Chương 23: Thẩm vấn thất bại
Sau khi toả thần thức kiểm tra xung quanh một hồi, Khương Thiên cẩn thận phất tay thả ra binh đoàn người giấy, phân phó:
“Các ngươi đi tuần sát khu vực xung quanh, gặp ma tu thì trực tiếp tru diệt”
“Vâng” Cả đám hô to lĩnh mệnh.
Sau đó hắn phi hành một đoạn, lại gặp Tư Bạch thần sắc âm trầm trở về. Vừa thấy bóng dáng của hắn, y vội hỏi ngay:
“Có bắt được Tổng đàn chủ không?”
“Đã bị ta tiêu diệt thần hồn” Khương Thiên thản nhiên nói.
“Vậy thì tốt quá rồi” Ánh mắt Tư Bạch loé qua tinh quang, sau đó lại trầm ngâm:
“Nhưng cuối cùng vẫn để tên Phó Tổng đàn chủ chạy thoát”
Lúc nãy lão cố gắng truy dấu theo, nhưng do thời gian chậm trễ nên đối phương sớm đã cao chạy xa bay.
“Bọn chúng đã biết thân phận của ta. Trong lúc nhất thời sẽ không hành động ngu xuẩn”
Khương Thiên thở dài đáp. Để cho không ít ma tu lọt lưới, kế hoạch lần này thế là xem như công cốc.
“Cũng đúng” Tư Bạch gật gật đầu, sau đó sực nhớ tới cái gì, nhìn hắn chằm chằm:
“Đạo hữu nếu là Khương Thiên tại sao lúc trước lại một mực giấu giếm? Chẳng lẽ đến đây mang theo ý đồ gì?”
Khương Thiên âm thầm kêu khổ, lại không biết nên giải thích thế nào. Đâu thể nói là do sợ ma đạo, ngại phiền phức nên chưa vội công khai.
Hắn suy nghĩ một lát, khẽ thở dài buồn rầu, âm thanh cất ra mười phần chân thành:
“Vốn là muốn dùng thân phận tán tu du lịch giang hồ, ngờ đâu lại gặp cảnh ma đạo hoành hành, không thể không rút kiếm ra tương trợ”
“Ta muốn mọi người biết đến ta là một cá nhân với tâm nguyện thủ hộ thiên hạ thương sinh, chứ không phải Khương Thiên mang thân phận đại sư huynh Vô Thuỷ Thần Tông, luôn cân nhắc lợi ích chính đạo trước tiên.”
Khoé mắt hắn lấp loé lệ quang, hai tay chắp ra phía sau, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Đạo hữu không những tu vi cao thâm, thiên phú trác tuyệt mà cả tâm tính cũng vô cùng đáng ngưỡng mộ. Những cái phường thị tu chân kia quả không nói ngoa” Tư Bạch than thở thán phục.
Cảm thấy da mặt có chút nóng hổi, Khương Thiên khẽ tằng hắng một tiếng, nói tiếp:
“Các hạ cứ yên tâm. Thời gian tiếp theo ta sẽ một mực trú ở Thập Vạn Đại Sơn, tránh cho ma đạo quay lại làm điều ác”
“Quả thật nên như vậy” Tư Bạch gật gù đáp ứng
Hai người sau khi kiểm tra xung quanh một hồi, lại diệt thêm vài tên ma tu thì chia nhau ra ai về nhà nấy.
Sau khi trở về động phủ, Khương Thiên phất tay lấy từ trong túi áo ra thần hồn của tên Tổng đàn chủ.
“Khục khục, vì sao không ra tay diệt thần hồn bổn tôn?”
Tuy được tha mạng nhưng y cũng không hề tỏ ra vui mừng, ngược lại trong thanh âm còn mang theo chút lạnh lùng. Đối với những kẻ sinh tồn trong ma môn, t·ử v·ong có lẽ chính là kết cục ít bi ai nhất.
“Ta có vài câu muốn hỏi ngươi” Khương Thiên khẽ lắc đầu, đoạn nói tiếp:
“Các ngươi truy đuổi Tư Bạch với mục đích gì?”
“Tư Bạch?” Hắn thoáng nghi hoặc, tiếp đó như đã hiểu ra vấn đề, cười mỉa mai nói:
“Muốn biết ngươi cứ trực tiếp hỏi nó là được. Sao vậy, sợ một con yêu thú Hoá Thần Kì à?”
“Yêu thú Hoá Thần Kì tất nhiên không đáng sợ, nhưng lão yêu Đại Thừa Kì lại thập phần đáng sợ. Đừng nói là đại yêu từng sống qua trọn vẹn một cái thời đại”
“Xem ra ngươi cũng biết không ít chuyện” đối phương cười to, nhưng cũng không nói tiếp. Xem bộ dáng chính là lợn c·hết không sợ nước sôi.
Khương Thiên khẽ nhíu mày, tiếp đó vung tay lên. Bất chợt một ngọn lửa quỷ dị màu xanh xuất hiện giữa không trung, bắt đầu thiêu đốt thần hồn y.
Mà y tuy có phát ra tiếng rít gào thê thảm nhưng lại không nói nửa câu xin tha, nghiến răng nghiến lợi:
“Khục khục, tiểu bối đừng vọng tưởng có thể dùng mấy thủ đoạn tôm tép này khuất phục bổn tôn”
Khương Thiên dùng ánh mắt bình thản quan sát đối phương. Việc này cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn. Ma đạo vốn nổi tiếng với phương pháp tu luyện cực kì độc ác, những đau đớn này tuy có tê tâm liệt phế nhưng cũng chưa đến mức khiến cho đường đường một ma đạo cự phách phải vứt bỏ thể diện.
“Nếu vậy ta không phí thời gian tra hỏi nữa, trực tiếp sưu hồn ngươi là được” Khương Thiên ngẫm nghĩ một chút, đưa tay ra ý đồ muốn chụp vào thần hồn của y.
“Ngươi có thể thử xem.” Tổng đàn chủ cười lạnh, ngạo nghễ nói “Bất quá bổn tôn phải nhắc nhở ngươi, nếu ma đạo chúng ta dễ dàng bị sưu hồn như vậy thì đã sớm b·ị đ·ánh đến tận cửa không biết bao nhiêu lần rồi”
Trong nội tâm Khương Thiên khẽ thở dài, kì thật việc này hắn sớm đã biết. Những tên ma đạo có chút địa vị đều được truyền cho một môn thần thông bí thuật khiến cho chỉ cần bị mạnh mẽ sưu hồn sẽ lập tức hồn phi phách tán.
Mà nếu dùng Nh·iếp hồn thuật thì cũng chỉ có tác dụng đối với vài tên tu vi thấp kém thôi, chẳng thu được thông tin giá trị gì.
Đang lúc hắn còn vò đầu bứt tai nghĩ cách thì tên Tổng đàn chủ lại tỉ mỉ quan sát hắn một hồi, âm dương quái khí hỏi:
“Ngươi cũng không phải Khương Thiên lần trước ta từng gặp. Trong hai ngươi tên nào mới là thật?
“Ồ?” Đuôi lông mày Khương Thiên hơi động, bình thản nói:
“Tình huống của ngươi không cho phép ngươi đặt câu hỏi”
“Cũng chưa biết được” Hắn ta cười chế nhạo một tiếng, “Được rồi, nếu ngươi giải đáp nghi hoặc cho bổn tôn thì bổn tôn cũng sẽ giải đáp nghi hoặc cho ngươi, đôi bên cùng có lợi”
Khương Thiên hơi do dự, nghĩ đến đối phương đã là con mồi trong tay mình nhưng vẫn bị đặt điều kiện thì có hơi không thoải mái. Cân nhắc một hồi lại không nghĩ ra cách nào tốt hơn, chỉ đành gật đầu đồng ý:
“Được”
Sau đó hắn đem chuyện sư phụ sử dụng phân thân bổn nguyên đóng giả mình nói ra.
“Ha ha, Cười c·hết bổn tôn rồi” Tổng đàn chủ giống như thật sự bị làm cho tức cười, ôm bụng lăn lộn nói, “Hoá ra Khương Thiên danh chấn tu chân giới lại là một con rùa đen rụt cổ, thật là khiến người ta cười c·hết mất thôi”
Sau đó lão lại gằn lên dữ tợn:
“Đồ ngu, các ngươi là một đám ngu dốt. Thiên Sinh lão nhân cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Nực cười cho một tiếng ‘chinh đạo’. Ta thấy so với các ngươi, chúng ta xứng đáng gọi là chính đạo hơn”
Khương Thiên hơi nghi hoặc nhìn lão ta, nhưng cũng không thèm phản bác..
“Con đường tu hành phải tranh đấu, chém g·iết, từng bước đi lên mới là lẽ thường. Người tu hành phải tàn độc, khát máu, không sợ sinh tử mới là thiên ý. Thiên Sinh lão nhân vì muốn bồi dưỡng ra một tên tông chủ tương lai có thực lực hoàn mỹ vô khuyết mà một mực bảo hộ ngươi, thật ra chính là đang trói buộc gông xiềng ngươi. Thằng nhóc con ngươi chỉ là một con cá trong ao, sao dám xưng là tu sĩ”
Tổng đàn chủ âm trầm nói.
“Số mệnh của ngươi đã bị trói chặt với Vô Thuỷ Thần Tông, vĩnh viễn không có khả năng đạt được tự do.”
Khương Thiên bình tĩnh nhìn xuống mũi giày, trong nội tâm cũng không có đem những lời đó để trong lòng. Ma tu thích dùng miệng lưỡi để đổi trắng thay đen, châm ngòi ly gián, đây là kiến thức cơ bản ai cũng biết.
Thân là một người từng có nỗi ám ảnh sâu sắc với ma đạo, hắn cực kì cẩn thận khi tiếp xúc với đối phương.
“Đừng sử dụng lời lẽ mê hoặc ta, không có tác dụng đâu.” Khương Thiên khẽ lắc đầu, “Chuyện của ta đã nói với ngươi rồi, tiếp theo tới phiên ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc Tư Bạch đang ẩn giấu điều gì?”
“Muốn biết sao? Vậy nhưng bổn tôn lại không thích nói cho ngươi đấy” Tổng đàn chủ cười rộ lên, tiếp đó niệm một câu bí thuật tự thiêu đốt thần hồn, Khương Thiên còn chưa kịp ra tay ngăn cản thì lão đã hoàn toàn hồn phi phách tán.
Hắn đứng như trời trồng giữa động phủ, sau khi trầm mặc một lát thì khẽ thở dài, lại ngồi xuống ghế pha một ấm trà.