Vấn Danh Tường Vi

Chương 2: Gặp nguy hiểm




Editor: Frenalis

Chương 2: Gặp nguy hiểm

Một con sóc ướt đẫm nước, miệng ngậm quả thông leo lên cành cây. Đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen tò mò nhìn xuống dưới, chẳng bao lâu lại mất hứng, cúi đầu gặm nhấm hạt thông. Vỏ quả rơi từ trên cao, rơi trúng đầu một kẻ đang ẩn nấp dưới hàng rào.

Tay siết chặt khẩu súng, Lâm Y Lan liếc mắt nhìn lên rồi lại cúi xuống.

Bầu trời u ám rải rác mưa bụi, bộ quân phục thấm nước nặng nề, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô giữ chặt khẩu súng. Ánh mắt và nhịp thở đều ổn định, người con gái đang thi hành quân lệnh đã hoàn toàn khác biệt so với hình ảnh của một lữ khách bước xuống từ xe ngựa.

Nơi này là khu ổ chuột trong thành nghỉ Hưu Ngoã, những căn nhà thấp bé đổ nát kéo dài ra tận tầm mắt. Khung cửa sổ sơn tróc treo rèm bẩn không rõ màu, trên tường lộ ra những thanh sắt hoen gỉ, những đống rác ngập nước che kín mặt đất, thỉnh thoảng có người đang lục lọi trong đó.

Phía xa, khói đen vẫn bốc lên từ tòa thị chính bị phiến quân phóng hỏa. Mưa phủ lên khung cảnh bẩn thỉu và hỗn loạn một lớp sương mỏng, khiến mọi thứ trở nên mờ mịt. Từ trong đống đổ nát thỉnh thoảng vang lên tiếng súng nổ. Tiền tuyến đang giao chiến với phiến quân, cách đó chừng mười trượng, tiếng còi báo hiệu vang lên, đội ngũ chờ lệnh bắt đầu di chuyển.

Cư dân gần đó đã lánh vào nhà sau khi có thông báo, cả khu vực trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Gần Lâm Y Lan nhất là một tân binh trẻ, tư thế cầm súng cho thấy rõ cậu ta là người mới, gương mặt căng thẳng lại ánh lên vẻ khát khao lập công. Lúc nhận trang bị, cô đã nghe qua lời giới thiệu nhiệt tình của cậu ta, chỉ mới báo danh trước cô một tuần.

Khu ổ chuột là góc chết của thành phố, cũng là một bãi rác khổng lồ đầy rẫy đồ bỏ đi.

Cuộc tìm kiếm của quân đội chậm chạp và kém hiệu quả. Bộ quân phục ướt dính vào người, cảm giác ẩm lạnh khó chịu. Cô vuốt mái tóc rủ trước trán, tập trung cao độ cảnh giác.

Một cảm giác nguy hiểm bỗng lóe lên. Cô nhanh chóng lăn người, viên đạn xẹt qua sát tai, để lại mấy vết đạn cắm sâu vào đất. Đồng đội bên cạnh nổ súng đáp trả, sau màn đấu súng dữ dội, những kẻ ẩn nấp đã lộ ra vị trí. Chúng vội vàng tháo chạy dưới làn đạn, một người lính đuổi theo, chưa kịp đi xa đã trúng đạn ngã xuống, ngực cậu ta thấm đầy máu, vết thương cho thấy không còn hy vọng sống.

Kẻ địch có vũ khí và thông thạo địa hình vô cùng khó đối phó, tầm nhìn hạn chế và những phát súng bắn tỉa không thể đề phòng khiến đội quân tan tác. Người lính trẻ khác bị dụ vào một con hẻm nhỏ, Lâm Y Lan thầm than một tiếng rồi đuổi theo.

Trong hẻm quả nhiên có mai phục, tân binh thiếu kinh nghiệm bị bắn trúng vai, ngã xuống đất rên rỉ đau đớn. Một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi kéo kẻ bị thương về phía cuối hẻm, còn hai ba người khác nhảy từ trên tường xuống trợ giúp. Một người tiến đến nhặt khẩu súng rơi trên đất, chưa kịp chạm vào súng thì sau đầu bị đập mạnh, lập tức bất tỉnh.

Người bên cạnh thấy đồng bọn đột nhiên ngã xuống nhưng không nghe tiếng súng, hắn vội bước lên đỡ, mới thấy dưới đất có một hòn đá dính máu. Vừa ngẩng đầu, một hòn đá khác bay tới, hắn vội né, nhưng chưa kịp đứng vững thì sau đầu lại bị đập trúng, trước mắt tối sầm.

Còn lại một người ở cuối hẻm, nghe tiếng động quay lại mới phát hiện hai đồng bọn đã bị hạ gục. Một bóng người trong bộ quân phục đứng bên cạnh, hắn lập tức giơ súng lên. Chưa kịp bóp cò, đã nhìn thấy đôi mắt xanh lạnh lùng, rồi một cú đấm giáng vào bụng, đầu hắn va vào nền đất lạnh lẽo.

Hạ gục ba kẻ địch, Lâm Y Lan cẩn thận tiến về phía cuối hẻm. Bên ngoài một căn nhà cũ kỹ, cô nghe thấy tiếng rên rỉ bị đè nén.

Đây là một căn nhà dân thường của đế quốc. Ngôi nhà cũ được chia thành hai gian, gian ngoài dùng để tiếp khách, gian trong là nơi nghỉ ngơi. Thiếu niên rất cẩn thận, chọn nơi tra hỏi kín đáo ở gian trong. Lâm Y Lan nhón chân nhìn qua khe cửa sổ.

Người lính trẻ bị thương nặng không bị trói, thiếu niên đang hung hăng tra khảo tình hình quân đội. Chỉ cần trả lời chậm một chút, hắn liền đâm vào vết thương trên vai, khiến người lính trẻ đáng thương máu chảy lênh láng, đau đến mức giọng khàn đặc.

Cửa sổ hẹp không đủ để vào, vị trí cũng không thuận lợi để ngắm bắn. Lâm Y Lan nhìn chăm chú vào tay phải cầm súng của kẻ địch, cân nhắc tình thế của người bị thương, cuối cùng cạy nhẹ then cửa, ném một hòn đá về phía cái thùng sắt rỉ sét cách đó hơn mười trượng.

Tiếng va đập đột ngột khiến những người bên trong giật mình.

Thiếu niên rời khỏi người lính, bước ra ngoài dò xét cẩn thận. Cửa sổ khẽ mở ra một chút, một vật nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh người bị thương.

Người lính tuyệt vọng trợn to mắt, trong tầm nhìn mơ hồ đột nhiên xuất hiện một khẩu súng. Không kịp nghĩ xem nó từ đâu mà ra, cậu ta vội vàng đưa mắt nhìn quanh, rồi vươn cánh tay chưa bị thương ra nắm lấy, giấu khẩu súng bên người.

Lâm Y Lan nhìn thiếu niên từ ngoài cửa quay trở lại, kiên nhẫn đợi một lát, rất nhanh sau đó nghe thấy một tiếng súng chói tai. Cô lại đợi thêm chút nữa, không thấy động tĩnh gì nên lặng lẽ lẻn vào. Edit: FB Frenalis

Người lính bị bắt không có vết thương mới nào ngoài vai, khẩu súng rơi ngay cạnh tay cậu ta, mất máu quá nhiều cộng với cú sốc khi nổ súng đã khiến cậu ta rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Thiếu niên dựa vào góc tường thở dốc, máu từ dưới xương sườn chảy ra, tay run rẩy vẫn nắm chặt khẩu súng. "Thì ra là một phụ nữ..."

Tình thế lúc này căng thẳng, đối phương chỉ là một thiếu niên mới lớn, Lâm Y Lan không có ý định nổ súng: "Tôi không muốn giết người, chỉ muốn đưa đồng đội về."

"Cho dù tôi có chết, cũng sẽ kéo cô theo cùng." Thiếu niên khẽ cử động đôi môi tái nhợt, máu nhỏ thành từng giọt trên mặt đất, tụ lại thành một vũng nhỏ. "Cô và hắn... vừa khéo..."

"Có lẽ cậu nên băng bó vết thương lại." Lâm Y Lan nhắc nhở.

"Rồi để cô thừa dịp lúc tôi băng bó mà tấn công?" Khuôn mặt non nớt của thiếu niên hiện lên sự hận thù, ánh mắt có chút mơ hồ, hắn bật cười điên cuồng. "Muốn giết tôi không dễ vậy đâu, sáng nay tôi còn dùng bom xăng ném trúng chân một tên quý tộc. Cảnh hắn ta bốc cháy thật nực cười, sợ đến mất hồn. Đám bọn họ đáng phải xuống Địa Ngục, cô cũng vậy, các người là lũ tay sai của bọn quý tộc... Đáng tiếc là tôi thất bại, nếu không có lẽ..."

Dù miệng vẫn mạnh mồm, nhưng rõ ràng thiếu niên vẫn mong muốn sống sót. Chỉ là máu cứ tiếp tục chảy không ngừng, hắn bắt đầu run rẩy ngày một dữ dội, chẳng mấy chốc nữa sẽ ngất đi vì mất máu quá nhiều mà không cần thêm bất kỳ tác động nào.

Lâm Y Lan liếc nhìn người lính cũng đang mất máu trầm trọng, nếu kéo dài thêm nữa, cả hai người họ đều sẽ chết.

"Có lẽ cậu không sợ chết, nhưng tôi không muốn cùng chết với cậu." Cô thở dài.

"Đồ nhát gan!" Thiếu niên chế giễu, khinh bỉ nhổ nước bọt, ánh mắt tràn đầy sự miệt thị. "Quân đội sao lại có một phụ nữ hèn nhát và vô dụng như cô."

"Tôi sẽ rời khỏi, đừng nổ súng." Kèm theo lời nói tỏ ra yếu thế, Lâm Y Lan đặt súng xuống.

Tinh thần của thiếu niên chùng xuống, vừa định bắn thì cô đã nhanh chóng lao đến, một chưởng đánh rơi khẩu súng.

Lâm Y Lan dễ dàng trói gô thiếu niên yếu ớt lại, tiện tay xé một miếng vải giường buộc chặt vết thương nơi xương sườn hắn.

"Đồ vô sỉ! Con khốn hạ tiện!" Thiếu niên chửi ầm lên.

Lâm Y Lan không nể nang, xé một miếng vải nhét chặt vào miệng hắn, khiến hắn suýt nghẹt thở, chỉ có thể dùng đôi mắt tràn đầy căm hận để biểu lộ sự tức giận.

Người lính thở rất yếu ớt, trong tình trạng thiếu thốn thuốc men, cô chỉ có thể băng bó sơ sài. Lâm Y Lan siết chặt băng, ngẩng đầu thấy thiếu niên bị trói đang nhìn mình với ánh mắt rất kỳ lạ, như thể hắn đang vui sướng trước tai họa, đáy lòng đột nhiên phát lạnh, cô vội lăn người tránh, kịp thời né một cú đấm sát bên tai.

Khi bật dậy, cô phát hiện phía sau không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông.

Không còn thời gian để lấy súng, Lâm Y Lan rút dao quân dụng từ ống giày ra để đối phó. Qua vài chiêu, đối phương cũng rút ra một con dao ngắn, tình thế trở nên vô cùng nguy hiểm. Lưỡi dao lạnh lẽo mang theo sức mạnh đáng sợ, trong không gian nhỏ hẹp, việc né tránh trở nên khó khăn, chỉ sau một lúc, cánh tay cô đã bắt đầu tê dại.

Đánh không lại, cũng không thể chạy. Gặp phải đối thủ như thế này, chỉ cần có ý định rút lui là đồng nghĩa với cái chết.

Đối thủ bị vướng vào khung giường, bị chậm lại một chút. Lâm Y Lan nắm lấy cơ hội hiếm hoi, vung dao đâm thẳng xuống bả vai, nhưng hắn nghiêng người, lưỡi dao cắm vào cánh cửa gỗ không thể rút ra. Cô biết đã trúng kế, ngay lập tức bỏ dao, nhưng không kịp rút tay về thì đã bị túm chặt cánh tay, gáy truyền đến một cơn đau nhói, cô hoàn toàn rơi vào bóng tối.

Ý thức mơ màng như lơ lửng giữa không trung, rất lâu sau đó bất ngờ rơi xuống, Lâm Y Lan đột nhiên tỉnh dậy.

Một lúc lâu sau, cô mới thích ứng với bóng tối hoàn toàn, trong cơn mê man, có vẻ cô đã bị chuyển đến một căn nhà hoang sụp đổ một nửa. Cô vừa cử động, cổ đau nhức, khẽ hít một hơi, cố gắng tìm kiếm khẩu súng và con dao trong tầm mắt.

"Những thứ đó không còn nữa." Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ góc tối. "Cô biết đây là khu ổ chuột, ở đây thiếu thốn mọi thứ."

Sự hiện diện im lìm của kẻ thù khiến người ta rùng mình. Lưng Lâm Y Lan ướt đẫm mồ hôi, rất lâu sau mới lên tiếng.

"Là anh đã cứu tôi? Cảm ơn."

"Cảm ơn tôi vì đã cứu cô, hay vì đã không giết cô?" Người đàn ông bật cười, giọng điệu đầy sự mỉa mai.

"Chắc chắn là anh đã mạo hiểm cứu người từ tay bọn phản loạn." Lâm Y Lan tránh ánh mắt, không nhìn vào luồng khí vô hình đầy áp lực ấy.

Người đàn ông im lặng một lúc, rồi nhạt nhẽo nói. "Tôi vẫn nghĩ quân đội toàn là đám ngu ngốc, xem ra cũng có ngoại lệ."

Cơn choáng vẫn còn lại đôi chút, Lâm Y Lan dựa vào tường đứng dậy. "Tôi rất cảm kích, nhưng vì quân luật, tôi phải quay về doanh trại, tôi..."

"Cô nghĩ có thể đi ra ngoài sao?"

"Thật đáng tiếc, tôi bị đánh ngất nên không thấy gì cả, có lẽ không thể báo đáp anh." Trong ánh sáng lờ mờ, cô thoáng nhìn thấy bóng dáng mờ ảo, rồi vội quay mặt đi.

Trong bóng tối vang lên một tiếng nhỏ, lửa lóe lên, hiện ra một khuôn mặt sắc nét, đường viền miệng như đang cười khẩy. Người đàn ông thản nhiên châm một điếu thuốc, ngăn cô bước thêm. "Giờ thì cô đã thấy rồi."

"Tôi nhớ rất kém." Khói thuốc lan ra, Lâm Y Lan nhịn cơn ho, vết thương ở cổ khiến thái dương cô kịch liệt đau đớn.

"Thứ nhất, cô là phụ nữ. Thứ hai, cô chưa giết người. Vì vậy, tôi tha cho cô." Người đàn ông chơi đùa với chiếc bật lửa, khẽ bật một mảnh sắt được phủ phốt pho, phát ra ánh sáng yếu ớt trong bóng tối. "Đeo nó lên tay trái, coi như đổi lấy vũ khí. Ra khỏi con hẻm, nhìn thấy căn nhà trắng thì rẽ trái, đi theo hàng rào gỗ. Lần sau, cô sẽ không gặp may như vậy đâu."