Chương 8: Vô đề
Ba hôm sau, Khương Thiên kết thúc đả toạ, thần thức khẽ đảo qua, kinh hỉ phát hiện tu vi của mình vậy mà lại tăng tiến hơn một chút.
Hắn thầm nói câu kì lạ, bản thân đã đứng yên ở Hợp Thể hậu kì gần 6 năm, bỗng nhiên hôm nay lại có sự chuyển biến.
Dù chỉ là một điểm rất nhỏ nhưng cũng không thể coi thường.
Hắn nghiêm túc ngồi trên giường suy ngẫm một phen. Hồi lâu vẫn không phát hiện ra điểm gì đặc biệt, bất đắc dĩ lắc đầu, đành tạm gạt sang một bên.
Đoạn xoay người đứng dậy, rảo bước ra ngoài động phủ.
Tiết trời đã vào cuối thu. Đang là giữa trưa nhưng không khí dễ chịu, ngọn gió vờn quanh mang theo cái se lạnh đặc trưng, bất giác khiến cho người ta cảm thấy khoan khoái.
Khương Thiên dạo bước trên đường, bình tĩnh quan sát sự thay đổi của rừng núi xung quanh.
Ở Vô Thuỷ Thần Tông cũng không có cái gọi là thời tiết bốn mùa luân chuyển. Mọi yếu tố đều nằm dưới sự quản lý của đại trận khổng lồ do trận pháp sư tính toán, nhằm tạo điều kiện tốt nhất cho việc hấp thu thiên địa linh khí.
Nội tâm hắn, cảm thấy tuy bản thân tu đạo đã gần trăm năm nhưng có lẽ nếu luận kiến thức, hiểu biết về vạn vật trên thế gian này thì hắn cũng không hơn một tên tiểu hài tử mới lớn là bao.
Trong lúc miên man bất định, hình ảnh bờ suối quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt.
Từ sau lần trò chuyện với Linh Vũ, hắn cũng không tiếp tục câu cá nữa, nhưng vẫn thường ra đây tắm rửa ngâm mình.
“Ồ” nhìn thấy có người khác cũng đang ngồi ở đó, hắn khẽ đảo thần thức qua, sau đó kinh ngạc, đưa tay lên hô một tiếng:
“Linh cô nương”
Linh Vũ lúc này đang ngồi ngẩn thơ bên bờ suối, hai chân đong đưa dưới dòng nước, nghe tiếng gọi từ phía sau thì giật nảy mình. Nhưng khi nhìn lại thấy là hắn thì trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng đứng dậy hành lễ:
“Chào Khương công tử”
“Cô nương hôm nay lại đưa lễ lên miếu sơn thần sao?”
Hắn tiến tới gần, nhìn thấy bộ váy xanh diễm lệ trên người nàng bèn kinh ngạc hỏi.
Chiếu theo lần trước khi nàng đi lễ tạ cũng mặc một thân váy trắng, hắn liền suy đoán có lẽ tiểu cô nương này hôm nay lại có việc lên miếu sơn thần.
Linh Vũ khẽ lắc đầu:
“Không phải, tiểu nữ hôm nay là đến tìm công tử đấy”
“Tìm ta?” Khương Thiên kinh ngạc hỏi.
Nàng ta chăm chú nhìn hắn, một lúc sau mới khẽ cắn răng, mở miệng nói:
“Tiên trưởng còn định trêu đùa tiểu nữ đến bao giờ nữa?”
“Hoá ra cô nương đã biết”
Hắn cười cười, cũng không phủ nhận.
“Sau lần gặp tiên trưởng ở đây, tiểu nữ về nhà cẩn thận suy nghĩ lại mới thấy nhiều điểm bất hợp lý. Người sống trong thôn và hai thôn bên cạnh tiểu nữ đều đã gặp qua, tuyệt đối không có ai dung mạo giống tiên trưởng. Mà thành thị gần đây nhất cũng phải vài cách vài trăm dặm đường. Hơn nữa, nếu chiếu theo những gì công tử nói…”
Khương Thiên thấy nàng phân tích rõ ràng, chỉ rõ ra từng điểm bất hợp lý như vậy thì trong lòng cảm thán, tiểu cô nương này tuổi tác áng chừng cũng không quá đôi mươi, lại sinh sống ở cái nơi thôn trang hoang vắng thế này, vậy mà từ kiến thức đến cơ trí đều không chê vào đâu được.
“Về sau tiểu nữ hỏi lại phụ thân và mẫu thân về dung mạo của vị tiên trưởng đó, mới chắc chắn người mình gặp chính là tiên trưởng.”
Nàng sau khi thao thao bất tuyệt một hồi bèn đưa ra kết luận.
“Ha ha, cũng không phải ta muốn giấu diếm gì cô nương. Mong cô nương chớ trách” Hắn mỉm cười nói.
“Sao tiểu nữ dám trách cứ tiên trưởng”
Nàng vội xua xua tay, hơi co khuỷu chân định quỳ xuống thì bị Khương Thiên ngăn lại, hắn kinh hãi nói:
“Cô nương làm gì vậy?”
“Ân cứu mạng ngàn vàng khó trả, xin công tử để ta làm trọn lễ tiết”
Linh Vũ rơi lệ, nước mắt của nàng như châu ngọc rơi xuống nền đất.
“Cũng không nghiêm trọng như vậy mà, chỉ là tiện tay thôi”
Hắn khó xử nhìn tràng cảnh này, cảm thấy tiểu cô nương này thật quá khoa trương.
“Đối với tiên trưởng thì là tiện tay, còn đối với tiểu nữ chính là cả cuộc sống ”
Nàng lắc đầu, thần sắc buồn rầu nói.
Khương Thiên ngẩn ra. Đúng vậy, đối với những tu sĩ cao cao tại thượng như hắn thì cứu cái phàm nhân, đánh cái yêu vật cũng chỉ là tiện tay. Nhưng đối với những người yếu đuối như cô nương trước mắt này thì có lẽ là một hồi đại may mắn trong cuộc đời họ.
Mình vẫn một mực cho rằng chỉ là chuyện phủi tay, thật ra chính là đang khinh thường họ.
Hắn khẽ thở dài, ánh mắt nhìn tiểu cô nương này mang theo vẻ áy náy, nhưng vẫn trầm giọng nói:
“Nếu cô nương vẫn kiên quyết muốn quỳ thì e rằng sau này chúng ta không thể gặp nhau nữa.”
“Sao tiên trưởng lại nói vậy” Nàng kinh ngạc thốt lên, sau đó vội đứng thẳng tắp người.
“Ta coi cô nương như bằng hữu, mà bằng hữu giúp đỡ nhau là chuyện rất bình thường. Vậy giả như cô nương vẫn dùng thân phận để nói chuyện với ta thì há chẳng phải không muốn nhận người bạn này?”
“Không phải như vậy” nàng lau nước mắt, cười hì hì nói:
“Được làm bạn với tiên trưởng là vinh hạnh cả đời của tiểu nữ”
“Vậy cũng đừng nên nói cái gì mà “tiên trưởng” nữa, cứ xưng hô như bình thường là được.” Hắn mỉm cười hài lòng, đoạn đặt mông ngồi xuống đất. Linh Vũ thấy vậy thì cũng ngồi xuống theo.
Vốn là định đi tắm rửa một phen, không ngờ lại gặp tình cảnh này. Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu cứ ngồi không như vậy thì rất khó xử nên lật tay một cái, lấy từ trong không gian pháp bảo ra cần câu, bắt đầu tập trung vào việc câu cá.
Linh Vũ gặp cảnh tượng thần kì này thì khẽ thốt lên kinh ngạc. Thấy hắn trầm mặc ngồi câu cá cũng không quan tâm đến mình nữa thì buồn rầu không nói nên lời. Một lúc sau nàng mới mở miệng nói:
“Công tử có phép thần thông, chắc hẳn đã đi không ít nơi. Có thể kể cho tiểu nữ về thế giới bên ngoài được không?”
“Cái này…” Khương Thiên cười khổ lắc đầu “Không giấu gì cô nương, đây cũng là lần đầu tiên ta ra ngoài”
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Linh Vũ, hắn thoáng do dự rồi kể lại một lần lý do tại sao mình bị sư phụ ném ra ngoài, tại sao lại xuất hiện ở dây.
Linh Vũ sau khi nghe xong thì trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc. Sau đó quan sát từ trên xuống dưới hắn một hồi, nở nụ cười lém lỉnh:
“Không ngờ trông công tử như vậy mà cũng có chút sợ bóng sợ gió”
“Cũng không thể trách ta được. Từ quyển tiểu thuyết “Phàm Nhân Tu Tiên” mượn ở chỗ một tiểu sư đệ, ta mới biết được tu tiên giới này thật sự rất âm trầm nham hiểm. Tu sĩ ma đạo diệt tuyệt nhân tính, không việc ác gì không làm.”
Hắn cười khổ lắc đầu.
“Phàm Nhân Tu Tiên?” Trong mắt Linh Vũ thoáng lên vẻ mong đợi, vội hỏi ngay:
“Phàm nhân cũng có thể tu tiên sao?”
“Có thể.” Hắn gật gật đầu, bắt đầu giảng giải:
“Từ khi nhân hoàng Ngô Vọng truyền cho nhân tộc biện pháp dùng “khí” có vài người cũng không biết vì tư chất quá thấp hay do thân thể đặc thù mà không thể chuyển hoá “khí” thành lực lượng. Những người này được gọi là “vô linh căn” không thể tu luyện. Vì những người này vòng đời ngắn, lại dễ dàng sinh con đẻ cái nên số lượng tăng rất nhanh, chính là phàm nhân bây giờ. Còn tu sĩ tuổi thọ cao nhưng lại rất khó sinh sản, từ đó phàm nhân và tu sĩ chia ra mỗi người một ngả...”
Dừng lại một lát, sau đó nói tiếp:
“Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có phàm nhân bỗng nhiên khai mở linh căn, bước lên con đường tu tiên”
“Vậy công tử có thể giúp tiểu nữ kiểm tra linh căn không?”
Linh Vũ hồi hộp nhìn hắn, nói.