Ván Đã Đóng Thuyền

Chương 5




Giang Hành Chu và Nghê Nhạc trước khi kết hôn cũng đã định xong, hôn nhân của bọn họ không công khai, Nghê Nhạc làm việc trong giới không dễ dàng, thân phận độc thân càng có lợi cho sự phát triển của gã.

Cái này Giang Hành Chu đều có thể lý giải, hơn nữa vẫn rất cẩn thận, thời gian trước mình còn bởi vì đặt ảnh chụp chung với Nghê Nhạc làm hình nền khiến Nghê Nhạc tức giận quá mức.

Phỏng vấn như vậy cũng không phải không có, mấy năm trước trong một chương trình tạp kỹ nào đó, cũng có người hỏi Nghê Nhạc có yêu đương hay chưa, Nghê Nhạc nói không có, Giang Hành Chu nghe xong cũng chỉ cười cho qua, trong lòng cũng sẽ tự an ủi mình, bọn họ quả thật không có yêu đương, bọn họ đã kết hôn, Nghê Nhạc nói như vậy cũng không sai.

Có lẽ Nghê Nhạc cũng không quá nổi tiếng, quan tâm gã có phải người độc thân hay không cũng không nhiều, chuyện như vậy Giang Hành Chu cũng chưa gặp lại lần thứ hai.

Lần phỏng vấn này, người dẫn chương trình hỏi rất tỉ mỉ, Nghê Nhạc trả lời trong dự liệu của Giang Hành Chu.

Chẳng qua, nghe được người mình yêu phủ nhận sự tồn tại của mình, trong lòng Giang Hành Chu cũng không dễ chịu, chi bằng… Nghê Nhạc nói khuynh hướng tình dục của mình là nam, anh cũng có thể dễ chịu một chút.

Giang Hành Chu vuốt ve nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái, chiếc nhẫn này, cũng chỉ có một mình anh đeo.

– “Tôi không biết, tôi chưa gặp được người mình thích.”

Nghê Nhạc làm sao có thể nói ra những lời như vậy, Giang Hành Chu thử hỏi bản thân, là tuyệt đối không thể phủ nhận trái tim mình, phủ nhận gã không có thích người.

“Tiểu Dư.” Anh gọi điện thoại cho Tiểu Dư, “Nhạc Nhạc đang bận sao?”

Tiểu Dư còn chưa kịp nói chuyện, trong điện thoại truyền đến giọng nói anh ngày nhớ đêm mong, “Ai bảo cậu nhận điện thoại của anh ta, rốt cuộc là tôi trả lương cho cậu, hay là anh ta trả cho cậu!”

Sau đó điện thoại hẳn là bị Nghê Nhạc đoạt đi, gã quát, “Giang Hành Chu, anh không làm được chuyện tôi nói, cũng đừng tìm tôi! Cũng đừng tìm Tiểu Dư!”

Sau đó, điện thoại bị cúp máy.

Trái tim Giang Hành Chu theo hai tiếng tút tút trong loa đập dồn dập, tựa như toa xe kín mít này, làm cho anh ngột ngạt, đau buồn, tìm không được phương hướng chạy trốn.

Tiến thoái lưỡng nan này, so với tìm Giang Khiết, anh càng không thể chịu đựng được Nghê Nhạc không để ý tới.

Giang Hành Chu rối rắm mấy ngày, thử đủ loại biện pháp, từ bên Tiểu Dư cũng không tìm được gì, anh chỉ có thể cầm điện thoại di động, gọi tới cái số anh chưa bao giờ gọi điện một lần nào.

“Tinh ~ Tinh ~”

Âm thanh thong thả khiến Giang Hành Chu tâm tình không yên, khẩn trương đến mím chặt môi, anh đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chiếc chăn màu đỏ trên hành lang tòa nhà đối diện, chăn phơi theo gió đung đưa, đẹp đẽ chói mắt.

Điện thoại cho đến khi tự động cúp cũng không có ai mắc máy, Giang Hành Chu nặng nề thở ra một hơi, lần nữa gọi qua.

Lần này bắt máy rất nhanh.

“Giang Hành Chu?” Trả lời điện thoại là một người phụ nữ.

Giang Hành Chu vốn gọi điện thoại cho Giang Khiết, chợt nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, đầu óc anh lại đình chỉ, nhưng rất nhanh phản ứng lại.

Có thể nghe điện thoại của Giang Khiết, người phụ nữ này là ai anh đoán được.

Có vẻ như cuộc gọi này không phải lúc.

“Xin lỗi hôm nào tôi gọi lại.” Giang Hành Chu nói.

“Chờ một chút,” người phụ nữ kia cắt ngang động tác cúp điện thoại của Giang Hành Chu, “Ông ấy bị bệnh, không nghe được điện thoại của cậu.”

Giang Hành Chu nhẹ nhàng chớp chớp mắt, tin tức này làm cho lòng anh thoáng kinh ngạc một chút.

“Nghiêm trọng không?” Giang Hành Chu hỏi.

“Ung thư, cần phẫu thuật,” người phụ nữ nói, “Cậu tìm ông ấy có việc?”

Giang Hành Chu nhìn mảnh màu đỏ phấp phới kia, giống như nhìn thấy máu năm đó đầy đất, anh nhắm mắt lại, nói, “Không có việc gì, tôi có thể đến thăm ông ấy không.”

Người phụ nữ im lặng một lúc nói, “Bệnh viện Concorde, chỉ sau 10 giờ sáng mới được đến thăm.”

Giang Hành Chu chưa từng đi tìm Giang Khiết, quá trình trưởng thành, độ tồn tại của Giang Khiết cũng không cao, chỉ khi dì út thiếu tiền, ông sẽ thần kỳ xuất hiện trong cuộc sống của Giang Hành Chu, cho một khoản tiền, lại biến mất.

Giang Hành Chu khi còn bé không hiểu lắm, cho tiền, gửi qua thẻ là được, vì sao nhất định phải cố ý chạy đi một chuyến.

Nói thật ra, đến bây giờ anh cũng không thể hiểu được nguyên nhân.

Khoảng cách từ lần cuối gặp nhau… Giang Hành Chu nhất thời nghĩ không ra lần trước gặp mặt là khi nào, tóm lại đã nhiều năm.

Khi anh đứng dưới lầu bệnh viện, anh có chút hoảng hốt, có thể là thời gian quá dài, anh chợt không nhớ nổi khuôn mặt của Giang Khiết.

Quan hệ giữa anh và Giang Khiết không khác gì người xa lạ, chẳng qua là có quan hệ huyết thống.

Giang Hành Chu đi vào thang máy, muốn nhấn tầng phát hiện nút 17 đã sáng, anh đứng sang một bên.

“Giáo sư Giang?”

Bên trái có người nhỏ giọng hốt lên, Giang Hành Chu quay đầu, là một nữ sinh tóc dài mặc váy bó sát màu xanh nhạt, Giang Hành Chu không quen biết, chỉ là xưng hô anh như vậy nhất định là sinh viên đại học công nghệ.

Anh nhẹ nhàng gật đầu với nữ sinh.

Nữ sinh cũng gật gật đầu với anh, nói: “Giáo sư Giang đến khoa nội trú thăm người bệnh sao?”

“Ừm.” Giang Hành Chu đối diện với cửa thang máy.

Khi thang máy lên tầng 13, chỉ còn lại hai người họ, nữ sinh đi tới bên Giang Hành Chu đứng cạnh anh: “Giáo sư Giang, có phải anh không nhớ ra em không, em cũng họ Giang, tên Giang Vãn.”

Giang Hành Chu lại nhìn cô một cái, Giang Vãn dáng dấp rất đẹp, đáng tiếc anh thật sự không có ấn tượng, lúc anh lên lớp cũng chưa bao giờ điểm danh, sẽ không khấu trừ điểm, dù sao anh dạy rất nhiều lớp, thường xuyên có học sinh lớp khác tới đây học ké, bậc thang rộng thênh thang trong hội trường gần như tiết nào cũng ngồi đầy người.

“Xin lỗi.” Giang Hành Chu nói.

“Không sao ạ,” Giang Vãn nhếch khóe miệng cười cười, “Anh không biết cũng bình thường, dù sao học sinh của anh quá nhiều, em là sinh viên năm cuối đại học, cuối tháng sẽ tốt nghiệp, trước đó đã học lớp của anh.”

Thang máy dừng ở tầng 17, hai người cùng nhau đi ra khỏi thang máy, Giang Vãn chỉ chỉ bên phải, nói, “Em ở bên này, đi trước nhé giáo sư Giang.”

Giang Hành Chu gật đầu đáp lại, anh nhìn biển chỉ dẫn trên tường, phòng bệnh 1735 cũng ở bên phải, anh đi về phía bên phải, thấy Giang Vãn đi vào một phòng bệnh trong hành lang.

Giang Hành Chu nhìn dãy số của mỗi phòng bệnh, đi qua từng phòng, cuối cùng cũng dừng lại ở phòng cuối.

Trên biển số phòng là 1735, bệnh nhân: Giang Khiết.

Giang Hành Chu hơi nhíu mày, nhìn qua cửa kính trên cửa, phòng bệnh hẳn là phòng đơn độc lập, góc độ này chỉ có thể nhìn thấy phòng khách nhỏ trong phòng bệnh, ở giữa còn có một cánh cửa ngăn cách.

Cũng họ Giang…

Đúng rồi, dáng vẻ của Giang Vãn quả thật có vài phần giống Giang Khiết, hẳn là con gái nhỏ của Giang Khiết.

Thân phận của anh người biết không nhiều lắm, xem biểu hiện của Giang Vãn là không biết, Giang Hành Chu không có dũng khí đi vào, đặt biệt Giang Vãn còn là học trò của anh.

Cửa phòng bệnh “cạch” đột nhiên mở ra, Giang Hành Chu ngước mắt lên, mặt đối mặt với Giang Vãn.

Hai người đều sửng sốt, Giang Vãn mở miệng trước, “Giáo sư Giang, anh…”

Giang Vãn nhìn anh lại quay đầu lại nhìn phòng bệnh, rất nhanh hiểu được cái gì, “Anh, đến thăm ba em?”

Giang Hành Chu rất muốn xoay người rời đi, giờ này phút này cũng không thể không thừa nhận.

“Ừm.”

“Vãn Vãn sao vậy con?” Bên trong có một người phụ nữ đang nói chuyện, Giang Hành Chu tầm mắt lướt qua Giang Vãn, nhìn thấy bên trong có một phụ nữ tóc ngắn mặc váy dài màu đen áo ngắn tay màu trắng.

Hai người mắt đối mắt, bọn họ chưa từng gặp mặt nhau, lại biết đối phương là ai.

Bà là phu nhân của Giang Khiết.

Giang phu nhân mặt không đổi sắc, nói với Giang Vãn, “Vãn Vãn con đi tìm bác sĩ Lưu đi.”

Giang Vãn không rõ tình huống thế nào, ồ một tiếng, lướt qua Giang Hành Chu ra khỏi phòng bệnh.

“Vào đi.” Giang phu nhân lạnh lùng nói.

Giang Hành Chu vào phòng bệnh, đóng cửa lại, “Quấy rầy.”

Giang phu nhân dẫn anh vào phòng trong, gian trong rất rộng rãi, Giang Khiết nằm trên giường bệnh, đeo máy thở, điện tâm đồ ở một bên phát ra tiếng động rất nhỏ.

Thật sự đã lâu không gặp ông, Giang Khiết thoạt nhìn già đi rất nhiều, vừa qua sáu mươi tuổi, tóc bạc không ít, người cũng gầy đi hẳn, không còn dáng vẻ nghiêm túc xụ mặt trong ấn tượng của anh.

Anh cầm sổ bệnh ở cuối giường nhìn.

Ung thư đại trực tràng.

“Gian đoạn giữa, phẫu thuật thành công,” Giang phu nhân nói, “Nhưng dù sao cũng là ung thư, sau này phải chú ý phục hồi.”

Cổ họng Giang Hành Chu hơi nghẹn, anh buông sổ bệnh xuống, “Ừm.”

Giang phu nhân ngồi ở bên giường, nhìn Giang Khiết, “Ông ấy tỉnh, tôi sẽ nói cho ông ấy biết cậu tới.”

Đây là ý đuổi khách rất rõ ràng của bà, Giang Hành Chu cũng không có ý định ở lại lâu, chỉ là muốn biết tình huống cụ thể của Giang Khiết.

“Tôi cũng sẽ nói với Vãn Vãn cậu là con của người bạn Lão Giang,” Giang phu nhân nói, “Sẽ không nói cho nó biết.”

“Cảm ơn.” Giang Hành Chu nhìn người trên giường bệnh, xoay người rời khỏi phòng bệnh, thừa dịp Giang Vãn chưa trở về, anh vội vàng rời khỏi khoa nội trú.

Không thể nói mình cảm giác thế nào, biết Giang Khiết không nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng vẫn thoải mái hơn một chút.

Nếu như không có cuộc gọi này, hoặc là nói, nếu Giang Khiết ung thư giai đoạn cuối, ca phẫu thuật không thành công, anh có thể vĩnh viễn sẽ không biết tin tức của Giang Khiết.

Có lẽ đây là số phận đi.

Giang Hành Chu ngồi vào trong xe, nhắn tin cho Tiểu Dư: “Hai người hiện tại ở thành phố nào? Gửi địa chỉ cho tôi.”

Tiểu Dư nhanh chóng gửi địa chỉ cho anh.

Giang Hành Chu đi thẳng đến sân bay, mua chuyến bay gần nhất, Tiểu Dư nói Nghê Nhạc ở nơi khác quay quảng cáo, tối nay còn phải bay tới một thành phố kế tiếp.

Giang Hành Chu xuống máy bay chờ ở sảnh vip sân bay, anh không kịp đi thành phố tiếp theo, ngày mai anh còn có lớp học, thừa dịp thời gian ngắn ngủi này anh muốn gặp Nghê Nhạc.

Suốt một tuần rồi.

Buổi tối phòng chờ không có nhiều người, Giang Hành Chu đơn giản ăn một bữa, liền ngồi ở vị trí gần cửa nhất, chờ đợi.

Khi cửa mở ra, Giang Hành Chu đứng lên, Tiểu Dư đẩy cửa, thấy Giang Hành Chu sau đó cậu ta lập tức xoay người rời đi.

“Cậu làm gì đó,” Nghê Nhạc phía sau không rõ cậu ta làm gì xoay người, nhìn thoáng vào trong, lòng nghẹn một hơi bỗng nhiên tản ra, trên mặt vẫn theo thói quen bày mặt, gã đi vào phòng chờ, “Anh tới làm gì.”

Trong phòng chờ còn có mấy vị khách, Giang Hành Chu đi tới bên cạnh gã, nói, “Chúng ta qua bên kia nói chuyện.”

Nghê Nhạc cũng không tiện nổi giận trước mặt người ngoài, hai tay ôm ngực đi vào nhà vệ sinh trong phòng chờ.

Nhà vệ sinh rất sạch sẽ, còn tản ra mùi thơm, Giang Hành Chu kéo cổ tay gã vào một phòng khác, đóng cửa lại.

“Tôi nói anh làm được chưa?” Nghê Nhạc trừng mắt nhìn anh.

Giang Hành Chu nhìn thẳng gã, giọng điệu dịu dàng, “Giang Khiết bị bệnh, vừa mới phẫu thuật xong, chờ thân thể ông ấy khôi phục anh sẽ đi tìm ông ấy, được không?”

“Anh đừng lấy cái cớ đó đối phó tôi.” Nghê Nhạc rút tay ra.

“Anh có gạt em bao giờ,” Giang Hành Chu giang hai tay ôm lấy gã, “Anh nói sẽ giữ lời, chờ ông ấy tốt lên, anh đi nói với ông ấy, anh bảo đảm.”

Nghê Nhạc kỳ thật đã sớm không còn tức giận, gã đương nhiên tin tưởng lời Giang Hành Chu nói, Giang Hành Chu đã cam đoan chưa từng nuốt lời, Nghê Nhạc không nói gì, cằm thì ngoan ngoãn khoác lên vai Giang Hành Chu.

Giang Hành Chu chú ý tới động tác nhỏ của gã, biết gã bớt giận, sợi dây căng cứng trong lòng buông lỏng, “Nhạc Nhạc…”

“Cái gì.” Nghê Nhạc tức giận mà lên tiếng.

“Nhớ anh không?”

“Tôi không thèm nhớ anh.”

“Vậy à…” Giang Hành Chu phun ra một hơi, “Không sao, anh nhớ em là được rồi.”