Cho dù là giang hồ hay triều đình, tốc độ truyền tin đều không hề chậm. Không đến mấy ngày, chuyện đại hán mang mặt nạ ma quỷ đồng đen đại náo phủ tướng quân đồng thời còn dùng hỏa khí của Lôi gia làm nổ tung một nửa phủ đệ của tướng quân đã truyền đi khắp nơi trong thiên hạ.
Hoàng Phủ Du thân là thành viên hoàng thất, lại còn là Đăng Tiêu lâu chủ tất nhiên sẽ biết tin tức sớm hơn bất cứ ai. Ngay từ khoảnh khắc nghi ngờ đại hán xuất hiện ở phủ tướng quân là Bắc nhạc cuồng nhân, bồ câu đưa tin được huấn luyện đặc biệt của quân đội đã bay khỏi trại bồ câu.
Đọc xong tin nhắn trong tay, Du dở khóc dở cười.
Không biết rút cuộc gã con rể tướng quân đã đắc tội với Cuồng ngưu kia như thế nào mà lại bị hắn nổ bay cả nửa phủ đệ. Theo tính tình của hắn, nếu như cho hắn biết cái người “cường bạo” hắn ngày hôm đó cũng ở kinh thành, vả lại Lịch vương phủ chỉ cách Âu Dương phủ đệ không đến hai con đường…
Du bắt đầu có chút lo lắng, không phải y lo lắng nếu thân phận bị vạch trần thì nơi ở của mình sẽ thành một bãi tro tàn, mà lo lắng nếu như con trâu cuồng kia nổi điên đi nổ hoặc đốt hoàng cung, đến lúc đó… Ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?!
Lạy trời phù hộ, trước khi ta trở lại đừng để Cuồng ngưu kia làm xằng làm bậy ở kinh thành!
Sợ Cuồng ngưu đại náo kinh thành, Hoàng Phủ Du vội vàng dừng hết công việc trên tay, ra roi thúc ngựa hồi kinh, làm hai con ngựa kiệt sức, cuối cùng đến được kinh thành vào ngày thứ tám sau khi vụ náo loạn xảy ra.
.
Bầu trời phía tây được dát lên lớp màu rực đỏ nồng đậm, ánh tịch dương xuyên qua ráng chiều phơn phớt hồng đã bớt đi vài phần sắc bén mà trở nên dịu dàng, lẳng lặng chờ đợi vòng tay ôm ấp của bóng đêm.
Ngày sáu tháng mười hai, chạng vạng. Phố Tây kinh thành, hẻm Giếng cổ.
Lúc Hoàng Phủ Du tìm được quán rượu nhỏ, y đứng trước cửa một hồi, không lập tức đi vào.
Buổi sáng về đến vương phủ, liền nghe được tin sau chuyện kia Cuồng ngưu đã biến mất khỏi kinh thành, nghĩ rằng hắn lại chạy mất tăm mất tích, thế mà buổi chiều lại nhận được tin có người nhìn thấy một người giống Thiết Ngưu ở phố Tây.
“Khách quan, ngài muốn dùng gì?” Chủ quán cúi người chạy đến dò hỏi.
Tổng quản thị vệ Ngô Trịnh Thiên đưa ra một khối bạc khá lớn, “Ngươi đóng cửa tiệm, ngoại trừ vị khách ngồi ở cái bàn trong cùng kia, những người khác đều thỉnh ra ngoài.”
Vừa thấy phục sức thi vệ trên người Ngô Trịnh Thiên, lại nhìn tứ đại kim cương tay cầm lợi kiếm đứng trước cửa, chủ quán vừa thầm suy đoán thân phận của vị quý nhân trẻ tuổi trước mặt, vừa cảm thấy bồn chồn, chỉ sợ gặp phải tại họa. Trộm nhìn sắc mặt của vị quý nhân kia, chủ quán không dám nói nhiều, thậm chỉ cả bạc cũng không dám nhận, run rẩy vội vàng làm theo lời dặn.
Ngô Trịnh Thiên không để tâm đến thái độ của chủ quán, tiện tay đặt bạc trên quầy, người như thế hắn gặp nhiều rồi.
Trong đám khách nhân nếu có người nhiều chuyện hoặc tính tình không tốt, Ngô Trịnh Thiên và bốn thị vệ đành ra mặt “thỉnh” người ra ngoài, không đến nháy mắt, quán rượu nho nhỏ đã trở nên trống trải thoáng đãng, ngoại trừ một hán tử ngồi ở góc trong cùng cũng chỉ còn chủ quán tránh ở sau quầy sau khi đóng cửa và mấy người nhóm Hoàng Phủ Du.
Hán tử kia cũng thật kỳ quái, trong quán xảy ra chuyện như thế nhưng dường như hắn không hề cảm giác được, chỉ yên lặng tự uống rượu. Hoàng Phủ Du tiến vào chờ một lúc lâu, hắn vẫn không hề quay đầu lại nhìn dù chỉ một lần.
Người kia là ai? Quan sát nửa ngày, Hoàng Phủ Du có phần mê mang.
Nếu rằng hắn là Thiết Ngưu, với thiên tính tò mò kia, khi trong quán xảy ra những chuyện như thế không có khả năng đầu cũng không ngoái lại nhìn, hơn nữa nếu thật sự là Thiết Ngưu, nhìn thấy y bước vào hẳn đã sớm xông lên kêu to A Du A Du… Haiz, nói thật, y bắt đầu có chút nhớ nhung con trâu ngốc suốt ngày bám lấy y không rời kia.
Vậy nếu nói người này là Bắc nhạc cuồng nhân, bầu không khí lại không quá giống. Bộ dáng tử khí trầm trầm không quan tâm đến xung quanh cực kỳ giống mấy tên giang hồ chán chường ý chí tiêu tan, làm sao có thể là thiên hạ đệ nhất cao thủ trời sinh khí phách bản chất ngông cuồng! Mà nếu nói người này không phải Cuồng nhân cũng không phải Thiết Ngưu, Du lại không tin thế gian thật sự có thể có người thứ ba giống con trâu ngốc nhà y.
Chẳng lẽ…? Du đoán có thể nào vì chuyện y làm với Cuồng nhân đã đả kích hắn đến sụp đổ. Dù sao đối với một đại nam nhân mà nói loại chuyện này quả thật có hơi khó lòng chịu đựng. Đổi lại là nữ tử, có người còn tự sát.
Tuy rằng trong đầu Du nghĩ như vậy, nhưng nếu như nói y có một chút hối hận với việc làm của mình, vậy quả là sai lầm. Chỉ cần nhìn ý cười trong mắt y liền biết người này nhất định đang có ý tưởng quỷ quái gì rồi!
“Khụ.” Chậm rãi thong dong bước đến trước bàn, Hoàng Phủ Du ho nhẹ một tiếng, hy vọng có thể khiến đại hán chú ý.
Không quan tâm.
“Khụ!”
Mí mắt chẳng nâng lên tí nào.
“Thiết…!”
“Cút!”
Ngô Trịnh Thiên và đám thị vệ vương phủ bị dọa đến nhảy dựng. Không hổ là phu nhân do đích thân Lịch vương nghênh về.
“Lá gan ngươi…”
“Còn làm ồn nữa lão tử liền giết cả nhà ngươi!” Phiền chán đến cực điểm, đại hán rút cuộc ngẩng đầu.
“Ta thật không biết tiểu tử ngươi lại có ý đồ giết vua! Ta nghe nói ngươi làm nổ phủ tướng quân, Thiết Ngưu?” Hoàng Phủ Du cười lạnh. Lá gan và khẩu khí của tiểu tử này càng lúc càng lớn, xem ra nếu không dạy dỗ hắn một chút, sớm hay muộn cũng có ngày hắn leo lên đầu y làm càn.
Chủ quán hối hận chính mình sao không bịt tai lại. Hình như hắn đã nghe phải chuyện không được nghe! Có khi nào hắn bị giết người diệt khẩu không trời? Chủ quán đáng thương run rẩy bịt tai, ngã ngửa bệt mông xuống đất.
Đại hán cực kỳ thong thả chớp mắt mấy cái, lượng lớn rượu mạnh làm trì trệ lực lực phán đoán của hắn. Chậm rãi từ trên xuống dưới lại từ chân lên đầu tỉ mỉ nhìn người người trước mặt một lần, vừa nghe tên tiểu tử mặc hoa phục trước mắt gọi lên hai chữ Thiết Ngưu, đại hán không quan sát nữa, hắn đã có thể khẳng định!
“Hắc hắc hắc!” Đại hán bỗng bật cười cực kỳ quỷ dị.
Tốt lắm! Thật quá tốt! Một bụng tức một thân oán của lão tử cuối cùng cũng có chỗ xả ra!
Chân đạp một cái, đá văng cái ghế dựa vướng víu, lực đạo không khống chế tốt, nhất thời lảo đảo, đại hán vội vàng chống lên bàn. Lắc lư nghiêng ngả giữ vững thân mình, xoay người đối diện với Hoàng Phủ Du lộ ra một nụ cười tràn ngập uy hiếp.
Hoàng Phủ Du nhíu mày. Tiểu tử này uống nhiều lắm.
“Thiết Ngưu, trước hết theo ta hồi phủ! Có gì chờ ngươi tỉnh rượu đã rồi nói.”
“Hắc hắc hắc! Tiểu bạch kiểm… cuối cùng lão tử cũng tìm được ngươi! Ngươi đừng chạy! Lão tử không vặn đầu ngươi xuống làm bình đi tiểu, lão tử liền cùng họ với ngươi!” Đại hán vươn tay muốn chụp lấy cổ áo Hoàng Phủ Du, chụp một cái, chụp được không khí.
Phu nhân à, ngài đã sớm cùng họ với vương gia rồi có biết không. Đám người Ngô Trịnh Thiên thở dài trong lòng.
“Nhìn không ra tiểu tử ngươi mới vài ngày không gặp công phu đã tiến bộ không ít! Hừ, lão tử không tin không bắt được ngươi!” Yêm lại chụp!
Hoàng Phủ Du nhíu mày, vừa bực mình vừa buồn cười xem tên Cuồng ngưu kia vươn tay chụp loạn bên cạnh y. Ngươi đứng cũng không vững mà còn muốn đấu với ta! Du phát hiện phải đối phó với Cuồng ngưu như vậy có thắng cũng chả vẻ vang gì, hơn nữa lúc này y cũng không muốn đánh nhau với hắn.
Nhãn châu vừa chuyển, Du đột nhiên vỗ tay một cái, mặt mang theo nụ cười xin lỗi nói: “A! Ta nghĩ, ta và huynh đài có lẽ đều nhận sai người. Huynh đài bề ngoài cực kỳ giống vợ ta, ta lại vô cùng nhớ thương người vợ đã rời nhà nhiều ngày, đến nỗi nhìn thấy huynh đài liền nhận lầm.”
Đại hán nheo mắt, “Tiểu tử ngươi đừng hòng lừa yêm! Yêm biết… ngươi chính là tên tiểu bạch kiểm hôm đó!”
“Ha ha, huynh đài, trên đời này người giống người nhiều lắm. Ta có thể nhầm ngươi là vợ, ngươi đương nhiên cũng có thể nhận lầm ta thành người khác. Huống chi huynh đài đã uống không ít rượu.”
“Ngươi đừng lừa yêm, yêm không dễ bị lừa đâu.” Hán tử nửa tin nửa ngờ.
“Ngươi xem bản công tử giống kẻ đi lừa gạt người khác sao?” Du ý cười càng sâu.
“Giống!” Đại hán gật đầu không chút do dự, “Cái đám thư sinh các ngươi đều một bụng mưu mô, không tên nào tốt đẹp gì!”
Đối mặt với nhận xét kiểu vơ đũa cả nắm của Cuồng ngưu, Du không bày tỏ ý kiến đặc biệt gì, ôm một bụng mưu ma chước quỷ, ý tưởng chợt lướt qua, Du cười đến thực giả dối, cái kiểu đã lừa thì già trẻ không tha.
“Huynh đài, như vầy đi, việc này là lỗi của ta, xem như để bồi tội, người đâu! Mang rượu ra cho vị tráng sĩ này!”
Nghe được mệnh lệnh, dù không rõ ý tứ của vương gia nhưng Ngô Trịnh Thiên vẫn lập tức đến sau quầy, bảo chủ quán lấy ra bình rượu ngon lâu năm.
Rượu được đưa lên, đám thị vệ còn lại chỉnh lại một cái bàn, thậm chí Ngô Trịnh Thiên hiểu chuyện còn làm chút món nhắm đặt lên bàn.
“Huynh đài, mời!” Du ngồi xuống trước.
Nghe nói người này muốn mời hắn uống rượu, đại hán đã mất năm phần nghi ngờ. Tiếp đó, nghiêng đầu nhìn xem một hàng thị vệ phía sau, không giống kiểu người không đứng đắn, phần nghi ngờ còn lại lại giảm đi một nửa. Chẳng lẽ yêm thật sự nhận lầm người?
Đã có người mời hắn uống rượu, đại hán không khách khí nữa, nghiêng thân tùy tiện ngồi xuống ghế, không thèm dùng chén, cầm lấy vò rượu, mở lớp bùn đậy kín miệng vò, ngửa đầu uống luôn.
“Huynh đài, mời, nhìn phong thái uống rượu của huynh đài quả thật là người hào sảng.” Du dựng thẳng ngón cái tán dương, tương tự cũng cầm lấy một vò, mở nắp bùn uống ừng ực.
“Ha ha ha! Chỉ nhìn thật đoán không ra ngươi cũng phóng khoáng như thế! Đến đến đến! Người ta cụng ly chúng ta cụng vò!”
Một vò rượu xuống bụng, hơn nữa Hoàng Phủ Du lại là người cẩn thận biết nhìn mặt đoán ý, nói nói mấy câu đã làm Cuồng ngưu xem y như tri kỷ.
Từ vò rượu đổi thành chén rượu, “Tại hạ còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của huynh đài, ngài là…?” Du rót đầy chén rượu cho đại hán.
Đại hán mang đôi mắt mông lung cười ngây ngô đáp: “Yêm gọi là Thiết Hướng Ngọ.”
“Hướng Ngọ huynh.” Đây là tên thật của Bắc nhạc cuồng nhân sao?
“Đừng gọi yêm như vậy, văn vẻ trịnh thượng, yêm nghe là thấy khó chịu.” Đại hán nhíu mày, trên đời này, chỉ có nữ nhân kia gọi hắn như vậy. Nghĩ đến nữ nhân kia, đại hán cả cười cũng cười không nổi.
“Thế tại hạ nên xưng hô huynh đài thế nào?” Du phát hiện Cuồng ngưu lại biến lại về vẻ âm trầm chán nản như lúc y mới vào quán.
Đại hán lơ đãng trả lời: “Đa yêm gọi yêm là Tiểu Ngưu, ngươi gọi yêm Ngưu ca là được.”
“Ngưu ca, tiểu đệ tên Du”, nhường cho tiểu tử này chiếm tiện nghi. Du nghĩ đến Bát tự ngày sinh[1]của Thiết Ngưu.
Thiết Ngưu à Thiết Ngưu, hiện tại cuối cùng ta cũng hiểu được quan hệ của ngươi với Bắc nhạc cuồng nhân. Nhưng…
Du hạ quyết tâm phải hỏi được mọi thứ từ miệng Cuồng ngưu trong đêm nay.
“Ngưu ca có tâm sự gì hay không, tiểu đệ thấy ngươi…”
Thiết Hướng Ngọ không chịu nói gì, chỉ vùi đầu uống rượu giải sầu. Từ buổi chiều cho đến bây giờ hắn đã uống không dưới năm vò rượu mạnh. Hắn bình thường không biết uống rượu, lúc này nếu như không có nội lực thâm hậu chỉ sợ đã sớm biến thành một bãi bùn nhão.
“Lại nói, tiểu đệ cũng có chuyện đau lòng mà.” Du lắc đầu thở dài nói.
Thiết Hướng Ngọ nâng mí mắt.
“Kể ra cũng không sợ huynh đài nhạo báng, nửa năm trước tiểu đệ thú một vị phu nhân, nhưng chung quy phu nhân ta dường như có một bí mật giấu ta, cứ luôn tại lúc ta không để ý rời khỏi ta, đi đến vô tung vô ảnh, đáng thương tiểu đệ tìm hắn khắp chân trời góc bể… aiz.” Trên mặt nam nhân xinh đẹp lộ ra vẻ bi ai.
“Nữ nhân[2]! Hừ! Cái loại nữ nhân như thế có gì tốt! Nàng muốn đi thì cứ để nàng đi!” Thiết Hướng Ngọ bị chạm đến chỗ đau trong lòng, giận dữ nói.
“Nhưng nói sao thì nói, hắn cũng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, hơn nữa nói thật thì, muốn tiểu đệ vứt bỏ hắn, thật có phần không nỡ.” Vừa thốt ra câu kia, Du chợt phát hiện mình càng nhớ con trâu ngốc của y.
Nâng mắt nhìn Bắc nhạc cuồng nhân trước mặt chỉ có cái vỏ ngoài là của Thiết Ngưu nhà y, nghĩ đến Cuồng ngưu cũng là một phần của trâu ngốc, tự nhiên cảm thấy Cuồng ngưu say rượu cũng trở nên đáng yêu hẳn. Bất chợt! Sắc mặt Du lộ vẻ khó chịu!
Nhìn bộ dạng này của hắn, lẽ nào là bị nữ nhân phụ bạc? …Hừ! Dám giấu ta đi lại với nữ nhân! Con trâu đần! Xem lúc trở về ta dạy dỗ người như thế nào!
Có lẽ một câu chân tình kia xúc động đến Hướng Ngọ đang mang tâm sự bi ai tương tự, nhất thời càng cảm thấy người trước mắt này không giống thư sinh tầm thường.
“Xem huynh đài phẫn nộ như thế với nữ tử, chẳng lẽ huynh đài bị nữ tử phụ bạc? Là nữ tử ở đâu, ngươi có muốn tiểu đệ giúp ngươi xả giận?” Chờ bản vương tìm được con hồ ly tinh kia, ngay lập tức lột da nó hầm thành canh hồ ly mà uống!
Hướng Ngọ ngẩng đầu, lắc lắc, cười bi thương, “Nếu như yêm có thể tìm bà ta trút giận, yêm đã sớm giải được cơn tức này! Nhưng bà lại là… nương yêm mà…”
“Nương ngươi?” Rút cuộc không thể nghĩ được lúc này lại xuất hiện nương của Thiết Ngưu, Du không khỏi thất kinh.
“Là nương yêm, là kia…! Nếu bà không rời khỏi đa yêm, đa yêm đã không…” Khi Thiết Hướng Ngọ nhắc tới đa đa ngốc thật lòng thật dạ với nương, trong lòng đau xót vô cùng. Nói một câu mở đầu cả chuyện, không cách nào dừng lại. Nỗi đau thương này một mình hắn đã phải chịu đựng lâu quá rồi, kể cả đệ muội ruột thịt cũng không biết nương của chúng vẫn còn trên nhân thế, không những vậy, còn sống thoải mái vui vẻ dị thường.
“Nương yêm là một nữ nhân xinh đẹp trí tuệ, lúc đa yêm gặp bà còn tưởng là thiên nhân. Khi đó nương yêm bị đạo phỉ cướp bóc, là đa cứu bà, sau đó nương lấy thân báo đáp gả cho đa.”
Hừm, tình tiết cố sự thật phổ biến. Du ngồi một bên bình luận. Đoạn sau của cố sự bi tình Du có thể đoán được phân nửa, xem Thiết Ngưu là biết ngay đa hắn thế nào. Một nữ nhân xinh đẹp trí tuệ làm sao chịu ở cả đời bên một nam nhân thật thà khờ ngốc? Cuồng ngưu chán ghét thư sinh như thế, đại khái là sau khi cưới, nương hắn bị văn nhân hoàn toàn trái ngược với đa hắn hấp dẫn, sau đó bỏ lại trượng phu và hài tử, trốn đi cùng thư sinh kia.
“Đa yêm không biết rõ thân phận của nương yêm, chỉ nói bà là thiên kim đại tiểu thư của một gia tộc gặp kiếp nạn mà sa sút. Lúc nương nói bằng lòng gả cho đa, Lý bá kể lại với yêm, đa yêm vui mừng đến phát khóc. Nghe Lý bá nói, thật ra từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy nương, đa yêm đã thương bà, nhưng ông trước sau vẫn cho rằng mình không xứng với bà, nên một chút tình ý cũng không dám để lộ. Sau khi nương gả cho đa, đa đối xử với nương tốt đến mức tất cả nữ nhân trong thôn đều ghen tị. Chuyện nhà cửa ruộng vườn đều do một mình đa lo liệu. Đa sợ nương buồn chán còn thường xuyên đưa nương ra ngoài dạo chơi, trong nhà có gì tốt đều dành cho nương. Nương nói muốn học võ phòng thân, đa cũng tận sức truyền thụ một thân võ học; lo nghĩ nương khởi đầu quá muộn, còn đặc biệt cầu thuốc bồi đắp căn cơ từ Thánh y để nương có nền tảng ban đầu.”
Thánh y? Rút cuộc đa Thiết Ngưu là nhân vật phương nào, có thể tìm được hai vị hành tung mơ hồ bất định kia? Điều làm Du kinh ngạc là, cho dù Thánh y từ tâm, không nỡ khi người khác cầu xin, nhưng có vị kia bên cạnh, người khác muốn đến gần Thánh y trong vòng ba thước cũng phải xem trước vị kia có đáp ứng hay không mà![3]
Cao thủ họ Thiết trong chốn võ lâm hai mươi năm trước… Chẳng lẽ là!
“Lý bá nói, hồi đó thần sắc nương dường như lúc nào cũng mang tâm sự, yêm còn nhỏ không hiểu chuyện, nói đơn giản là nương thích ngẩn người, mà đa nhìn thấy nương cứ ngẩn người như thế trong lòng cũng thường ưu sầu, lo nương không quen cuộc sống ở nông thôn. Trong nỗi lo âu thấp thỏm của đa, mười năm cứ thế trôi qua. Mười năm a…, nương để đa mơ một giấc mộng mười năm. Không lâu sau khi sinh tiểu đệ, nương bỏ đi… Đa yêm không cách nào tỉnh khỏi giấc mộng…”
Bộ dáng nam nhân gào khóc sụt sùi thật xấu xí. Kỳ thật cho dù là nam hay nữ, khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng thì sao có thể đẹp. Trước nay chuyện Du ghét nhất chính là có người khóc sướt mướt trước mặt y. Thế nhưng…, nghĩ đến người trước mắt là con trâu ngốc nhà y, không hiểu tại sao trong lòng Lịch vương lại cảm thấy đau!
“A Ngưu…”
“Đa yêm là tên ngốc! Bà ta muốn đi thì cứ để bà ta đi! Bốn người nhà yêm sống với nhau không được sao? Yêm có thể giúp đa trông tiểu muội tiểu đệ, yêm cũng có thể giúp đa ra đồng, vì sao đa lại… vì sao lại… Ô oa!”
Thở dài, chẳng quan tâm đến sĩ diện mặt mũi nữa, Du nhấc tay áo lau nước mắt nước mũi cho phu nhân nhà mình.
“A Ngưu, đừng khóc, mai sau ta giúp đa ngươi xả giận. Nào, nói cho ta, đa ngươi gọi là Thiết gì?”
“Trong lòng yêm vẫn xem như nương… xem như nương đã chết cùng đa, nếu không phải ngày đó Lý bá ra khỏi thành không cẩn thận gặp phải bà lộ mặt ra ngoài kiệu, yêm cũng quên mất chuyện bà ta còn sống!” ‘Xì’, xì nước mũi.
“Hóa ra bà ta vẫn luôn lừa đa yêm, bà ta nói dối! Bà ta tuyệt không phải cái gì thiên kim gặp rủi ro… Bà ta sao có thể nhẫn tâm như vậy, hại chết đa còn chưa đủ, lại còn muốn mạng của đứa con trai này… Thiết gia nhà yêm nợ bà sao? Sao bà phải làm như vậy! Ô ô!” Lau lau, lau thế nào cũng không hết nước mắt, đổi bên kia, kéo lại tiếp tục lau.
Ngô Trịnh Thiên và bốn thị vệ kia nghiêm túc quan sát tình hình xung quanh. Tóm tại là cố hết sức không liếc mắt về phía hai vị bên kia.
“A Ngưu, nói cho tên đa nương của ngươi.” Thiên hạ Lịch vương nhận mệnh, cống hiến hai tay áo của bản thân.
“Ô ô…” Đại nam nhân cầm tay áo của Du vừa khóc vừa lau, khóc mãi, khóc đến mệt mỏi, hơi rượu dâng lên, chậm rãi nằm gục sấp lên mặt bàn, dần dần cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít lúc có lúc không.
“A Ngưu? Thiết Hướng Ngọ?”
Không tiếng động.
Giật giật cái tay áo bị đè, nhéo nhéo vành tai kẻ kia, “Thiết Ngưu!” Du kề đến bên tai Thiết Hướng Ngọ rống giận một tiếng.
“Ưm… A Du?” Thanh âm mơ mơ màng màng truyền đến.
“Thiết Ngưu?” Du tưởng mình nghe nhầm.
“Kia tên… tên tiểu bạch kiểm khốn khiếp! Sớm hay muộn cũng có ngày lão tử bắt được hắn… vặt xuống… Khò khò khò.”
Du chậm rãi đứng thẳng người lên. Nhấc tay, không lưu tình xé mạnh, roẹt một tiếng!
Không quan tâm đến nửa ống tay áo phất phơ, đứng lên, mặt không chút thay đổi ra lệnh: “Chuẩn bị xe! Đưa phu nhân hồi phủ.”
“Tuân lệnh!” Ngô Trịnh Thiên lập tức nhận lệnh rời đi.
Xe đến, từ trong quán rượu, bốn người thân thể cường tráng có vẻ giống thị vệ bước ra, ngay sau đó, liền thấy một nam tử trẻ tuổi thần hình thon dài khuôn mặt tuấn tú vai khiêng một khối to kềnh càng thong thả ra sau.
Sau khi xe ngựa rời đi không lâu, cửa quán rượu nhỏ đã tụ tấp một đám đông lớn toàn người rảnh rỗi đến hỏi thăm tin tức từ chủ quán. Cho dù trời đã tối hẳn, vẫn có người tinh mắt nhận ra gia huy trên thân xe ngựa chính là của Lịch vương phủ.
~*~
[1] Bát tự (八字 | tám chữ):
Theo từ điển Lạc Việt: là tám chữ viết từ giờ, ngày, tháng, năm sinh theo Thiên can và Địa chi, có thể dùng xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm sinh của con người đều bị Thiên can Địa chi chi phối; mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người.
Tớ chỉ biết tớ sinh giờ Thân năm Nhâm Thân, là được 3 chữ à, chứ không biết hết tám chữ. Ai biết xem bói Tam tự thì xem cho tớ với =))
[2] Trong tiếng Trung, đại từ ngôi thứ ba chỉ nam (hắn | 他) và nữ (nàng | 她) đều đọc là [tā | tha]. Nên dù anh Du chỉ bạn Trâu là nam nhưng Cuồng ngưu hiểu theo nghĩa là nữ.
[3] “Hai vị” này tất nhiên là chỉ hai bạn Hoàng Phủ Thoán và Đường Trì (Thánh y) trong ‘Nam nhi dã hội lưu lệ’. Hai người này là thế hệ trước của hai bạn Du-Ngưu bây giờ.
Thực ra hai người này đã được nhắc đến ngay đầu truyện, các bạn xem lại đoạn đầu Tự chương sẽ thấy có một đoạn thế này:
Năm thứ 170, Sùng Lẫm đế cùng ái nhân Tề Lẫm vương chu du thiên hạ, thoái vị nhường ngôi cho Thư vương – nay là Sùng Đức đế.
“Vị kia” là Sùng Lẫm đế, còn Thánh y chính là Tề Lẫm vương. Sùng Lẫm đế tính cách bá đạo, võ công cao cường mỗi tội bị chứng cuồng chiếm hữu :))
(Hoàng đế hiện tại – tức cha anh Du, hình như là hoàng đệ của bạn Thoán thì phải. Tớ đọc Nam nhilâu lâu rồi nên không nhớ rõ nữa. :D)
~*~
Phương danh:
Thiết Hướng Ngọ | 铁向午 | Thiết: họ thiết; Hướng Ngọ: hướng về mặt trời ban trưa(?)