Vạn Dặm Hồng Trần

Chương 27: Trung niên Mạnh Hạo




Lông mày Khương Thiên khẽ nhướng lên, thủ pháp của đối phương tuy không phải loại “thiên lý truyền âm” có thể trực tiếp đưa âm thanh từ miệng người nói truyền vào trong tai người nghe, nhưng cách thức điều khiển đường đi của sóng âm thì lại thập phần tinh diệu, trong khung cảnh náo nhiệt ầm vang thế này mà mọi người ở đây đều có thể nghe rõ ràng từng chữ một.

Lúc nãy hắn chỉ thử suy đoán một chút, nhưng bây giờ đã nắm chắc kẻ làm ra bài từ kia chính là một tu sĩ.

Linh Vũ cũng cảm thấy kì lạ, trong lòng hơi lo sợ, quay sang nhìn hắn:

“Người vừa cất tiếng hình như không phải phàm nhân?”

“Đúng vậy. Bất quá thoạt nghe thì đối phương có lẽ không mang ý đồ xấu đâu”

Khương Thiên cười khẽ đáp lời.

“Vậy chúng ta có qua đó không?” Linh Vũ hồi hộp hỏi, tất nhiên trong nội tâm nàng càng mong là Khương Thiên sẽ không đi. Hai người sau khi ngồi thuyền hoa ngắm cảnh ven sông một hồi thì sẽ lại đi ngắm phố phường, xem múa lân và pháo hoa, rồi ngẫu nhiên ghé qua một số hàng quán, vui vẻ đến tối mịt mới trở về.

Khương Thiên hơi cân nhắc một chút, trong lòng cảm thấy rất hứng thú với vị tu sĩ sống giữa thế tục này. Càng huống chi là hắn lại vừa được hưởng lợi nhờ bài từ của đối phương.

“Nếu người ta đã mở miệng mời thì tất nhiên là phải qua rồi”

Hắn nắm lấy cổ tay Linh Vũ, tâm niệm khẽ động, thoáng chốc thân ảnh hai người hiện ra bên trong khoang thuyền kia.

Trong khoang thuyền lúc này đã được xếp sẵn hai dãy bàn kỷ điêu khắc tinh xảo, mùi thơm mềm mại từ gỗ Đàn Hương toả ra bốn phía. Ghé mắt nhìn qua có thể nhận biết nguyên tắc xếp chỗ là nam tân ngồi phía bên trái, nữ quyến ngồi phía bên phải. Nhưng cũng có vài cặp trai gái đang ngồi cùng một chỗ, đoán chừng do đã kết thành phu thê nên không cần phải giữ lễ tiết nữa.

Trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ nho nhã lễ độ, tuy vậy tuổi tác cũng có chút không đồng nhất.

Chủ nhân của lời mời lúc nãy chính là trung niên nhân đang ngồi ở chủ vị, ánh mắt hữu thần ngự trên gương mặt chữ điền, vận trên người một bộ trường y màu lam nhạt. Y thấy hai người bỗng nhiên xuất hiện thì trên mặt cũng không tỏ ý ngạc nhiên, chắp tay cười ôn hoà:

“Tại hạ Mạnh Hạo, ra mắt nhị vị đạo hữu.”

Những người khác khi thấy vị trung niên Mạnh Hạo này làm lễ chào thì cũng nhao nhao đứng dậy, ngay ngắn cúi người hành lễ:

“Tiểu chất Lý Duyệt, ra mắt tiên trưởng!”

“Tiểu chất Trương Mục, xin hành lễ với tiên trưởng!”

“Tiểu chất Chu Vãn Ngư cùng thê tử là Mục Ni, bái kiến tiên trưởng!”

Tràng cảnh nho nhã lúc nãy trong lúc bất tri bất giác lại có hơi xáo trộn. Khương Thiên thấy đối phương tỏ lòng hiếu khách như vậy thì khẽ chắp tay, cười nhẹ đáp lễ:

“Tại hạ Khương Thiên, còn đây là Linh Vũ cô nương, xin được gặp qua chư vị”

Linh Vũ lúc đầu bị mọi người nhìn chằm chằm thì có hơi lúng túng, bất quá rất nhanh đã trấn định lại, cũng giang tay làm lễ cúi chào.

“Ha ha, ta xem mặt hai vị rõ ràng có chút xa lạ, hẳn là chỉ vừa mới đến đây lần đầu?”

Mạnh Hạo cười to, đoạn hỏi vu vơ một câu. Trong câu hỏi lại hơi có ý thăm dò.

“Ngẫu nhiên ghé qua, cũng chỉ là muốn tham quan một ít cảnh đời mà thôi” Khương Thiên cười cười đáp lại.

“Hay cho một câu ‘tham quan cảnh đời’…”

Mạnh Hạo hơi ngẩn người, lát sau phá lên cười sảng khoái:

“Các con… mau chuẩn bị chỗ ngồi cho nhị vị đạo hữu này… đúng rồi, mang cả mấy vò rượu ngon nhất ra đây… hôm nay chúng ta nhất định phải làm trọn lễ chủ khách”

Đám con cháu ở dưới nghe thấy tổ phụ bỗng nhiên hào sảng như vậy thì trong lòng khẽ giật mình. Ngày thường lão nhân gia luôn luôn kín đáo, rất ít khi nhăn mặt hay cười mỉm một cái chứ đừng nói chi là mở rượu đãi khách. Xem ra hai vị tiên trưởng mới đến này rõ ràng có lai lịch không nhỏ.

“Hoá ra mọi người ở đây đều là con cháu của các hạ” Khương Thiên ồ lên ngạc nhiên.

“Vài đứa hậu duệ ngu dốt bất tài mà thôi, để đạo hữu chê cười rồi” Mạnh Hạo mỉm cười đáp.

Rất nhanh hai bộ bàn kỷ đã được mang ra, cùng đặt song song ở hai dãy. Linh Vũ đang định sang kia ngồi thì bị Khương Thiên ngăn lại:

“Cô nương ngồi cùng một chỗ với ta là được rồi”

Tuy bản thân hắn không sợ nguy hiểm gì nhưng Linh Vũ dù sao cũng chỉ là người phàm, nếu đối phương hơi có ý đồ xấu thì rất dễ sẽ khống chế nàng làm con tin. Tốt nhất luôn mang nàng theo bên người mới là biện pháp an toàn nhất.

Thiếu nữ mặt đỏ tới mang tai, lí nhí “ừm” một tiếng, trong mắt lại thoáng qua vẻ hạnh phúc.

Mạnh Hạo chứng kiến cảnh này thì ánh mắt toát ra vẻ “đã hiểu”, cười hắc hắc phân phó đám con cháu chuyển hai chiếc bàn kỷ sang cùng một dãy. Sau khi mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, y mới nâng chén rựợu lên vui vẻ huýt một hơi:

“Từ khi vào thành đến nay cơ hội gặp mặt người cùng tu đạo cũng không nhiều, xin nhị vị cứ mặc sức mà uống, không cần phải câu nệ, ha ha ha…”