Âu Dương Thần càng lúc càng khó hiểu, người con gái đang đứng trước mặt anh ranh ma cỡ nào mà đến anh cũng bị cô làm cho nghi ngờ nhân sinh.
“Miệng lưỡi nhanh nhạy như vậy mà não bé tí. Thật đáng tiếc.” Âu Dương Thần thở dài, giọng điệu gợi đòn lên tiếng.
“Đáng tiếc cái gì chứ. Âu Dương tổng thật khéo đùa, miệng lưỡi tôi sao nhanh nhạy bằng anh cơ chứ.”
Âu Dương Thần nhìn Triệu Vy Vân, giọng điệu gian manh lên tiếng: “Sao cô biết miệng lưỡi tôi nhanh nhạy? Cô kiểm chứng rồi à?”
Triệu Vy Vân phải mất vài giây mới hiểu ý đồ trong câu nói của Âu Dương Thần. Quả thật người đàn ông này không dễ đối phó một chút nào. Một con cừu non như cô đương nhiên sẽ không đấu lại một con cáo già xảo quyệt như Âu Dương Thần.
“Anh gọi tôi đến đây có chuyện gì thì nói đi, tôi nghe đây.” Triệu Vy Vân nhanh chóng đánh trổng lảng sang chuyện khác.
“Muốn mời cô ăn cơm xem như làm quen.”
“Tôi không quen anh.”
“Ồ.”
“Thất lễ rồi.”
Bị cô nhóc từ chối, Âu Dương Thần cũng không còn tâm trạng tiếp tục, chỉ để lại một câu rồi liền rời đi.
Triệu Vy Vân biết mình lỡ lời nên nhanh chóng lên tiếng giữ anh lại: “Khoan đã.”
Nếu không phải đang cần sự giúp đỡ của Âu Dương Thần thì có chết cô cũng không bao giờ dám nghĩ mình sẽ dây dưa với Âu Dương Thần chứ đừng nói đến việc thẳng thừng từ chối lời mời của anh ta.
“Triệu tiểu thư còn có chuyện gì à?”
“Không phải anh muốn mời tôi ăn tối sao? Chưa gì đã vội vã rời đi.”
“Nhà cô bán bánh tráng sao? Trở mặt cũng nhanh như vậy.”
“Trở mặt cái gì chứ? Đây người ta gọi là thức thời. Triệu Vy Vân cũng không phải là loại người không biết điều.”
“Vậy sao?”
“Nhưng mà khoan.”
“Lại gì nữa đây.”
“Anh đợi một lát tôi ra nói với Nghi Văn một tiếng kẻo cô ấy đợi.”
“Cô có chắc là bạn cô đang đợi cô không?”
“Anh nói như vậy là sao?”
“Không có gì, đi thôi. Không còn lo bạn cô đợi đâu.”
“Ồ.”
Âu Dương Thần và Triệu Vy Vân rời khỏi bữa tiệc trước sự ngỡ ngàng và tò mò của những người xung quanh. Tất cả những người có mặt tại đây đều tỏ vẻ khá bất ngờ khi thấy Âu Dương Thần xuất hiện với một cô gái lạ mặt, hình như tiền lệ trước đây chưa từng xảy ra.
“Cô gái kia là ai thế? Sao lại đi cùng Âu Dương tổng vậy?”
“Hai người bọn là người yêu sao? Trông cũng rất đẹp đôi đấy.”
“Không phải xưa nay Âu Dương tổng đều không gần nữ giới sao? Tin tức này mà lên sóng chắc chắn sẽ hot cho mà xem.”
Những người xung quanh liên tục bàn tán về sự xuất hiện của Triệu Vy Vân. Chuyện sẽ trở nên rất bình thường nếu người đàn ông đang đi bên cạnh cô không phải là Âu Dương Thần.
Triệu Vy Vân cố gắng di chuyển nhanh hơn để tránh đi sự bàn tán của những người có mặt ở đây.
Cả hai yên vị trên xe, Triệu Vy Vân quay sang Âu Dương Thần, giọng điệu trách móc: “Âu Dương tổng này, anh nói xem tôi có nên thay đổi ý định cùng anh ăn tối không?”
“Lại đổi ý à?”
“Không, nhưng tôi chỉ với vừa đi cùng anh thôi mà mấy cô gái bên trong kia đã nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi rồi. Nếu cùng anh ăn tối không biết cái mạng nhỏ này của tôi có giữ được không nữa.”
Thấy vẻ mặt ngơ ra của Âu Dương Thần, Triệu Vy Vân lại nói tiếp: “Anh lớn rồi nhưng tôi mới 24 tuổi thôi, tôi còn chưa hưởng thụ được nhiều nếu như ẻo trong tay mấy người kia thì không phải đáng tiếc lắm sao.”
Âu Dương Thần nghe Triệu Vy Vân thao thao bất tuyệt mà nhức hết cả đầu, cái não bé tí của cô lại suy diễn biết bao nhiêu là chuyện và chuyện nào chuyện nấy rất chi là vớ vẩn và hoang đường.
“Luyên thuyên cái gì đấy?”
“Thôi đi ăn cơm, tôi đói rồi.”
Âu Dương Thần: “...”
Âu Dương Thần nhìn cô, chán nản lên tiếng: “Tôi lo cho tương lai của bạn trai cô lắm đấy.”
“Anh không lo cho tôi mà đi lo cho bạn trai tôi làm gì?”
“Có một người bạn gái như cô thì cũng đáng quan ngại đấy.”
“Âu Dương thiếu gia không cần phải lo cho bạn trai của tôi đâu. Anh nên lo cho anh đấy.”
“Lo cho tôi?”
“Ừ, biết đâu bạn trai tương lại của tôi lại là Âu Dương thiếu gia cũng nên.”
Act cool! Âu Dương Thần đứng hình mất 5 giây trước câu nói kia của Triệu Vy Vân.
Cô nhìn quả mặt ngơ hết cả ra của Âu Dương Thần thì cười khoái chí, cuối cùng Triệu Vy Vân cũng có thể khiến tên mặt lạnh này cứng họng. Triệu Vy Vân cười đắc chí, dưng dưng tự đắc như mình vừa lập được chiến công lơn vậy.
“Cốc.” Âu Dương Thần đưa tay gõ nhẹ vào đầu cô.
“Dẹp cái suy nghĩ đó đi. Cô không phải hình mẫu của tôi.”
“Đau. Não tôi đã nhỏ rồi anh còn đánh nữa thì tôi thành người đẹp không não mất.”
“Không muốn bị gõ đầu thì tốt nhất đừng có luyên thuyên.”
“Cứ kiêu ngạo, lạnh lùng tiếp đi. Một ngày nào đó, Triệu Vy Vân tôi cua đổ anh, tôi nhất định cho anh biết tay.” Triệu Vy Vân lí nhí nói trong miệng.
Âu Dương Thần cũng thôi không đôi co với Triệu Vy Vân nữa, lấy điện thoại ra xem. Quả thật tin tức anh xuất hiện cùng Triệu Vy Vân mới đó mà đã tràn ngập khắp các diễn đàn lớn nhỏ. Nhiều lúc anh cũng chẳng thể hiểu nổi, anh không phải là diễn viên càng không phải là người của công chúng nhưng tuyệt nhiên bất cứ hành động nào của anh cũng đều bị những ‘tên thợ săn’ đưa tin khắp các mặt báo.
Những lần trước thì không sao nhưng lần này lại kéo thôi Triệu Vy Vân nên Âu Dương Thần đôi phần cũng cảm thấy có lỗi.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Mắt của tôi. Tôi nhìn ai Triệu tiểu thư cô không quản được.”
“Anh chắc chưa?”
“Chắc.”
“Ừ. Vậy Âu Dương thiếu gia cứ chờ xem nhé. Xem tôi có quản được anh không nhé.”
Âu Dương Thần tỏ vẻ không quan tâm đến những lời vừa rồi của Triệu Vy Vân, hờ hững lên tiếng: “Rất sẵn lòng.”