Vấn Danh Tường Vi

Chương 29: Mật báo




Editor: Frenalis

Cánh cửa của phòng quân chính chỉ khép hờ, viên sĩ quan ngồi sau bàn, hai chân gác lên bàn vô tư lướt qua tờ báo, lười nhác xem những câu chuyện tầm phào của Đế Đô gần đây.

"Trưởng quan, Đái Nạp lại đến gây rối."

Lời báo cáo của lính cần vụ đánh thức sự an nhàn của viên sĩ quan, nhưng hắn chẳng buồn nâng mí mắt lên, "Cho vệ binh xử lý đi."

"Y đã gây ầm ĩ ở cổng khá lâu rồi, thậm chí còn làm kinh động đến cấp trên cũ của y. Phía bên đó bóng gió rằng chúng ta nên đối xử thận trọng một chút."

Viên sĩ quan lẩm bẩm chửi thề, gập tờ báo lại rồi ném sang một bên, rõ ràng không hài lòng khi phải dọn dẹp hậu quả cho bộ phận khác quá nhiều lần. "Nếu cấp trên của tên khốn đó đã lo lắng như thế, sao không tự mình giải quyết đi cho xong."

"Có lẽ vì sợ bị Đái Nạp vay tiền. Tên đó nợ nần chồng chất, danh tiếng tệ hại đến mức không ai muốn dính dáng."

"Thế nên mới đẩy cái của nợ này cho chúng ta xử lý." Viên sĩ quan đứng dậy, cầm theo cái mũ quân đội. "Được thôi, chúng ta sẽ xem y lại đòi hỏi cái gì nữa."

Gõ nhẹ đế giày lên bậc thềm, viên sĩ quan liếc nhìn Đái Nạp với vẻ khinh miệt. "Mật báo? Với cái thân tàn ma dại của cậu thì có thể lấy được tin tức gì chứ."

Dù đã cố gắng chỉnh trang nhưng vẻ tiều tụy vẫn không thể che giấu, Đái Nạp cười gượng gạo. "Trưởng quan, mặc dù tôi đã rời khỏi quân đội, nhưng lòng trung thành của tôi với quân đội vẫn không thay đổi. Tôi tình cờ thu thập được tin tức về sự cấu kết giữa gián điệp trong quân doanh và tổ chức phản loạn, nên đến đây để báo cáo."

"Cậu trung thành với đất nước thật đáng khen ngợi, nhưng không cần phải tốn sức nữa, về nghỉ ngơi đi." Viên sĩ quan phủi bụi trên tay áo, nói với vẻ hờ hững.

"Trưởng quan!" Đái Nạp lo lắng, định tiến lên nhưng bị vệ binh chặn lại. Y cố kìm nén sự bực bội, tiếp tục phân trần, "Đây thực sự là thông tin quan trọng, liên quan đến vụ trộm trong căn cứ lần trước. Tôi đã tìm ra kẻ phản bội là ai."

"Ồ?" Viên sĩ quan tỏ vẻ hứng thú đôi chút, "Nói xem, đó là ai?"

"Lính bộ binh tên Lâm Y Lan. Tôi tận mắt thấy cô ta gặp gỡ và bàn bạc với những kẻ phản loạn." Đái Nạp nghiến răng trả lời.

"Lâm Y Lan? Cái tên nghe quen quen." Viên sĩ quan cố lục lại ký ức, rồi chợt nhớ ra, "Là cô gái đã đánh gãy ba cái xương sườn của cậu? Đái Nạp, tôi phải nói rằng chiêu trò của cậu cũ rích quá rồi."

"Trưởng quan, những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật. Tôi đã tận mắt thấy cô ta gặp gỡ một kẻ phản loạn trong con hẻm tối, chính là tên đã từng đánh nhau với tôi. Lúc hắn đột nhập vào căn cứ tôi lẽ ra phải nhận ra, nhưng không ngờ lại quên mất. May mắn là thần linh đã giúp tôi phát hiện ra bọn họ. Tuy không nghe rõ họ nói gì, nhưng chỉ cần quân pháp tra xét kỹ lưỡng, nhất định sẽ tìm ra manh mối và lật tẩy hang ổ của tổ chức phản loạn."  Edit: FB Frenalis

Sự kiên nhẫn của viên sĩ quan dần cạn kiệt, hắn không có ý định nghe tiếp nữa. "Tôi đã nghe rồi, nếu tin tức là thật, cậu sẽ được thưởng. Còn bây giờ, cậu có thể về."

Đái Nạp còn định nói thêm, nhưng thấy ánh mắt khó chịu của đối phương, đành ngậm ngùi dừng lại, rồi đưa ra một lá thư. "Đây là báo cáo chi tiết. Xin ngài chuyển nó đến cấp trên cũ của tôi, mong ngài tin tưởng vào tầm quan trọng của nó."

Quay trở lại bàn làm việc, viên sĩ quan mở lại tờ báo, không hề để tâm đến những lời vừa nghe. Người lính cần vụ mở tờ giấy ra xem qua loa vài dòng, rồi nói, "Trưởng quan, liệu chuyện này có thể là thật không?"

"Ai mà tin nổi thằng ngốc đó chứ." Viên sĩ quan cười nhạt, "Y chỉ vì bị đuổi khỏi quân đội nên tức giận, nghĩ ra cái trò này để trả thù thôi. Vụ trộm ở căn cứ lần trước, Lâm Y Lan đã là đối tượng điều tra trọng điểm, có vấn đề gì cũng chẳng cần y phải lên tiếng."

"Vậy còn báo cáo này?"

Viên sĩ quan ngẩng đầu lên từ tờ báo, cân nhắc trong vài giây. "Chuyển cho cấp trên của Đái Nạp, coi như bịt miệng y lại, để bên đó không đổ cho chúng ta làm việc cẩu thả."

*****

Cánh cửa gỗ của quán rượu bất ngờ bật mở, một gã say rượu bị đá ra ngoài, loạng choạng va vào mấy người qua đường. Y không cam chịu, giơ nắm đấm lên và la hét vào trong quán, "Rồi tao sẽ quay lại quân đội, mang người đến đập nát chỗ này, cứ chờ mà xem!"

"Cút đi, đồ rách nát thối tha, bị quân đội đuổi ra còn dám làm ra vẻ, nhục nhã!" Tên pha rượu thô bạo nhổ nước bọt. "Ai mà không biết mày bị đàn bà đánh đến quỳ gối cầu xin, còn dám khoác lác ở đây. Nếu là tao, đã xấu hổ đến treo cổ tự tử rồi."

Cả quán rượu cười ầm lên.

Đái Nạp vẫn tiếp tục chửi rủa, "Cô ta sẽ không có kết cục tốt, tao sẽ đích thân tiễn con khốn đó xuống Địa Ngục."

"Mày định dùng cái gì để tiễn? Nghe nói 'đồ chơi' của mày chẳng còn tác dụng nữa." Lời chế nhạo của tên pha rượu càng thêm độc địa. "Khổ thân mày, để dành tiền uống rượu mà mua sẵn cái quan tài đi, có lẽ sẽ cần sớm thôi."

"Kẻ phải chết là Lâm Y Lan, cô ta đã làm tình nhân của kẻ phản loạn, đáng bị đưa ra tòa án quân sự. Tao sẽ khiến cô ta quỳ dưới chân tao khóc lóc cầu xin tha thứ, rồi tao sẽ nhận được sự khen thưởng từ tướng quân, thậm chí có thể trở thành đại úy...."

Những lời chửi bới không ngừng của Đái Nạp đã thu hút sự chú ý của một người đàn ông. Sau khi quan sát một lúc, người đó tiến đến vỗ nhẹ lên vai Đái Nạp.

"Đừng chấp mấy thằng khốn đó, để tôi mời anh một ly."

Đái Nạp quay đầu lại, một lúc sau mới nhận ra người trước mặt. Bộ quân phục tiêu chuẩn mang đến cảm giác thân thiết, lại thêm sự hào phóng khiến Đái Nạp mừng rỡ vô cùng. "Cảm ơn, anh đúng là bạn tốt..."

Người đàn ông dẫn Đái Nạp vào một quán rượu khác, gọi hết ly này đến ly khác. Đái Nạp uống đến thỏa mãn, miệng bắt đầu ba hoa không ngừng, từ chuyện nữ binh nào giường chiếu hoang dã nhất đến số tiền trong két của cấp trên, chẳng điều gì là không kể.

Người đàn ông vừa rót rượu vừa lắng nghe, thỉnh thoảng góp vài lời khuyến khích Đái Nạp nói nhiều hơn. "Vậy anh đã báo cáo sự việc với phòng quân chính rồi? Chỗ đó làm việc chậm như rùa bò, nếu không đút lót thì chẳng bao giờ trình lên cấp trên đâu. Anh chưa nghĩ đến cách nào khác sao?"

"Đương nhiên tôi không ngu ngốc đến mức trông chờ vào đám khốn nạn đó," Đái Nạp nấc lên một tiếng đầy men rượu. "Tôi đã viết thư cho cấp trên cũ của mình. Ông ta ghét tên chó Chung Tư đó, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội để chỉnh hắn. Ai bảo tên đó cứ ra sức bảo vệ cô ta, làm phật lòng bao nhiêu người. Nếu Chung Tư có chút khôn ngoan, đem cô ta cho mấy tay cấp trên hưởng thụ, thì hắn đã không đến nỗi dậm chân tại chỗ nhiều năm như vậy."

"Ông ta sẽ tin vào nội dung của báo cáo sao? Anh còn nhớ mặt tên đàn ông đó không?"

"Chắc chắn ông ta sẽ tin chứ. Tôi từng là tay chân đắc lực của ông ta, không biết đã giúp ông ta bao nhiêu việc dơ bẩn." Sau một hồi khoe khoang, Đái Nạp nói tiếp. "Tên đàn ông đó, dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra. Nếu hắn không chen ngang, tôi đã sớm chiếm được con khốn kiếp kia rồi. Cô ta quá khó nắm bắt, tôi thật vất vả mới...."

Đái Nạp tiếp tục kể lể về những hiềm khích trong quá khứ, giọng đầy tiếc nuối vì đã để vuột mất cơ hội có được mỹ nhân. Người đàn ông nghe những lời than thở đầy bất mãn đó, nét mặt có chút kỳ lạ. Anh ta gọi người phục vụ đến thanh toán, rồi kéo Đái Nạp rời khỏi quán rượu.

Trong con hẻm vắng phía sau quán, gió đêm thổi qua, cơn say của Đái Nạp có phần dịu bớt.

"À này, anh ở đội nào?" Đái Nạp cuối cùng cũng nhớ ra cần nhìn kỹ huy hiệu trên vai đối phương, nhưng đôi mắt lờ đờ vì men rượu chẳng thể nào nhận rõ.

"Anh..."

Một tiếng *rắc* khẽ vang lên, chấm dứt câu hỏi mơ hồ.

Thân hình nặng nề đổ gục xuống đất, cổ Đái Nạp bị vặn theo một góc kỳ dị, khuôn mặt vẫn còn đọng lại nét mơ màng của kẻ say.

Trong đôi mắt mở to, phản chiếu hình ảnh của một đôi ủng quân đội.