Từ ngày có em bé, Triệu Vy Vân như có thêm lý do để cô làm nũng. Âu Dương Thần bình thường đã cưng chiều nay lại càng chiều cô hơn, chỉ cần Triệu Vy Vân nói thích, anh đều sẽ chiều theo ý muốn của cô.
"Chồng ơi, em đói..."
Âu Dương Thần thở dài bất lực, cô đói nhưng chỉ thèm mỗi đồ ăn vặt, cơm nước anh nấu ngon lành lại chẳng buồn động đũa lấy một miếng.
"Những thứ này không tốt cho sức khỏe cho cả em và con. Em ăn ít thôi, để bụng một lát còn ăn cơm."
"Nhưng em thèm."
Âu Dương Thần biết lúc nào nên yêu chiều và lúc nào nên cứng rắn với cô nàng, với những đồ ăn không tốt như thế này anh tuyệt đối không mềm lòng với cô.
"Không được. Em còn không nghe lời anh sẽ mặc kệ em đấy."
Triệu Vy Vân bĩu môi, tỏ vẻ không vui lên tiếng: "Không ăn nữa thì thôi, anh hung dữ cái gì chứ?"
"Anh chỉ muốn tốt cho em và con."
"Cơm anh nấu xong rồi, em mau vào ăn đi."
"O."
Âu Dương Thần và Triệu Vy Vân quyết định đợi đến khi sinh mới biết giới tính của tiểu bảo bối bởi đối với cả hai, đặc biệt là Âu Dương Thần, anh không quan trọng chuyện đứa bé là con trai hay con gái bởi đối với anh con nào cũng là con và anh đều sẽ dành tất cả tình yêu thương của mình dành cho cục cưng nhỏ của anh.
"Chiều nay em có lịch khám thai, anh sắp xếp công việc đi cùng em nhé."
"Không thành vấn đề."
"Em ngoan ngoãn ăn cơm nhiều vào, chiều anh sẽ đưa mẹ con em đi khám."
Triệu Vy Vân ngoan ngoãn ngồi vào bàn dùng bữa, các món ăn Âu Dương Thần chuẩn bị đều là những thực phẩm bổ dưỡng dành cho phụ nữ mang thai.
Âu Dương Thần đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để làm ba của một đứa trẻ, anh luôn tham khảo qua ý kiến của các bác sĩ để chăm sóc cho mẹ con Triệu Vy Vân một cách chu đáo nhất, anh muốn mẹ con cô sẽ được thoải mái nhất có thể suốt thai kỳ.
Buổi chiều, trời cũng đã mát không còn cái nắng gắt của khi trưa, Âu Dương Thần lái xe đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra định kỳ.
Triệu Vy Vân chọn cho mình một bộ đồ thoải mái, cùng Âu Dương Thần đến bệnh viện để gặp tiểu bảo bối nhỏ.
Nhìn hình ảnh cục cưng nhỏ hiển thị trên màn hình, cả hai không khỏi xúc động: "Anh nhìn xem, lại lớn hơn một chút rồi phải không. Trông đáng yêu chết đi được."
Cục cưng nhỏ cuộn tròn người, rất khó để thấy được rõ mặt. Mọi người kiên nhẫn đợi rất lâu nhưng đứa nhóc vẫn không có dấu hiệu sẽ cho mọi người nhìn.
"Trông ghét thế nhỉ."
"Thai nhi phát triển rất tốt, vào những tháng cuối của thai kỳ rồi nên ba mẹ nên cẩn thận hơn nhé." Bác sĩ dặn dò.
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Triệu Vy Vân đã vào tháng cuối của thai kỳ, bụng cô cũng đã khá lớn, dáng người cô đi lại cũng trông khá nặng nề. Chân tay cô cũng có sưng phù lên, khuôn mặt cũng trở nên bầu bĩnh hơn lúc còn con gái rất nhiều.
"Chồng ơi, có phải bây giờ em rất béo không?" Triệu Vy Vân nhìn dáng vẻ của bản thân trong gương, buồn rầu lên tiếng.
Âu Dương Thần nhanh chóng đi lại, ôm lấy người cô từ phía sau, dụi cả gương mặt vào người cô, khẽ lắc đầu:
"Không béo, trong bụng em đang có cục cưng nhỏ nên tăng cân một xíu cũng là điều bình thường. Sau khi em sinh xong sẽ trở lại như trước thôi."
"Em mới không tin anh. Bây giờ số ký của em sắp bằng anh luôn rồi, sao có thể xuống nhanh như vậy được chứ."
"Em rất đẹp. Vợ anh là đẹp nhất cho nên đừng tự ti. Anh không thích em như thế đâu nhé."
"Dẻo miệng."
"Lại giường nằm đi, anh bôi kem chống rạn da cho em."
"Dạ."
Triệu Vy Vân ngoan ngoãn lại giường nằm để Âu Dương Thần thoa kem chống rạn da cho cô. Thời gian này Âu Dương Thần lúc nào cũng túc trực bên cạnh Triệu Vy Vân.
Nửa đêm, Triệu Vy Vân cảm giác bụng đau đau nên lay lay người Âu Dương Thần. Vốn đĩ anh ngủ cũng không hề sâu giấc, cô vừa chuyển người anh đã tỉnh giấc.
"Vợ, em đau ở đau sao?"
"Em đau bụng quá, hình như em sắp sinh rồi."
"Đợi anh một lát, anh lấy đồ rồi đưa em đến bệnh viện."
Âu Dương Thần lấy một vài món đồ rồi nhanh chóng lái xe đưa cô đến bệnh viện. Trên đường đi cũng tranh thủ gọi điện báo cho ba mẹ hai bên biết tin.
Triệu Vy Vân sinh ở bệnh viện quốc tế, được hưởng các dịch vụ tốt nhất. Âu Dương Thần cũng được vào bên trong cùng mẹ con Vy Vân vượt cạn.
Âu Dương Thần chứng kiến cảnh cô đau đớn khi sinh cục cưng nhỏ mà không khỏi đau lòng. Trộm vía là tiểu bảo bối khá ngoan ngoãn nên Vy Vân không quá nhiều sức để rặn.
"Oe.. oe.. oa..."
Tiếng em bé khóc làm một người như dừng lại một nhịp, cảm giác vỡ òa hạnh phúc khi cô nàng vượt cạn thành công.
"Chúc mừng gia đình, là một bé trai nhé." Y tá lên tiếng.
Triệu Vy Vân gắng gượng xoay người nhìn cục cưng nhỏ, khóe mắt rưng rưng vì xúc động: "Chào bảo bối, mẹ là
Vy Vân. Chào mừng con đến với thế giới này nhé con yêu."
Y tá bế cậu nhóc đến bên cạnh Triệu Vy Vân để hai mẹ con da kề da với nhau. Âu Dương Thần vui vẻ nhìn cậu nhóc rồi lại nhìn Triệu Vy Vân, anh nhìn hai mẹ con không khỏi xúc động lên tiếng: "Chào con trai, ba là Âu Dương Thần. Chào mừng con đến với thế giới này nhé."
Âu Dương Thần nhẹ nhàng đặt lên trán Triệu Vy Vân một nụ hôn ngọt ngào: "Cảm ơn vợ vì tất cả những gì vợ dành cho anh và con. Ba con anh hứa sẽ chăm sóc bảo vệ em cả đời. Anh yêu vợ."
"Em cũng yêu anh, em cũng rất vui và hạnh phúc khi sinh cục cưng cho anh."
"Anh yêu hai mẹ con nhiều lắm."
Mọi người vừa vào phòng sinh đã chứng kiến một màn lãng mạn của cả hai. Tất cả mọi người đều rất vui mừng cho cặp đôi khi đã có một cái kết vô cùng viên mãn. Không cần biết chúng ta đến với nhau vì điều gì, chỉ cần chân thành và hết lòng vì đối phương chắc chắn quả ngọt sẽ đến. Tình yêu của Triệu Vy Vân và Âu Dương Thần là minh chứng cho một tình yêu cổ tích lãng mạn.
_THE END_