Vấn Danh Tường Vi

Chương 37: Cây trâm cài ngực




Editor: Frenalis

Những giấc mơ hỗn loạn tựa như Địa Ngục, lúc thì là những cơ thể đen nhẻm méo mó trên cột thiêu rừng rực lửa, lúc lại biến thành ngục nước lạnh lẽo và nặng mùi. Nỗi sợ hãi như dây độc bám chặt lấy cô, cho đến khi cô rơi vào hố sâu của bóng tối.

Nếu có thể, cô mong mình không bao giờ tỉnh lại. Nhưng tiếc thay, thần linh không nhân từ đáp lại lời thỉnh cầu đó. Khi ý thức quay trở lại, Lâm Y Lan đối diện với hiện thực còn tồi tệ hơn ác mộng.

"Chỉ huy!" Gương mặt An Cơ dần rõ nét từ sự mờ ảo, dường như cô  ấy thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười vui mừng. "Cô cuối cùng cũng tỉnh rồi, cơn sốt này thật đáng sợ."

Đáng sợ ư? Không, điều đáng sợ không phải là bệnh tật.

An Cơ đỡ cô ngồi dậy, kê một chiếc gối mềm sau lưng, rồi mang một ly nước giúp cô uống thuốc.

"Cô nhất quyết không chịu mời quân y, tôi chỉ còn cách lấy thuốc để cô nghỉ ngơi. Cô đã bất tỉnh suốt hai ngày, nếu không tỉnh dậy, tôi thật sự không biết phải làm sao. Vết thương trên trán tôi đã băng bó, nhưng vết thương khá sâu có thể sẽ để lại sẹo."

An Cơ không hỏi về nguyên nhân vết thương, cũng không hỏi lý do bệnh bất ngờ. Cô ấy chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Trung úy Chung Tư có đến, tôi nghĩ anh ấy sẽ nhất quyết gọi quân y, nên tôi đã từ chối. Khi nào cô khỏe lại, tốt nhất hãy cảm ơn anh ấy."

"Cảm ơn." Giọng cô vẫn còn khản đặc sau cơn sốt cao.

"Những điều này không đủ để đền đáp sự giúp đỡ mà cô từng dành cho tôi." Khuôn mặt thanh tú của An Cơ ấm áp và chân thành. "Cô quá mệt mỏi rồi, thời gian tới nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Trung úy dặn dò cô phải tĩnh dưỡng vài ngày."

Lâm Y Lan ngẩn ngơ một lúc, đôi tay dưới tấm chăn nhẹ nhàng ôm lấy bụng, khép hờ đôi mắt.

Người đứng bên cửa sổ tắm trong ánh nắng vàng dịu dàng, đôi mắt thờ ơ, trống rỗng.

An Cơ lặng lẽ thở dài. "Chỉ huy, đây là thư của cô."

Không ai biết rõ điều gì đã xảy ra khi cô được tướng quân gọi đến, An Cơ không dám hỏi thêm, chỉ âm thầm lo lắng, mong rằng bức thư nhà có thể giúp cô bớt đi nỗi buồn.

Đầu ngón tay cô cầm lá thư mỏng manh, ánh nắng chiếu qua khiến chúng trong suốt, đột nhiên run rẩy, lá thư mỏng rơi xuống đùi cô.

*****

Việc xin nghỉ ngoài dự tính lại thuận lợi một cách kỳ lạ.

Kỳ nghỉ của cô đã dùng hết, đáng lẽ sẽ không thể được chấp nhận nữa, nhưng trung úy Chung Tư thậm chí không thèm xem xét đã ký ngay giấy nghỉ bệnh, đồng thời thô lỗ ra lệnh: "Cút về mà nghỉ thêm vài ngày, lúc quay lại đừng có mang cái bộ dáng ma quỷ này."

Lâm Y Lan không nói gì, chỉ nghiêm trang chào theo kiểu quân đội.

Bước ra khỏi văn phòng của trung úy, nhớ đến thời hạn mà Tần Lạc đã giao, Lâm Y Lan liền đi về phía khu vực khác của quân doanh.

Trên sân huấn luyện, một nhóm binh sĩ đang reo hò, cổ vũ cho các sĩ quan thượng cấp đấu võ. Tần Lạc tuy xuất thân quý tộc, nhưng chưa bao giờ tỏ vẻ kiêu ngạo với cấp dưới, thường xuyên tham gia các trận đấu mang tính giải trí. Anh ta vẫn thoải mái tự nhiên, trong khi đối thủ là một vị trung giáo lại căng thẳng, sợ mất mặt trước mọi người.

Cuộc đối đầu giữa các sĩ quan luôn thu hút hơn nhiều so với binh sĩ, khiến không ít người vây quanh xem cổ vũ.

Rõ ràng, Tần Lạc đang chiếm ưu thế.

Trung giáo bị nhục mà nóng vội, lại không muốn thua dưới tay kẻ ngoài nên ra đòn càng sơ hở. Tần Lạc lùi hai bước nhẹ nhàng tránh đòn, dùng cùi chỏ đánh mạnh vào vai và cổ đối phương. Trung giáo loạng choạng, nhưng Tần Lạc nhanh tay đỡ lại, giúp anh ta không bị ngã trước đám đông.

Các động tác diễn ra quá nhanh, hầu hết binh sĩ không kịp nhìn rõ.

Trung giáo tuy thua, nhưng lòng lại cảm kích trước sự khoan dung của Tần Lạc. Bị đám binh sĩ vây quanh trêu chọc, Tần Lạc hào phóng ném túi tiền ra mời mọi người ăn uống, khiến cả đám đồng thanh hoan hô.

Giữa tiếng ồn ào, một binh sĩ chen lên nói vài câu, nụ cười trên mặt Tần Lạc khẽ thu lại, anh ta đưa mắt nhìn khắp sân.

Những gì anh ta thấy chỉ là đám binh sĩ cười nói ầm ĩ, không còn bóng dáng quen thuộc của ai đó.

*****

Bệnh tật thật đáng sợ, nó khiến con người suy yếu nhanh chóng đến không thể tin nổi.

Những tấm rèm dày cộm được kéo kín, chỉ để lại chiếc đèn nhỏ trên bàn. Ánh sáng dư thừa khiến bệnh nhân khó chịu. Cơ thể nhũ mẫu Mã Á hiện giờ đã gầy rộc đi, nằm co quắp trong tấm chăn, đầm đìa mồ hôi, lúc mê lúc tỉnh.

Từ khi sinh ra, bà đã luôn ở bên cô, yêu thương vô điều kiện, lúc nào cũng lo lắng cho cô. Giờ đây, bà đã bước đến những ngày cuối cùng của cuộc đời.

Lâm Y Lan quỳ bên giường, nhẹ nhàng thu lại mái tóc bạc rối bời của bà vào chiếc mũ ngủ, rồi hôn lên đôi tay khô khốc của bà. Không có sự bi thương, không có nước mắt, không có nỗi sợ hãi khi đối diện với cái chết, chỉ còn lại sự bình yên tuyệt đối.Edit: FB Frenalis

Trong những ngày dài đằng đẵng đó, Lâm Y Lan ở bên cạnh, thay thế vai trò của người hầu lau chùi cơ thể bà, thay băng gạc, làm ẩm đôi môi nứt nẻ bằng khăn ướt, chăm sóc chu đáo giống như cách bà đã từng chăm sóc cô thuở nhỏ.

Nhiều lần mặt trời mọc rồi lặn, cô không để ai khác can thiệp, cẩn thận chăm lo từng chút cho đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên má mình, cô lập tức tỉnh dậy, nắm lấy bàn tay gầy guộc ấy.

Gương mặt gầy guộc trên giường bệnh nở nụ cười, mang theo tình yêu thương bền bỉ suốt mấy chục năm.

"...Tiểu Y Lan của ta..."

"Nhũ mẫu." Lâm Y Lan hôn lên trán bà. "Xin lỗi, mãi đến khi nhũ mẫu bệnh thế này, con mới quay về."

"...Đứa nhỏ của ta..." Bà khó nhọc chạm vào tay cô, ánh mắt lộ rõ vẻ xót xa. "....Con mệt mỏi quá rồi..."

"Nhũ mẫu có đau không? Hay để con gọi bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho nhé?"

"... Ta cảm thấy Thượng Đế đang gọi ta..." Bà lão Mã Á dường như không nghe thấy lời cô nói, ánh mắt bà như xuyên qua mái nhà, hướng về thiên đường trên tầng mây. "... Y Lan, đừng buồn vì ta... Ta đã già rồi, đã đến lúc phải đi đến một nơi khác..."

Lâm Y Lan cảm thấy nghẹn ngào đến đau đớn, siết chặt tay của bà.

Gương mặt xám xịt của Mã Á bỗng đỏ hồng lên, lời nói trở nên mạch lạc hơn nhiều. "... Ta biết trong lòng con rất đau khổ, suốt bao năm qua vẫn không thể buông bỏ quá khứ. Đừng tự trách mình nữa. Con không giống như tước gia, con sẽ không bao giờ có thể lạnh lùng vô tình như ông ta. Điều đó là không thay đổi, và cũng là điều đẹp nhất trên đời này..."

"Nhũ mẫu, đừng nói nữa." Lâm Y Lan cảm thấy một dự cảm không lành.

Bà lão lớn tuổi ngừng lời, thở dốc, ra hiệu cho cô mở ngăn tủ cạnh giường, lấy ra một chiếc hộp nhung.

Khi mở nắp hộp, Lâm Y Lan khựng lại.

Một cây trâm hoa hồng nằm trên lớp vải nhung sẫm màu, những viên đá quý nhỏ li ti lấp lánh như giọt sương trên cánh hoa, đẹp đến nao lòng.

Một tiếng động nhẹ vang lên, chiếc hộp rơi khỏi tay cô, rơi xuống tấm chăn.

Cây trâm rơi ra, Mã Á nhặt nó lên, đặt vào tay cô.

"... Y Lan, đừng sợ... Ta chưa bao giờ dám cho con thấy nó, nhưng con phải đối diện với sự thật." Cảm nhận được sự né tránh của cô, Mã Á dùng chút sức lực còn lại siết chặt tay cô, buộc cô phải nắm lấy cây trâm. "Sau sự việc đó, ta đã lặng lẽ đi tìm đứa trẻ ấy, đưa cho nó một khoản tiền để bù đắp, dù điều đó không thể sửa chữa được gì... Đây không phải lỗi của con, đây là tình yêu của phu nhân dành cho con. Gia tộc này đã đổ quá nhiều máu, đã làm quá nhiều điều không thể tha thứ, nhưng con là trong sạch, con không cần gánh tội lỗi của người khác..." Sắc hồng trên mặt bà dần nhạt đi, gần như có thể nhìn thấy sức sống đang cạn kiệt dần.

"Nhũ mẫu...." Lâm Y Lan nắm chặt cây trâm hoa hồng đến mức biến dạng, đầu nhọn của cây trâm đâm vào lòng bàn tay, để lại những vết máu đỏ thẫm trên đóa hoa.

"... Y Lan... Ta yêu con, ta sẽ luôn dõi theo con từ trên cao..." Ánh mắt của bà mờ dần, giống như ngọn nến sắp tắt, rơi xuống một giọt lệ đục ngầu. "Đừng sợ, con của ta...."

Lâm Y Lan lặng lẽ áp mặt vào tay bà, cho đến khi bàn tay thô ráp ấy trở nên lạnh ngắt không còn chút hơi ấm. Suốt đêm cô ở lại bên người đã khuất. Sáng hôm sau, cô bấm chuông gọi người hầu mang nước, từ từ lau sạch cơ thể cho bà, thay bộ quần áo mới, búi lại mái tóc bù xù thành búi tóc gọn gàng, như khi bà còn sống.

Bà không thể được chôn cất trong nghĩa trang của gia tộc Lâm thị, Lâm Y Lan chọn một ngôi mộ trong nghĩa trang của thường dân, nơi có ánh nắng rực rỡ chiếu rọi. Những con chim nhỏ xây tổ trên cành cây thấp gần mộ, những chú chim non vươn đầu ra nhìn ngắm xung quanh. Tấm bia đá cẩm thạch cứng nhẵn, còn có cỏ xanh mượt mà thơm ngát mang lại sự an yên cho người đã khuất.

Lâm Y Lan nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia hết lần này đến lần khác, rồi hôn lên cái tên mà cô tự tay khắc.

Mã Á nằm yên giấc ở đây, bà đã dành cho cô tất cả tình yêu.

*****

Trong cục Hiến Pháp có một phòng ban đặc biệt chuyên quản lý hồ sơ thế gia quý tộc.

Những gia tộc lâu đời như một tấm lưới khổng lồ bao phủ toàn bộ các tầng lớp quyền lực ở Tây Nhĩ quốc, phức tạp và khó gỡ. Công việc này đòi hỏi sự biên soạn, lưu trữ tỉ mỉ, thường xuyên phải giao tiếp với những quý tộc tự cao, chẳng mang lại chút thành tựu gì, vì thế mà người phụ trách thiếu tá Hạ Nại, thường xuyên có tâm trạng rất tệ.

Một buổi sáng đầu hè, một vị khách không mời mà đến.

Thư ký vừa tiếp khách vừa lo lắng nhìn về phía cánh cửa văn phòng đóng chặt, không biết có nên báo cho vị sếp đang bực bội hay không.

Ai ai cũng biết, thiếu tá Hạ Nại thường bị các lão già trong nghị viện làm khó dễ, người đến nhờ vả không ai chọn thời điểm ngay sau cuộc họp thường kỳ hàng tháng, để tránh bị anh ta trút giận lên mình. Nhưng vị tiểu thư xinh đẹp này rất kiên quyết, thư ký đành phải gõ cửa thông báo.

Chưa đầy một phút sau, vị thiếu tá vừa tức giận còn chưa nguôi đã lập tức bước ra, cơn giận biến mất.

"Y Lan! Đúng là cậu rồi, tôi còn tưởng mình nghe nhầm." Hạ Nại vô cùng bất ngờ.

"Tôi quay lại đế đô làm chút việc, tiện thể ghé thăm cậu." Lâm Y Lan gật đầu chào. "Dạo này cậu thế nào?"

"Không tốt chút nào." Hạ Nại thẳng thắn, rồi ra lệnh cho thư ký pha trà. "Mới điều về chưa đầy vài tháng mà tôi già đi cả chục tuổi, công việc này bề ngoài có vẻ phong độ nhưng toàn là việc linh tinh, bọn quý tộc khốn nạn kia khiến tôi chạy đôn chạy đáo, đời sống cá nhân thì tiêu tan hết. Muốn tôi vui vẻ thì chỉ có cách đám lão già kia chết hết đi."

"Theo tôi biết thì điều đó không có khả năng." Lâm Y Lan cười khẽ.

Thư ký mang trà vào, mắt không dám liếc ngang, có vẻ đã quen với những lời phàn nàn thiếu kiềm chế của sếp.

"Vậy thì nỗi khổ của tôi không có hồi kết." Hạ Nại bớt càu nhàu khi nhìn kỹ bạn cũ, cau mày. "Sao cậu gầy thế này, chắc Hưu Ngoã tệ lắm phải không?"

"Dạo gần đây tôi hơi bệnh một chút." Lâm Y Lan nhẹ nhàng lướt qua chuyện, "Lần này đến là để báo với cậu, tôi sắp đính hôn, buổi lễ sẽ tổ chức tại Đế Đô, cậu nhất định phải tới dự."

"Cậu...." Hạ Nại ngẩn ra trong giây lát, ánh mắt trở nên u ám. "Phải rồi, cũng đã đến lúc. Cha cô chọn người sao? Đối phương là ai?"

"Tôi nghĩ cậu quen người đó." Hàng mi dài khẽ rũ xuống che đi ánh nhìn. "Tần Lạc."

"Anh ta?" Hạ Nại kinh ngạc hồi lâu, một lúc sau mới lên tiếng. "Tôi phải nói chúc mừng, hai người rất xứng đôi."

Lâm Y Lan nhìn anh ta.

Hạ Nại thở dài, "Nếu là người khác, tôi sẽ không nói như vậy, nhưng Tần Lạc... Tôi rất khâm phục anh ta. Dù hiện tại anh ta bị kiềm chế, nhưng với sự thông minh và mưu lược của mình, tương lai nhất định anh ta sẽ đứng trên người khác."

"Anh ta là do cha tôi chọn, tôi không hiểu nhiều về anh ta, vì vậy..." Lâm Y Lan dừng lại một lát, để lộ chút do dự. "Tôi cảm thấy hơi lo lắng."

"Anh ta là người tốt. Khi ở Đế Đô chúng tôi khá thân thiết, anh ta còn giúp tôi giải quyết vài rắc rối." Hạ Nại nhiệt tình đảm bảo với bạn mình, "Tần Lạc tuy bề ngoài phong lưu, nhưng thật ra rất cẩn trọng trong mọi việc, cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng."

"Hạ Nại, cậu thật là một người tốt." Lâm Y Lan mỉm cười nhẹ nhàng.

"Đó là sự thật, không chỉ tôi, mà ngay cả mấy vị nghị viên khó tính cũng rất quý anh ta..." Lời khen ngợi của Hạ Nại còn chưa kịp dứt thì giọng nói dịu dàng của Lâm Y Lan đã ngắt lời.

"Cảm ơn anh vì đã khen ngợi, có lẽ là do tôi biết quá ít về anh ta. Anh ta khiến tôi cảm thấy khó hiểu." Đôi mắt màu xanh lục nhìn Hạ Nại, chứa đựng lời thỉnh cầu dịu dàng. "Nếu có thể, tôi muốn hiểu thêm về anh ta trước khi đính hôn. Mọi thứ, tất cả những gì anh ta từng trải qua. Cậu sẽ giúp tôi chứ, Hạ Nại?"

Đôi mắt đẹp đầy mong chờ khiến thiếu tá Hạ Nại sững sờ, phải một lúc lâu sau anh ta mới tỉnh lại.

"Tất nhiên, tôi sẵn lòng giúp đỡ. Tôi sẽ cho người tra xét ngay."

*****

Rời khỏi văn phòng của cục Hiến Pháp, vài giờ sau, Lâm Y Lan đã có mặt tại thành phố Lý Nhĩ. Lý Nhĩ nằm sát cạnh Hưu Ngoã, tuy không phồn hoa bằng nhưng cũng đầy rẫy những khu ổ chuột và góc tối.

Đi qua một con hẻm tăm tối lộn xộn, nơi có nhiều phụ nữ đang mời chào khách, Lâm Y Lan hỏi thăm một người phụ nữ tô son đỏ thẫm, rồi tiếp tục dò hỏi vài người khác trước khi đến được một căn phòng bẩn thỉu.