Triệu Vy Vân nhìn biểu cảm kia của Việt Bân liền đoán chắn anh ta đã làm chuyện gì đó có lỗi với Nghi Văn liền tặng cho anh ta một ánh mắt hình viên đạn.
"Việt Bân... gan anh cũng to nhỉ? Anh bay nhảy, ong bướm bên ngoài còn muốn bạn em ở bên cạnh anh?"
"Em bình tĩnh đi Vân. Cậu ấy không làm gì sai cả?"
"Anh còn dám bênh, đàn ông các người đúng là cùng một phe mà, bênh nhau là phải rồi."
"Vân... em mắng anh đấy à?" Âu Dương Thần không vui lên tiếng.
"Em phải nghe anh nói hết đã chứ."
"Nói đi, anh mà dám gian dối thì anh biết tay em."
"Chuyện của cậu thì cậu nói đi, khi không vì cậu mà gia đình tớ lục đục. Bực hết cả mình." Âu DƯơng Thần không vui lên tiếng.
"Chẳng biết nữa, chắc vì cô dancer kia có ý gì đó nên khi đi ngang qua chỗ tôi, cô ta cố tình vấp té để ngả vào lòng tôi. Chuyện chỉ có vậy. Nếu tôi ong bướm thì việc gì tôi phải vắt óc suy nghĩ xem Nghi Văn hiểu lầm tôi chuyện gì chứ?
"Sao lúc đó không giải thích với cô ấy? Bị vậy cũng đáng đời anh." Triệu Vy Vân lên tiếng.
"Tôi không biết thì làm sao mà giải thích, bao nhiêu năm nay lúc nào cô ấy cũng tìm cách né tránh cô cũng thấy rồi đó."
"Vậy giờ anh tính như thế nào? Nói cho anh biết trước, Nghi Văn không phải người dễ dỗ đâu nhé."
"Tìm cơ hội nói cho cô ấy hiểu thôi."
Việt Bân rầu rĩ, có vẻ như anh đã được thông suốt, cuối cùng anh cũng hiểu được lý do vì sao một cô nàng trước đây luôn bám lấy anh đột nhiên lại né tránh, trở nên xa cách với anh như vậy. Anh cũng biết được rõ ràng trong lòng cô lúc nào cũng có anh, cô có tình cảm với anh nên mới ghen và cảm thấy khó chịu khi anh tiếp xúc với người con gái khác như thế.
Việt Bân cũng tự trách bản thân, ấy vậy mà bao nhiêu năm qua anh không hề hay biết, đế cô một mình đối diện, bao nhiêu năm qua chưa một lần nào anh nói cho cô hiểu đơn giản vì anh cũng chẳng hay biết vì sao cô trở nên như thế, nếu anh biết cô hiểu lầm mình trăng hoa, ong bướm thì mọi chuyện đã sớm được giải quyết êm xuôi từ lâu rồi.
"Nhưng mà sao cậu lại biết chuyện này?" Việt Bân ngờ vực.
"Ông đây là anh nó, chuyện gì chả biết. Con nhóc còn khóc một trận như mưa, phận làm anh như tớ đương nhiên phải bảo vệ em gái mình rồi."
"Bảo vệ cái con khỉ ấy, cậu cũng chẳng nói cho tớ hay, cậu làm bạn kiểu gì thế hả?"
"Quên."
"Quên hay nhỉ? Cậu không muốn ông đây không có vợ có phải không? Cậu có ý đồ gì với tớ nên mới không muốn tát thành cho tớ với Nghi Văn có phải không?"
"Cậu bị con bé phũ đến hóa điên à?"
"Làm sao tớ biết được cậu có thật lòng với con bé không. Nhiều năm như vậy chắc là thật rồi, chúc cậu may mắn nhé." Âu Dương Thần cợt nhả.
"Nói bằng miệng chắc gì Nghi Văn đã tin. Dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm, anh lấy gì để chứng minh bản thân mình trong sạch cơ chứ?"
Triệu Vy Vân nói đúng, chỉ nói miệng thì làm sao Nghi Văn có cơ sở để tin tưởng ở Việt Bân.
"Cây ngay không sợ chết đứng. Tôi trong sạch, tôi không sợ."
"Có chắc là không sợ không? Sao trông vẻ mặt của anh lại không như vậy nhỉ?"
"Âu Dương Thần... vợ cậu ăn hiếp tôi."
Âu Dương Thần đứng dậy, kéo Triệu Vy Vân ôm vào lòng, vui vẻ nhìn Việt Bân lên tiếng: "Chuyện cậu muốn biết cũng đã biết rồi, có thành công hay không là ở cậu, không liên quan gì đến tớ và Vy Vân."
"Vậy nhé." Âu Dương Thần đưa Triệu Vy Vân về phòng nghỉ ngơi.
Việt Bân tìm mọi cách để có cơ hội nói chuyện với cô nàng nhưng dường như mọi kế hoạch của anh đều là con số không khi Nghi Văn quyết tâm đoạn tuyệt với anh, ngay cả cơ hội gặp gỡ còn khó chứ đừng nói đến chuyện nghe anh giải thích.
Thời gian sau đó cũng vì công ty Việt Bân gặp một số vấn đề mà anh cũng không còn tâm trí nào nữa cả. Anh tăng ca sáng đêm để tìm hướng giải quyết, nhờ đến cả sự giúp đỡ của Âu Dương Thần nhưng tập đoàn của Việt Bân và Âu Dương Thần là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau nên cũng chỉ được một phần nào.
Các dự án đấu thầu xây dựng của Việt Bân đều bị đối thủ chơi xấu dẫn đến rớt thầu. Các công trình đang thi công cũng bị kẻ gian giở trò. Không thể ngồi im chịu trận mãi, Việt Bân quyết định đến trực tiếp công trình để giám sát, tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau.
Các công trình thi công của công ty anh không biết bị đánh tráo các vật liệu xây dựng dởm hay là có kẻ cố tình rút ruột công trình mà dẫn đến công trình làm ra đều không được nghiệm thu, bàn giao cho phía đối tác.
Việt Bân bí mật đến công trình gần cả tuần nay để âm thầm theo dõi, cuối cùng cũng tóm gọn được tên quản lý công trình nơi đây, hắn ta âm thầm đánh tráo các vật liệu xây dựng không đạt chất lượng đồng thời thông đồng giảm hàm lượng trong quá trình thi công.
"Mẹ kiếp."
Việt Bân thu thập đầy đủ các chứng cứ để buộc tội hắn ta, ngay thời khác hắn ta định rời khỏi công trình thì bị người của Việt Bân giữ lại.
"Anh là quản lý công trình ở đây? Bây giờ vẫn còn đang trong giờ làm việc, anh lại gấp gáp bỏ đi đâu thế?"
"Tôi... tôi... nhà tôi có chút chuyện gấp nên tôi phải về gấp."
"Vậy sao?"
"Ăn đủ rồi sao?"
"Ý chủ tịch là sao ạ? Tôi... tôi không hiểu."
"Còn giả vờ giả vịt cái gì nữa chứ. Trong tay tôi có đầy đủ chứng cứ về việc anh thông đồng rút ruột công trình, không biết bấy nhiêu đây chứng cứ đã đủ chưa nhỉ?"
"Tôi... chủ tịch... tha cho tôi."
"Tha ư? Anh làm tôi mất uy tín, tổn thất không biết bao nhiêu tiền của mà anh nói tôi tha cho anh."
"Mơ thôi cũng đừng mơ. Tôi sẽ khiến nữa đời còn lại của anh sống trong tù."
"Đưa đi." Việt Bân ra lệnh.
"Chủ tịch... cẩn thận."
Giàn giáo bên trên đột nhiên đổ ập xuống khiến mọi người có mặt ai nấy đều trở nên hoảng loạn.