Vân Dã

Chương 16




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người ăn cơm trưa xong, Văn Dã lấy máy tính ra giúp Vân Nhạc tìm công thức nấu món soup Borscht, ngay lúc đó nhận được cuộc gọi của Hàn Thần. Ông chủ nhỏ họ Hàn khóc một trận trời nghiêng đất ngả, kể là ngày hôm qua trở về nhà, bị ba cậu ta bám riết chửi bới một trận, giờ phút này cực kỳ cần được yêu thương quan tâm. Văn Dã một bên nói chuyện điện thoại, một bên lôi ra mấy quyển tạp chí nấu ăn, nói “Ừm, miễn là cậu đừng thắt cổ tự tử, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”

Sau khi cúp điện thoại mới đối Vân Nhạc nói: “Trong mấy cuốn sách này cũng có vài bài luyện tập nấu nướng, nếu như luyện thổi sáo mệt rồi, có thể thư giãn một chút. Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh cứ tuỳ ý thử nghiệm, tôi biết cậu sẽ không lãng phí.”

Vân Nhạc nhận lấy tạp chí, hỏi: “Vậy buổi tối cậu có về dùng bữa không?”

Văn Dã nói: “Cơm tối không cần để phần tôi đâu, tôi sẽ về tương đối trễ.” Nói rồi hắn sửa soạn quần áo đi ra ngoài. Vân Nhạc cũng không tiếp tục luyện tập thổi sáo nữa, mở tạp chí nấu ăn Văn Dã đưa cho ra. Phía trong đó có rất nhiều món ăn Vân Nhạc chưa bao giờ nghe đến, cũng không có được nếm qua, thế nhưng tay chân cậu cũng không có vụng về, cùng những bước chỉ dẫn nấu nướng kia có thể học được. Ngẫu nhiên lật đến một trang, nhìn những nguyên liệu phía trên mà suy tư một chốc. Sau đó bước ra cửa, đi đến tiệm tạp hoá gần trường học, mua một số đồ.

Buổi sáng hôm sau, Văn Dã đúng giờ rời khỏi giường. Tối hôm qua bị Hàn Thần khóc lóc lôi kéo kể lể đến quá nửa đêm, ngày hôm nay hiếm có không còn một chút năng lượng, vẫn còn ngái ngủ bước tới buồng tắm rửa mặt. Thay vào đồng phục học sinh xong, như thường lệ đi đến phòng ăn dùng bữa sáng. Những ngày vừa qua, thói quen bỏ bữa sáng của Văn Dã đã không thanh không tức mà bị Vân Nhạc thay đổi. Hôm nay lại đổi mới món ăn, là sữa bò và sandwich. Văn Dã ngồi xuống bàn, lạ lẫm mà ăn thử một chút, âm thầm đánh giá cao thấp. Hiển nhiên là Vân Nhạc mới học được ngày hôm qua, hôm nay liền cố ý nấu thử. Ngoài ra, trên bàn còn có một hộp cơm plastic màu xanh lục, mặt trên in đạo nhái nhân vật trong phim hoạt hình chuột Donald và vịt Mickey (Trans: Các bạn biết bắt chước từ nhân vật nào rồi chứ =)))))

Văn Dã đem hộp cơm mở ra, bên trong chứa hai phần cải xanh, còn có vài phần cơm nắm ấm nóng. Cơm nắm được phân thành ba loại màu sắc. Cơm kê (1), cơm lứt (2), cơm trắng (3) lần lượt được nặn thành hình trái trim. Phía dưới hộp cơm, một tờ ghi chú được đè trên, viết rằng: Cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm thầy dạy, cùng tôi tập luyện, đây là bento tình yêu (4), hộp cơm ăn xong đừng vứt đi, tôi sẽ rửa sạch và tái sử dụng.

Bento tình yêu? Vân Dã đối với hộp cơm nắm mà dở khóc dở cười, Vân Nhạc thật sự hiểu được, Bento tình yêu có ý nghĩa gì sao?

Cuộc sống sinh hoạt ở trường học thật vô vị lại khô khan, nếu không lên lớp thì là kiểm tra. Suốt cả nửa năm cũng không có lấy một ngày lễ nào, thế nên năm nào đến liên hoan mừng Tết Nguyên Đán cũng sẽ có không ít người tích cực chuẩn bị. Trần Dương mấy ngày mấy đêm liên tục chơi Du Hí, vành mắt đen hết lại như gấu trúc. Bữa trưa cùng Văn Dã và Phùng Đường ăn cơm, hỏi: “Lớp chúng ta có chuẩn bị tiết mục gì không ta?”

Phùng Đường nhìn cậu ta, đột nhiên nở nụ cười, vô cùng thần bí mà nói: “Hồ thiên nga.” (5)

“Đệt!” Trần Dương tinh thần lập tức dâng trào: “Cao cấp đến mức như vậy sao? Đây là muốn áp bách toàn trường sao? Ai, ai, ai tham gia? Nữ thần của tôi có tham gia không?” Nữ thần của Trần Dương trong lớp ngồi hàng đầu tiên, tên là Kiều Sương, mắt hai mí, tóc đuôi ngựa cột cao. Người dong dỏng một mét bảy mươi, sắc đẹp lạnh lùng khó gần băng giá.

Phùng Đường đáp: “Đương nhiên không diễn rồi, nữ thần của chúng ta làm sao lại tham gia loại tiết mục như này chứ!”

Trần Dương tụt mất hứng: “Vậy còn có ai có thể đóng vai chính chứ, trừ nữ thần của chúng ta, còn lại chắc diễn vịt trời nhảy cầu quá?”

Phùng Đường nói: “Tao nghe giang hồ đồn, mọi người nói, Lưu Vũ.”

Lưu Vũ, nam sinh, cao một thước bảy mươi lăm, nặng hơn 200 cân, vẫn luôn hăng hái cổ động vẻ đẹp phì nhiêu. Ngày đầu tiên đi học, ở lớp chơi điện thoại di dộng, bị phê bình trước mặt đại chúng.

“Liêu Kiệt.”

Liêu Kiệt, vẫn là giới tính nam, cao một mét tám ba, ốm nhom như cây sào tre, bước đi lung lay như thiếu dinh dưỡng, mọi người đặt cho cậu ta biệt danh là Vua cào cào. Hai tháng trước, chơi điện thoại di động trên lớp, bị phê bình kiểm điểm trước mặt bàn dân thiên hạ.

“Vương Bằng.”

Vương Bằng, vẫn lại là con trai. Một mét sáu, cân nặng chín mươi ký. Nhìn bóng lưng thì như Loli (6) xinh đẹp, quay đầu lại nguyên hình là King Kong (7) bạo lực. Trên lớp nghịch điện thoại di động, bị kiểm điểm trước mặt toàn thể mọi người.  

Trần Dương trong lòng mơ hồ hiện ra một dự cảm không tốt, nhưng vẫn cố níu lấy một tia hy vọng, hỏi: “Còn có ai nữa?”

Phùng Đường cười hì hì, trong nháy mắt đem cậu ta đẩy đến hướng vực sâu không đáy, “Mày, một mét bảy tám, một thiếu niên nghiện game. Tuần trước chơi điện thoại di động trong giờ học, bị kiểm điểm trước mặt cả lớp!”

Trần Dương trong nháy mắt nộ khí xung thiên xuất hiện năm đạo tia chớp. Còn chưa kịp vì biến đổi lớn trong lòng mà phản ứng lại, liền thấy hộp cơm trên tay Văn Dã, cả kinh thốt lên: “Bento tình yêu!”

Văn Dã cười cười không nói.

“Ai làm cho? Bạn gái?”

Văn Dã cầm lấy một nắm cơm, còn chưa kịp nói gì, Phùng Đường đã lên tiếng: “Làm cẩn thận như vậy nhất định là bạn gái nha! Hơn nữa anh Văn Dã của chúng ta có bạn gái thì đã sao chứ? Làm lố không thôi!”

Trần Dương ngã quỵ tại chỗ: “So với cậu càng khiến người ta tức chết mất, vài bữa nữa thôi là tôi sẽ phải thân bại danh liệt, lại còn là một xử nam chưa bao giờ có bạn gái. Tôi không cam lòng!”

Văn Dã nếm mùi vị, liền ở trong lòng đánh giá thật cao. Hắn cũng không giải thích gì thêm, chuyện hiểu lầm như vầy, gì giải thích nhiều hơn nữa, cũng đều bị coi là nguỵ biện.

Dạ hội của trung học Thuỵ Hải được tổ chức tại hội trường. Gần tới ngày trình diễn, không ít lớp sau khi tan học sẽ ở lại cố gắng tập dượt. Trần Dương cùng ba tên bạn học kia bị bắt mặc lên áo váy múa ballet tiến lên sân khấu, mặc dù không nhúc nhích cục cựa gì, cũng trêu các bạn học khác phá lên cười. Phùng Đường trông coi các bạn cũng không quên hóng trò vui, cùng Văn Dã đứng ở cửa cùng xem. Văn Dã đột nhiên xuất hiện khiến không ít nữ sinh trở nên phấn khích, có người còn cầm di động lên lén lút chụp ảnh, share lên các group chat nhỏ để mọi người đều cùng được chiêm ngưỡng!

Trải qua mấy ngày nay, Vân Nhạc đã luyện thổi sáo đến mức quen thuộc, cậu liếc nhìn Văn Dã đang đứng ở cửa. Văn Dã thông qua đám người cũng thấy được cậu, không phát ra thanh âm mà nói một câu “Cố lên.”

Vân Nhạc ban đầu cũng không quan tâm là mình sẽ làm tốt hay không, nhưng lúc này lại không khỏi nắm chặt lấy cây sáo, cảm thấy được nỗi căng thẳng mơ hồ.

Chung Ling ngày hôm nay đổi trang phục mặc đầm chịu lạnh giày boots. Cô mặc dù cũng không thích kiểu tóc mới của Vân Nhạc, nhưng so với yêu quái khoai tây thường ngày đã tốt hơn nhiều rồi, liền không nói thêm gì nữa, chỉ hỏi: “Em luyện tập thế nào rồi?”

Vân Nhạc đáp: “Có thể thổi hoàn chỉnh từ đầu đến cuối ạ.”

Cô Chung thoả mãn: “Cô biết em là một đứa bé thông minh mà. Được rồi, thử lên khán đài biểu diễn một chút xem.”

Tiết mục của lớp 11-5 có đến tận mười mấy học sinh tham gia. Nhiệm vụ của Vân Nhạc cũng không nặng nhọc, vị trí đứng cũng không quá lộ thiên. Phần quan trọng nhất của tiết mục là đơn ca và độc tấu dương cầm. Nữ sinh hát đơn ca tên gọi là Đồ Ly, tên nghe rất êm tai và cô nàng xem bộ rất phát triển. Cô bé cố ý xoã tóc dài mượt, cởi áo khoác đồng phục phía ngoài ra, lộ ra cặp ngực đầy tự hào. Cô nàng từ trên sân khấu diễn tập nói lớn vào điện thoại: “Anh ơi, em sắp dàn dựng và luyện tập tiết mục xong rồi, anh có tới đón em được không? A? Thật ghét quá đi! Đừng để người ta lúc nào cũng phải chờ anh chứ!”

Độc tấu dương cầm ghét bỏ mà liếc nhìn cô nàng một cái, vài chị em buôn chuyện đã sớm ngửi được mùi không khí bất thường, liền họp hội mà bàn tán cực kỳ sôi nổi, “Đồ Ly đang nói đến chuyện yêu đương kìa, tao thấy nó hai ngày nay cứ sao sao á.”

“Đâu chỉ là khác với thường ngày chớ, tao thấy là mặt nó muốn hất lên trời luôn rồi, sợ người ta không biết nó yêu sớm hay gì á! Chúng mày xem cặp ngực của nó kìa! Nếu tao mà là trai thẳng, liền lập tức chào cờ!”

“Có thể lắm nha chế, coi bộ kiến thức về tâm sinh lý của chế rất đỉnh đó. Ôi trời, Ngô Sáo, cậu có biết nhỏ đó là đang nói chuyện với ai không, học trong trường hay là ở ngoài trường?” Ngô Sáo chính là cô nàng đánh đàn dương cầm, khuôn mặt lộ vẻ khó ở mà nói: “Tôi làm gì biết chứ.”

Đồ Ly cúp điện thoại, những nữ sinh đứng túm tụm trên đài liền lập tức giải tán, về lại vị trí của mỗi người, giả bộ như đang điều tiết thanh âm.

“Cô gái kia chính là Đồ Ly, cùng Kiều Sương hoàn toàn là một trời một vực.” Vịt trời họ Trần quần áo diễn vẫn chưa thay ra, chạy tới chỗ hai người Văn Dã cùng xem diễn, sôi sục tinh thần nói: “Đồ Ly muốn làm hoa hồng đỏ! Còn Kiều Sương của tôi, chính là đoá mẫu đơn trắng ngần! Đồ Ly muốn trở mình thành hồ ly tinh, còn Kiều Sương lại chính là thất tiên nữ!”

Phùng Đường mắng lại: “Cái gì mà của mày với của tao, nói chuyện để ý để tứ một chút, Nữ thần Kiều là của tất cả mọi người! Đương nhiên với tao, Đồ Ly cũng vẫn có thể chấp nhận được.” Thời kỳ trưởng thành mấy nam sinh phần đa đều có chút hèn mọn, cũng không phải tất cả, cũng không phải đáng ghét, có ảo tưởng gì về đối tượng cũng chỉ dám cùng anh em bạn bè nói chuyện tục tằng một chút. Phùng Đường bày ra cho Văn Dã nổi tiếng đẹp trai hai mỹ nhân với hai phong cách khác nhau, nhưng Văn Dã dường như cũng không có chút hứng thú nào. Tuy nhiên hắn lại nhìn chằm chằm vào một góc của sân khấu, ngắm nghía cực kỳ nghiêm túc. 

Văn Dã thật sự không quan tâm Phùng Đường nói cái gì. Từ khi lớp 11-5 lên sân khấu diễn tập, hắn liền phát hiện Vân Nhạc vô cùng gấp gáo, căng thẳng đến độ cầm ngược ống sáo cũng không phát hiện ra, hoàn toàn ngơ ngẩn đuổi theo nhịp điệu “Tút tút tút”. Tuy nhiên như thường ngày, cậu vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì, người nào không biết, chắc còn cho rằng cậu ấy cực kỳ bình tĩnh.

Văn Dã thần sắc có chút phức tạp, con mèo nhỏ bề ngoài lạnh lùng này cũng thật là…Vừa nghiêm túc, vừa khờ khạo một cách đáng yêu. Hắn bất đắc dĩ cười lên, đối Phùng Đường đang thao thao bất tuyệt liền nói: “Xin lỗi, bên tôi đang có chút việc, về nhà trước đây.”

Thật kỳ quái, cho đến tận khi ánh mắt đang dõi theo mình ở ngoài cửa kia biến mất, Vân Nhạc mới phát hiện ra mình đang cầm sáo ngược. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu bị người khác dõi theo. Theo đạo lý mà nói, bất kể là ánh nhìn cười nhạo hay trào phúng thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới cậu. Tuy nhiên, đối mặt với tia nhìn chân thành cổ vũ của Văn Dã, cậu lại muốn cố gắng trình diễn tốt một chút, cho dù đó là vì danh dự của lớp hay là vì ánh mắt ôn nhu của người kia vẫn trước sau bám trên người cậu.

Tan học về đến nhà, so với ngày thường đã chậm mất nửa canh giờ. Tuy rằng đã nói trước sẽ ở lại diễn tập, Vân Nhạc vẫn là nhanh chóng thay giầy rồi bước xuống nhà bếp chuẩn bị làm cơm, đễ không làm lỡ buổi tối của Văn Dã. Nhưng chỉ vừa mới bước vào phòng khách đã phải dừng bước.

Phòng khách hôm nay có một chút khác lạ. Ghế của bàn ăn đều bị kéo giãn ra, trên mỗi ghế đều đặt một mô hình nhân vật. Vân Nhạc không biết tên cụ thể của từng nhân vật, nhưng vẫn có thể nhận ra Optimus Prime (8) và Bumblebee (9). Có hàng tá mô hình nhân vật, từng cái từng cái một ngồi trên ghế, trên sofa, tất cả đều đồng loạt nghiêng đầu nhìn cậu.

Văn Dã đang ôm Khăn Quàng, cùng đám mô hình ngồi chung một chỗ, cười nói: “Tiếp theo, chúng ta sẽ có bạn Vân Nhạc lớp 5, khối 11 sẽ trình diễn độc tấu sáo trúc. Mọi người hãy cùng vỗ tay nào!” Nói rồi đỡ lấy hai bàn chân vuốt của Khăn Quàng tạo dáng vỗ tay, còn dặn dò tiếp: “Tuy nhiên cậu ấy là lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, khó tránh khỏi căng thẳng. Dù cho có xuất hiện sai phạm nào, mọi người cũng phải thông cảm cho cậu ấy nhé, có được không?”

Khăn Quàng kêu “Meo meo” hai tiếng, như là cao hứng đáp lại lời Văn Dã nói, một lời cổ vũ thầm lặng cho Vân Nhạc. Vân Nhạc lần nữa nhìn về đám mô hình trong phòng, tựa như đã hiểu ý tứ của Văn Dã, kinh ngạc mà hỏi: “Bọn họ là…”

“À.” Văn Dã cười đáp: “Bọn họ đều là bạn bè của tôi, được tôi mời tới để thưởng thức buổi biểu diễn của cậu.” Sau đó từ chiếc ghế dựa bên cạnh lôi ra một miếng bìa cổ vũ giản dị, mặt trên dùng bút lông đỏ viết,

“Bạn Vân Nhạc cố lên, không cần lo lắng!”

Chú Thích

(1) Cơm kê: Làm từ hạt kê, một trong năm loại ngũ cốc.

chapter content



(2) Cơm lứt (Tử mễ): làm từ gạo lứt, có màu tím.

chapter content



(3) Cơm trắng (Bạch mễ): Nấu từ gạo thường.

chapter content



(4) Bento tình yêu (爱心便当 – Ái tâm tiện đương): Hộp cơm trưa mang tình yêu thắm thiết từ người vợ làm cho chồng. Bé Nhạc nhà ta thiệt biết thương chồng hết sức =))))))))))))

chapter content



(5) Hồ thiên nga (Swan Lake): Hồ Thiên Nga là một vở ballet được sáng tác bởi Pyotr Ilyich Tchaikovsky vào khoảng năm 1875 – 1876. Mặc dù ban đầu được đánh giá là thất bại, vở diễn giờ đây đã trở thành một vở ballet kinh điển nhất mọi thời đại.

chapter content



(6) Loli: Loli hay Lolicon, là một thuật ngữ của văn hoá truyện tranh hoặc anime Nhật Bản, nói về sự cuốn hút của những cô gái trẻ hoặc trước độ tuổi dậy thì. Loli được hiểu chung là những nhân vật mang khuôn mặt trẻ con thơ ngây thánh thiện. Vương Bằng là trap nha omggggggggg

chapter content



(7) King Kong: bạn này quá nổi rồi, khỏi kể ngheeeee

chapter content



(8) Optimus Prime: bạn nì đến từ phim Transformer, siêu ngầu.

chapter content



(9) Bumblebee: cũng là một nhân vật nổi tiếng không kém của franchise Transformer.

chapter content