Vạn Dặm Hồng Trần

Chương 21: Tính kế (2)




Tên áo đen dẫn theo hai người bay lòng vòng một hồi, sau đó đáp xuống một cái đỉnh núi thoạt nhìn rất bình thường.

Khương Thiên toả ra thần thức dò xét, không phát hiện cái gì liền nghi hoặc hỏi: “Đến nơi rồi sao?”

Theo hắn suy đoán thì muốn đến phân đàn ít nhất cũng phải đi vài ngày đường nữa mới đúng.

Tên áo đen gật đầu, tiếp đó khẽ niệm vài câu chú ngữ. Trên mặt đất cách đó vài thước bỗng xuất hiện một thông đạo làm bằng gạch vàng, lấp loé ánh kim.

Tư Bạch sửng sốt hít một hơi:

“Hoá ra đây là căn cứ trong lòng núi. Các ngươi bắt đầu xây dựng nó từ lúc nào?”

“Sau khi ba vị trưởng lão Hoá Thần báo tin về thì lập tức gấp rút thi công”

“Chẳng trách!” Tư Bạch thở dài. Ma đạo đúng là ma đạo, làm việc vô cùng cẩn thận chỉn chu, không để cho đối phương đường thoát.

Ba người tiến vào bên trong thông đạo, càng đi về phía trước thì càng kinh ngạc, nơi này quả là một mê cung ngang dọc chằng chịt, thâm sâu khôn lường. Sau khi đi hết đoạn thông đạo thì dẫn ra một đại môn vô cùng hùng vĩ. Gã thủ vệ gác cổng thấy có người đến thì lớn tiếng quát:

“Dừng lại!”

Gã híp mắt quan sát, nhìn thấy bọn hắn đều là người quen thì kinh ngạc hỏi: “Các ngươi làm sao lại mất tích cả đêm qua?”

Sau đó lại sửng sốt:

“Ồ, Âm Tam, tứ chi của ngươi bị ai chặt rồi?”

“Ra ngoài làm nhiệm vụ gặp ám toán” Tên áo đen gọi là Âm Tam thản nhiên nói.

Thấy không có gì bất thường, thủ vệ phất tay ra hiệu bọn hắn tiến vào.

Bước qua đại môn là một khoảng không gian vô cùng rộng lớn, hắn và Tư Bạch theo chỉ dẫn của Âm Tam đi đến một toà cung điện xa hoa. Khi đã đứng trước của điện, Âm Tam lớn tiếng nói:

“Âm Tam, Âm Ngũ, Âm Bát, lần này trở về báo cáo nhiệm vụ”

“Vào đi” Bên trong điện truyền ra một âm thanh trầm thấp.

“Chút nữa cứ tuỳ cơ mà ứng biến” Khương Thiên khẽ truyền âm cho Tư Bạch, đây là lần đầu hắn sử dụng Nhiếp hồn thuật nên cũng không chắc liệu có xảy ra biến cố gì không.

Cả ba tiến vào sảnh chính. Lúc này ngồi ở ghế chủ vị là một tên nam tử trung niên thân mặc xích bào, bề ngoài vô cùng phúc hậu hiền lành, nhìn qua rất khó khiến người ta liên tưởng với hình tượng đại ma đầu giết người như ngoé.

Bên cạnh y là một lão nhân tuổi chừng bảy mươi, khoác trên mình bộ tử bào, các nếp nhăn trên mặt lộ vẻ thập phần già nua. Lão đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn về phía bọn hắn, khi thấy tình trạng của Âm Tam thì tròng mắt co rụt lại:

“Các ngươi bị phát hiện rồi?”

“Không phải!” Âm Tam hoảng sợ, vội phủ nhận.

“Ồ? Nói một chút xem nào” Lão nghi hoặc hỏi.

“Vốn là…”

Âm Tam đang định mở miệng kể theo lời dặn của Khương Thiên thì lúc này tên nam tử trung niên bỗng đứng bật dậy, mừng rỡ nói:

“Tổng đàn chủ đến rồi”

Tiếp đó phất tay ra hiệu, thân hình đã biến mất ở ngoài đại điện.

“Theo ta đi nghênh đón Tổng đàn chủ”

Lão nhân cũng lộ vẻ vui mừng, quát khẽ một tiếng, hướng bên ngoài phi hành.

“Nhanh như vậy đã đến rồi sao?” Khương Thiên âm thầm kinh ngạc, bất quá đối phương đến sớm một chút thì càng tốt. Hắn đánh mắt với Tư Bạch một cái, hai người cùng theo chân đối phương chạy ra ngoài.

Trên đường đi có rất nhiều đệ tử và trưởng lão ma đạo nghe lệnh triệu tập liền nối sát nhau đi theo. Đếm sơ cũng có đến vài trăm tên.

Ra đến bên ngoài thông đạo, đập vào mắt chúng nhân là hình tượng một đại ma đầu đang lăng không phi hành. Con ngươi của y đỏ như máu, tròng mắt đen kịt, tóc dài bay phấp phới lộ vẻ vô cùng huyết tinh.

Đối diện y là gã nam tử trung niên lúc nãy đang chắp tay cung kính:

“Bái kiến Tổng đàn chủ”

“Bái kiến Tổng đàn chủ”

Tất cả mọi người đều ôm quyền cúi đầu, trong mắt lập loè vẻ kính sợ và ước ao.

Tên Tổng đàn chủ khẽ “Ừm” một tiếng, nhin lướt qua xung quanh một lần, tròng mắt bỗng co rụt lại:

“Khương Thiên?”

Hắn sửng sốt hét lên. Vừa nói xong trên thân của gã đã phát sáng đủ loại quang mang, xuất ra toàn bộ pháp bảo bản mệnh.

“Hỏng bét, thuật cải trang này không qua mắt được đại ma Hợp Thể Kì”

Khương Thiên thầm kêu không ổn, xoá đi lớp nguỵ trang. Nhưng khi thấy biểu hiện kinh sợ của đối phương thì hơi ngây người, hiếu kì hỏi:

“Ngươi từng gặp qua ta sao?”

“Nói nhảm” Hắn cười gằng một tiếng, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, tiếp đó thân hình bất chợt biến mất ở ngoài trăm trượng, chỉ để lại một tiếng quát to:

“Gặp phải cao thủ chính đạo, lập tức rút lui!”

Nhìn thấy hắn dứt khoát xoay người chạy trốn, những tên ma tu còn lại thoáng ngơ ngác, sau đó lập tức biến sắc, cũng nhanh chóng tản ra chạy trối chết.

“???”

Khương Thiên kinh ngạc nhìn bóng lưng của đối phương dần mất dạng ở phía xa. Không nghĩ tới gã Tổng đàn chủ này lại quyết đoán như vậy.

Tư Bạch lúc này cũng đã xoá đi lớp nguỵ trang, nhìn hắn sửng sốt, lại than thở: “Hoá ra đạo hữu chính là Khương Thiên danh tiếng lẫy lừng, chẳng trách tuổi còn trẻ như vậy đã có tu vi kinh hãi thế tục”

Hắn cười khổ, đang định đáp lời thì trên mặt biến sắc, khẽ quát:

“Chyện này để sau hẵng nói. Mau đuổi theo ma tu”

Vừa nói hắn vừa lấy từ trong không gian pháp bảo ra một thanh kiếm vô cùng tinh xảo. Phía trên thân kiếm đề hai chữ “Thuận Thiên”, chính là bản mệnh kiếm của hắn.

“Ta tu hành không cầu nghịch thiên, chỉ mong thuận theo thế gian vạn vật”

“Kiếm của ta cũng vậy. Vào vỏ là Sinh, rút ra là Tử, nguyện được thế thiên hành đạo diệt trừ hết thảy tà ma”

Khương Thiên niệm một câu chú, tiếp đó vung tay chém ra thức thứ nhất trong bộ Vô Thuỷ Kiếm Pháp. Kiếm này khi xuất ra thiên địa cũng không xuất hiện dị tượng hay hào quang chiếu rọi gì, phảng phất chỉ như một nhát chém bình thường của phàm nhân. Kiếm khí lao vùn vụt đến thân ảnh đang không ngừng thuấn di ở phía xa của gã Tổng đàn chủ.

“Hỏng bét” Tổng đàn chủ thầm kêu không ổn, đấu pháp ở trình độ này đáng sợ nhất không phải là chiêu thức hoa mỹ mà chính là một chiêu xuất ra hoàn toàn không có dao động pháp lực. Chỉ có những người đã khống chế pháp lực tới trình độ cực kì vững chắc, có thể tích súc toàn bộ pháp lực vào bên trong kiếm mới đạt được loại hiệu ứng như vậy.

Biết bản thân không thể tránh được một kiếm này, thân hình hắn đứng yên trên không trung, vội vàng lấy từ không gian trữ vật ra một cái mai rùa bằng đồng. Tâm niệm khẽ động, mai rùa đã bao quanh người hắn, chuẩn bị đón lấy một kiếm kia.

“Keng..ggg”

“Răng… rắc…”

Tiếng ma sát vang lên cực kì điếc tai, phút chốc mai rùa đã vỡ tan, kiếm khí lại được đà đánh thẳng vào người tên tổng đàn chủ. Hắn hoảng sợ muốn tránh qua một bên nhưng đã không kịp, khi kiếm khí hung hăng va chạm vào cơ thể thì y phun ra một ngụm máu tươi, chao đảo rơi xuống mặt đất.

Đợi đến khi y miễn cưỡng ổn định lại thân hình thì Khương Thiên cũng đã đuổi đến nơi, thản nhiên nói:

“Mang theo ý xấu mà đến thì cũng phải chuẩn bị tinh thần để mạng lại đi”

“Ta liều với ngươi!” Tổng đàn chủ điên cuồng hét lớn, trên tay hắn xuất hiện hai thanh đoản đao, lao đến ý định muốn cận chiến với Khương Thiên.

So về thần thông pháp bảo, hắn không tin bản thân có thể nhiều hơn tông chủ tương lai của Vô Thuỷ Thần Tông. Lúc này khi thấy đã bị ép vào đường cùng thì điên cuồng tìm đường sống trong chỗ chết.

….

Mà ở phía bên kia, Tư Bạch sau một hồi phân vân thì quyết định đuổi theo tên phân đàn chủ chỉ có tu vi Luyện Hư Sơ Kì.

Ở dạng thú hình, tốc độ của lão không thua gì thuấn di. Theo dấu một hồi đã thấy bóng lưng của đối phương.

Phân đàn chủ cảm nhận được có người đuổi tới liền hoảng sợ quay đầu lại, nhưng khi phát hiện chỉ có một mình Tư Bạch thì hắn thoáng sửng sốt, sau đó cười gằn:

“Yêu nghiệt Hoá Thần Kì cũng dám truy đuổi bổn toạ, đúng là muốn chết”

Đoạn đưa tay đánh ra một đạo pháp tắc, một tiếng nổ lớn vang lên, ngón tay xuất ra vô số đạo tơ vàng bắn thẳng đến phía Tư Bạch. Trên mỗi sợi tơ mơ hồ hiện ra hư ảnh của một con rắn đang hung hăng thè cái lưỡi đỏ như máu.

Tư Bạch than nhẹ một tiếng, cũng không có tránh đi. Lão vận pháp lực toàn thân, rống lên một tiếng như sét đánh giữa trời quang:

“Hốnggg

gggggggg!”

Tức thì khắp bốn phía nổi lên từng hồi trống trận vang rền, theo đó là cuồng phong vần vũ khiến thiên địa phải biến sắc.

Tơ vàng đang đánh tới giống như bị một luồng kình lực vô hình nào đó áp chế gắt gao, ỉu xìu rơi xuống mặt đất.

Phân đàn chủ nhíu mày, đang định phong bế thính giác thì hoảng sợ phát hiện tiếng trống này vậy mà lại đánh thẳng vào tâm trí của hắn.

“Lý nào lại vậy!” hắn hoảng sợ gầm lên, xuất ra một toà bảo tháp, phút chốc thân thể đã tiến vào trong đó.

Nhưng cho dù đã vào trong bảo tháp thì xung quanh hắn vẫn vang lên tiếng trống không ngừng, ý đồ muốn công phá cơ thể hắn. Lục phủ ngũ tạng đau đớn đến chết đi sống lại, chưa được vài giây đã bị chấn ra ngoài tháp.

“Ngươi quá coi thường thần thông thiên phú của ta rồi. Chỉ cần là người bị nó khoá chặt, cho dù có chạy lên trời cũng trốn không thoát .”

Tư Bạch cười mỉm nói.

Tiếng trống càng lúc càng dồn dập, phút chốc đã biến thành liền mạch không dứt. Thất khiếu của gã phân đàn chủ tràn ra máu tươi, tròng mắt trợn tròn như muốn rớt ra ngoài. Hắn sau khi giẫy giụa rên rỉ một hồi thì thét ra một tiếng thê lương, thân hình nổ tung như pháo hoa, máu tươi bắn ra bốn phía. Cảnh tượng vô cùng huyết tinh.

Nhưng lúc này tiếng trống vẫn chưa dứt. Hồn phách của phân đàn chủ rời khỏi cơ thể, vừa định bỏ trốn thì lại hoảng sợ phát hiện tiếng trống vẫn đang vang lên trong tai hắn, tiếp đó trên hồn thể xuất hiện từng tia vết nứt, vỡ tan ra thành từng mảnh.

Một cường giả Luyện Hư Kì vậy mà còn chưa kịp ú ớ đã bị đánh cho thần hồn câu diệt, không vào được luân hồi.

Sắc mặt Tư Bạch trắng bệch. Lão ngồi xuống ổn định lại pháp lực trong cơ thể một hồi, sau đó cắn răng đổi hướng đuổi theo tên phó tổng đàn chủ.