trách nhiệm bảo vệ danh dự của gia tộc mình, không thể để nó bị vấy bẩn vì tôi. Đã là quý tộc khi sinh ra, thì cũng nên chết như một quý tộc."

"Tôi không thể để bạn mình chết oan uổng." Tu Nạp không từ bỏ. "Trốn thoát sẽ không làm tổn hại ai. Những người thân yêu thật sự đều không mong ngài phải chết vô nghĩa."

"Cảm ơn cậu, Tu Nạp. Tôi rất vui vì đã gặp được cậu trước khi kết thúc. Nhưng tôi không muốn thách thức sự tôn nghiêm của pháp luật, dù sự tôn nghiêm đó đã bị lạm dụng. Mong cậu hiểu." Ý chí của bá tước kiên định, gương mặt nho nhã của ông lần đầu thể hiện sự kiêu hãnh của một quý tộc. "Cuộc đời cậu mới chỉ bắt đầu, tương lai của cậu rất rộng mở. Hãy thay tôi chứng kiến sự biến đổi của đế quốc. Như vậy, dù tôi có ra đi, tôi vẫn còn đồng hành với thế giới này."

Lời khuyên dành cho người đã quyết tâm chẳng khác gì vô ích. Tu Nạp mím chặt môi, quai hàm cứng đờ.

Bá tước ra hiệu cho người bạn mới ngồi xuống, rót hai tách trà đỏ. Ông chẳng mảy may bận tâm đến cái chết cận kề, mà ngược lại vô cùng hứng thú với người bạn trẻ mới quen. "Tôi luôn thắc mắc, tuổi tác và cách suy nghĩ của cậu không hề tương xứng. Cậu có thể kể tôi nghe về trải nghiệm của mình không? Coi như thỏa mãn sự tò mò của một người sắp lìa đời."

Tu Nạp lặng im hồi lâu, rồi nói: "Ngài có tin vào dịch hồn không?"

"Dịch hồn?" Không ngờ câu hỏi này lại đột ngột xuất hiện, Ôn Sâm ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời. "Đó chỉ là thần thoại, có liên quan gì đến việc này?"

"Ngài là người có học vấn sâu rộng, đã bao giờ nghĩ đến việc sử dụng một phương pháp đặc biệt để chuyển linh hồn của một người sang một cơ thể khác?" Giọng của Tu Nạp nhẹ nhưng lại trầm lắng.

"Ý cậu là..." Ôn Sâm thể hiện vẻ mặt khó hiểu.

"Có lẽ người ngài nhìn thấy không phải thực sự là tôi, mà chỉ là một kẻ trú ngụ tạm thời trong cơ thể này."

Lý trí của Ôn Sâm một mặt khiến ông từ chối tin tưởng, nhưng mặt khác lại buộc ông suy nghĩ về tính thực tế và những hệ lụy có thể xảy ra.

"Cậu đang nói đến việc trao đổi linh hồn? Giống như..."

"Giống như thay một bộ quần áo," Tu Nạp tiếp tục giãi bày những điều nghe như hoang tưởng. "Chẳng hạn, đổi cơ thể già cỗi, xấu xí, hoặc bị hủy hoại thành một thân xác trẻ trung, khỏe mạnh."

"Không, điều đó không thể xảy ra." Với tư duy của một học giả, Ôn Sâm suy ngẫm một lúc rồi nhận ra sự phi lý. "Điều đó sẽ gây ra sự hỗn loạn kinh hoàng, không thể nào có phương pháp như vậy. Cậu đang đùa phải không?"

Lời nói dường như dừng lại, Tu Nạp chọn cách mập mờ. "Có lẽ vậy."

"Ai có thể sở hữu sức mạnh của thần linh?" Dù không tin tưởng, Ôn Sâm vẫn không thể ngăn mình suy đoán thêm. Ông cảm nhận rõ ràng có điều gì đó đặc biệt ở Tu Nạp, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài trẻ tuổi của cậu ấy.

Có lẽ là ánh mắt đầy sự điềm tĩnh và trưởng thành, hoặc có thể là một sự sắc bén tiềm ẩn, khiến khí chất của Tu Nạp trở nên mâu thuẫn. Ôn Sâm vẫn nhớ lần đầu gặp mặt là khi lên tàu tại Hưu Ngoã, đêm ấy căn cứ bốc cháy...

"Trung tâm nghiên cứu Hưu Ngoã?" Ôn Sâm bật thốt lên.

Căn cứ Hưu Ngoã chứa đựng trung tâm nghiên cứu bí mật nhất của đế quốc, dưới sự chỉ huy của những vị tướng danh tiếng nhất. Nghị viện đã rót vào đó một lượng tiền khổng lồ, không ai biết chính xác họ đang nghiên cứu điều gì....

Ánh mắt của Tu Nạp lóe lên, như vô hình xác nhận suy đoán của Ôn Sâm, làm khuôn mặt của bá tước chuyển thành một vẻ xót xa. "Trời ạ, không nên có một công nghệ như vậy, nó sẽ mang đến thảm họa kinh hoàng. Nếu điều đó là thật, tôi chỉ có thể cầu nguyện thần linh tha thứ."

Tu Nạp không nói gì thêm.

Càng suy nghĩ, Ôn Sâm càng kinh hãi, lý trí tan biến. "Không, điều đó sẽ dẫn đến sự sụp đổ của trật tự. Những linh hồn lẽ ra phải được chôn vùi sẽ mãi mãi nắm giữ quyền lực, ngay cả thần chết cũng không thể khiến họ rút lui. Xã hội sẽ mất đi sức sống, vòng tuần hoàn tự nhiên bị bóp méo ác ý. Tu Nạp, xin hãy nói với tôi rằng đây chỉ là hư cấu, không phải sự thật!"

"Đúng vậy, chỉ là tưởng tượng thôi, hãy quên nó đi." Sau một khoảng im lặng, Tu Nạp phủ định như ý muốn, nhưng trên mặt lại không có chút dấu hiệu của nụ cười. "Xin lỗi vì tôi đã đùa một cách không phù hợp."

Ôn Sâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn mang vẻ ngờ vực. Lý trí và lẽ thường đan xen nhau trong tâm trí ông, để lại nỗi lo lắng không dứt.

Lúc hoàng hôn, khi con tàu cập bến, Ôn Sâm bị binh lính áp giải xuống tàu. Trước khi rời đi, ông quay đầu nhìn người bạn của mình. "Tu Nạp, nếu điều cậu nói không phải là trò đùa, thì xin hãy phá hủy nó. Nếu không, một ngày nào đó nhân loại sẽ tự hủy diệt chính mình!"

Vị bá tước đáng kính, người không hề sợ hãi trước cái chết cận kề, lại mang trong mình nỗi lo lắng về một viễn cảnh mơ hồ không rõ ràng. Trong sự áp giải của hàng binh lính, ông dần khuất bóng.

"Thật là một kẻ ngốc," Tần Lạc đứng bên cạnh bạn mình, nhìn theo bóng dáng của bá tước.

"Ông ấy là một quý tộc thực thụ." Tu Nạp tựa vào lan can, ánh mắt sâu thẳm nhìn xa xăm.

Sau khi tiếp tế xong, con tàu tiếp tục cuộc hành trình. Theo tiếng còi dài rời xa đế đô tối tăm, hướng về bến bờ vô định.

Ở nơi chân trời xa xôi, sao mai dần xuất hiện.