Vấn Danh Tường Vi

Chương 10: Đêm mưa




Editor: Frenalis

Có sách, thời gian cuối cùng cũng không còn quá khó chịu.

Ngồi tựa trên giường, Lâm Y Lan lật từng trang sách, chậm rãi đọc từng câu từ đẹp đẽ. Đã lâu rồi cô mới có cơ hội tiếp xúc với những cuốn sách hay như thế này. Giờ đây khi có cơ hội đọc lại, cảm giác say mê càng đậm nét hơn.

Thời tiết thật tồi tệ. Sau bữa trưa, bên ngoài bắt đầu mưa rả rích. Tiếng mưa lách tách rơi trên mái tôn không ngớt, khiến cô hơi hoa mắt khi cố đọc dưới ánh sáng lờ mờ. Cô đặt sách xuống để nghỉ ngơi một chút, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Tiếng bước chân lộn xộn, có vẻ không chỉ một người. Một con chó hoang nào đó bị đá, rên lên đau đớn rồi lập tức chạy trốn.

Những giọng nói tiến lại gần, dường như là vài đứa trẻ đang nói chuyện với nhau.

"... Thật sự có một cô gái sao?" Giọng nói của một thiếu nữ vang lên.

"... Tát nói... ngoài ý muốn..." Một thiếu niên tiếp lời.

"... Tôi đoán..." Một thiếu niên khác cười ranh mãnh.

Tiếng người lạ khiến cô đột nhiên căng thẳng. Trong căn phòng trống trải, không có chỗ nào để trốn. Lâm Y Lan đưa mắt nhìn quanh, nhanh chóng lấy một chiếc nĩa từ cái bát trống bên giường và co mình vào trong chăn.

Cửa dường như bị kéo mở.

"Để tôi xem người phụ nữ mà Phỉ Qua giấu trông ra sao!"

Hai thiếu niên lập tức lao vào, phía sau là một thiếu nữ có làn da màu mật ong. Ba người họ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Y Lan đang nằm trên giường.

Một lúc sau, một thiếu niên nhảy lên. "Ân, nhìn kìa! Quả nhiên có một cô gái, mà lại là một mỹ nhân...!"

Chưa nói hết câu, người bạn bên cạnh đã lao tới bóp cổ cô, khiến cậu ta hoảng hốt kéo ra. " Ân! Đây là người phụ nữ của Phỉ Qua, cậu điên rồi sao!"

"Phan!" Tiêu Ân đỏ mặt vì giận dữ, mắt đầy hận thù. "Tôi nhận ra cô ta. Cô gái này là người của quân đội, trước đây suýt dùng mưu giết chết tôi. Phỉ Qua chắc chắn giữ cô ta lại để tra tấn. Tôi phải tính sổ với cô ta."

"Người của quân đội? Sao lại thế được? Cô ta... ờ, nhìn có vẻ... quen quen." Phan bỗng cảm thấy gương mặt kia thật sự có chút quen thuộc.

Thiếu nữ đứng cạnh nhìn kỹ cô gái đang nằm dưới đất với quần áo xộc xệch. "Phan, tôi nhớ ra rồi. Chúng ta từng ăn trộm túi tiền của cô ta, dùng để mua thuốc cho Tiêu Ân. Sau đó cậu còn nói đã đưa cho Phỉ Qua" Cô ta liếc mắt về phía cái tủ nhỏ cạnh giường. "Nhìn đi."

Cả ba nhìn vào cái tủ, thấy có mấy cuốn sách cùng túi tiền, càng thêm khó hiểu.

"Đại Bích nói đúng, chuyện này có chút kỳ lạ." Phan đổ túi tiền ra, liếc nhìn số vàng rồi vò đầu bứt tai. "Không thiếu đồng nào, chẳng lẽ Phỉ Qua quen biết cô ta? Ân, cậu chắc chắn không nhận nhầm chứ?"

"Làm sao có thể!" Tiêu Ân phản đối gay gắt. "Hôm đó Phỉ Qua đã cứu tôi, nhất định là giữ cô ta lại vì thấy cô ta xinh đẹp."

"Không ai thích người của quân đội cả, Phỉ Qua càng không." Đại Bích phủ định ngay lập tức, ánh mắt cô ta sáng rực lên sự phẫn nộ. "Ngay cả những cô gái như Kiều Phù anh ấy còn không thèm, thì làm sao lại để ý đến người phụ nữ gầy gò xấu xí này."

"Cô nói cô ta xấu sao? Tôi lại không nghĩ thế." Phan phản bác. Mặc dù tóc có hơi ngắn, nhưng gương mặt xinh đẹp nổi bật, nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân hiếm có.  Edit: FB Frenalis

"Cậu biết gì chứ? Đàn ông thích những cô gái ngực to như Kiều Phù, nên cô ta mới đông khách như thế. Tát nói vậy." Cô gái tự hào ưỡn ngực ra. "Sau này tôi còn sẽ đẹp hơn cả Kiều Phù."

Nhìn vào những đốm tàn nhang trên mũi Đại Bích, Phan khôn ngoan nuốt lại lời phản đối để tránh khỏi cuộc tranh cãi.

"Cô và Phỉ Qua có quan hệ gì?" Tiêu Ân gằn giọng, nhìn cô với ánh mắt hằn học, tay đã rút súng ra. "Có phải cô dùng sắc đẹp để quyến rũ anh ấy, sau đó báo cáo thông tin cho quân đội để giết hết chúng tôi hay không? Nói ngay! Nếu không, tôi sẽ giết cô!"

"Ân!" Phan nghĩ bạn mình phản ứng thái quá. "Cô ta chỉ là phụ nữ. Tôi nghĩ mọi chuyện không nghiêm trọng đến thế. Hoặc chờ Phỉ Qua về rồi hỏi."

"Vấn đề chính là ở Phỉ Qua! Anh ấy lại giấu cô ta ở đây. Nếu không phải Tát lỡ miệng, chúng ta vô tình phát hiện ra, thì ai biết trong khu dân nghèo này lại có người của quân đội!" Tiêu Ân tức giận không ngừng.

"Phỉ Qua không thể nào thích cô ta, chắc chắn là lỗi của cô ta!" Đại Bích hét lên, phủ định lời buộc tội của Tiêu Ân. "Tất cả nữ binh trong quân đội đều là hạng rẻ rúng. Ai mà biết cô ta đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì!"

"Tôi không phải gián điệp." Cuối cùng, Lâm Y Lan lên tiếng, ánh mắt trong veo mang theo nỗi buồn bực và bất đắc dĩ. "Anh ta chỉ tình cờ cứu tôi, không có lý do nào khác. Vài ngày nữa khi khỏi vết thương, tôi sẽ rời đi. Tôi thậm chí còn không biết anh ta là ai."

"Phỉ Qua lại mềm lòng với người của quân đội? Anh ấy quá rõ các người là lũ đao phủ máu lạnh." Tiêu Ân không tin một lời nào, càng chắc chắn với suy đoán của mình, nở nụ cười khinh bỉ. "Chân tay cô sao thế kia? Thử đấm thêm một cú xem! Phỉ Qua đã làm gì khiến cô không chạy nổi, hay cô đã dùng thân thể để mê hoặc anh ấy?"

Lâm Y Lan định giải thích, nhưng đầu súng đã dí sát vào trán cô.

"Ân, cậu nên hỏi Phỉ Qua, đừng hành động vội vàng. Dù sao anh ấy cũng..." Phan cố gắng thuyết phục.

"Quân đội đã thiêu sống cha tôi! Người phụ nữ này cũng có liên quan, cô ta còn từng muốn giết tôi! Tôi nhất định phải hỏi cho ra họ đang định làm gì!" Tiêu Ân không chịu nghe lời khuyên nào cả.

"Lột trần người phụ nữ này rồi dẫn đi bêu phố, chắc chắn cô ta sẽ khai ra thôi." Đại Bích hăm hở đề xuất, mang theo sự độc ác ngây thơ của một đứa trẻ. "Đốt sạch tóc cô ta, còn răng thì nhổ ra, bán sẽ được giá tốt. Giới quý tộc cũng đối xử với nữ tù nhân thế này, tôi từng thấy rồi."

"Phỉ Qua sẽ rất giận đấy, cậu không nên tự ý hành động sau lưng anh ấy." Phan cảm thấy chuyện này ngày càng tệ. "Hiện tại người phụ nữ này đang được anh ấy bảo vệ."

"Tôi lại thấy ý của Đại Bích không tồi. Đợi khi chúng ta moi ra âm mưu, Phỉ Qua cũng chẳng có gì để nói." Tiêu Ân nở nụ cười tàn nhẫn khoái ý. "Ai bảo cô ta là người của quân đội."

Mặc kệ Phan còn đang can ngăn, Tiêu Ân một tay cầm súng, tay còn lại bắt đầu xé rách quần áo của cô, giật mạnh làm rơi hai chiếc cúc áo. Đúng lúc định tiếp tục, bỗng trong tay cô xuất hiện một chiếc nĩa. Tiêu Ân không kịp phản ứng, bị đâm trúng vào khuỷu tay, nửa cánh tay lập tức tê liệt. Chờ đến lúc tỉnh thần, súng đã bị cô đoạt lấy và đang chĩa thẳng vào hông hắn.

Phan đứng sững lại, còn Đại Bích vẫn chưa hiểu chuyện gì, ngay khi nhận ra liền lập tức hét lên.

"Im miệng!" Giọng người phụ nữ hơi khàn.

Phan vội vàng bịt miệng Đại Bích.

*****

Mưa mỗi lúc một nặng hạt.

Lâm Y Lan khoanh tay ôm lấy thân mình, cố gắng giữ lại chút hơi ấm. Việc tìm đường ra khỏi khu ổ chuột rộng lớn này là điều vô cùng khó khăn, đặc biệt khi cô phải không ngừng trốn tránh.

Ba đứa trẻ kia đã làm kinh động đến nhiều người, họ đang ráo riết lùng sục tung tích của cô. Cô phải nhanh chóng chạy thoát, màn đêm đen đặc vừa là tấm màn che chở, vừa là chướng ngại trên đường. Khắp nơi đầy những mảnh vỡ và gạch đá, khiến cô vấp ngã không biết bao nhiêu lần, nhiều chỗ thậm chí còn không có lối đi. Khả năng thoát ra an toàn cực kỳ thấp.

Cô không biết liệu mình có gây rắc rối lớn cho người đàn ông kia hay không.

Việc giữ Phan và Đại Bích ở trong nhà, không để họ phát ra tiếng động, rồi bắt Tiêu Ân làm con tin rời đi là cách duy nhất. Cô không thể thuyết phục ba đứa trẻ rằng mình vô tội, càng không thể để chúng có cơ hội gọi thêm người. Ở đây, nếu bị bắt giữ, việc bị lột trần và bêu phố là một trong những kết cục tồi tệ nhất. Cô đã dùng viên gạch đánh ngất Tiêu Ân, và giờ chỉ còn trông cậy vào vận may.

Tình hình hiện tại trông không mấy khả quan.

Núp dưới một bức tường sắp đổ để tránh mưa, cô đã kiệt sức không thể di chuyển nổi nữa. Khi trời sáng, mọi dấu vết sẽ bị bại lộ, đến lúc đó...

Mùa thu ở Hưu Ngoã lạnh đến tê buốt, tay cầm súng của cô đã tê cóng. Cô khẽ thổi vào những ngón tay, áp chúng lên ngực để sưởi ấm, hy vọng đến lúc mấu chốt vẫn còn đủ sức bóp cò. Cái chết trong tình cảnh thế này thật không giống với một quân nhân, nhưng ngoài nhũ mẫu Mã Á ra, có lẽ chẳng ai quan tâm. Có lẽ trên bia mộ của cô sẽ khắc rằng "Suốt cuộc đời đều vô năng và xui xẻo, thiếu tá Lâm..."

Cơ thể dần mất đi cảm giác với cái lạnh, trước mắt Lâm Y Lan như hiện lên những ảo giác của người sắp chết.

Một bóng hình còn đen hơn cả màn đêm đang tiến lại gần. Mưa đập xuống chiếc áo khoác chống nước tạo thành lớp sương mờ mờ. Người đàn ông dừng lại trước mặt cô, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào cô.

Một lúc lâu sau, anh khẽ đưa ngón tay chạm vào mặt cô.

Rồi anh cởi áo khoác của mình quấn chặt lấy cô. Cô muốn nói không cần, vì cơ thể đã sũng nước từ lâu, nhưng thậm chí không đủ sức mở miệng. Những giọt mưa trong suốt chảy dài trên khuôn mặt anh, đường viền quai hàm có chút cứng nhắc. Anh ôm chặt lấy cô, bước đi rất nhanh.

Khi về đến căn nhà cũ, anh đá tung cánh tủ, lôi ra một chai rượu, cắn nắp chai và đổ gần nửa chai vào miệng cô. Sau đó dứt khoát cởi sạch quần áo của cả hai, cuốn họ vào trong chăn.

Bị ôm chặt trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ, cơ thể trần trụi ép sát vào nhau, Lâm Y Lan đã không còn sức để tức giận hay chống cự. Rượu trong dạ dày bùng lên như ngọn lửa, đốt cháy trí óc cô thành một mớ hỗn loạn. Trước mắt như có ngọn lửa bùng cháy, thế giới xoay tròn không ngừng, và cái hố đen vô tận nuốt chửng ý thức cuối cùng của cô.