Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào

Chương 47




Mọi người cùng chia sẻ niềm vui, niềm hạnh phúc cùng Triệu Vy Vân. Nhân lúc mọi người không để ý, Âu Dương Thần lại mang đến một bó hoa vô cùng lớn, tặng cho Triệu Vy Vân.

"Bây giờ anh nên gọi em là gì nhỉ?"

"Không phải trên bó hoa anh đã để là 'Tặng vợ yêu' kia sao? Thế anh muốn gọi em là gì nhỉ?"

Âu Dương Thần khẽ mỉm cười: "Tặng em, cô gái của anh."

"Biết làm sao được, em không chịu cho anh danh phận thì anh phải tự thân vận động, đòi quyền lợi cho bản thân thôi."

"Thế thì anh thành công rồi đó."

Triệu Vy Vân nhận lấy bó hoa, rồi lại nhìn một lượt những gì Âu Dương Thần đã chuẩn bị, trong lòng không khỏi cảm thán.

"Đều một tay anh chuẩn bị hết sao?"

"Một mình anh thì không thể trọn vẹn như thế này được."

"Cảm ơn anh. Cảm ơn mọi người, hôm nay con thật sự rất hạnh phúc."

Nhiệm vụ Âu Dương Thần giao phó, Việt Bân đã hoàn thành xuất sắc, đương nhiên bây giờ sẽ đến lượt anh ta đòi quyền lợi cho riêng mình.

"Cậu cầu hôn thành công rồi cũng đừng quên giao kèo giữa chúng ta đấy. Ông đây có vợ hay không, trông cậy cả vào cậu đấy." Việt Bân thì thầm to nhỏ với Âu Dương Thần.

"Gấp cái gì chứ? Không phải người cậu cần vẫn đang đứng kia sao, cũng không chạy trốn được, cứ từ từ, không phải vội."

"Từ từ cái con khỉ ấy, cậu có vợ còn ông đây đến cả người yêu còn chẳng có mà cậu bảo từ từ."

"Cậu cầu hôn Vy Vân có từ từ không mà bảo ông đây từ từ?"

Âu Dương Thần vẫn dửng dưng lên tiếng: "Dục tốc bất đạt."

(1)

Việt Bân mất kiên nhẫn lên tiếng: 'Tớ chỉ muốn biết em ấy hiểu lầm cái gì về tớ chứ đã làm gì đâu mà dục tốc bất đạt chứ?"

"Đã ai làm gì đâu?" Việt Bân bất lực.

"Chứ bộ cậu muốn làm là được à?"



"Vào ăn tối đi, ngày mai hẹn ở chỗ cũ, cậu sẽ có câu trả lời cậu muốn. Âu Dương Thần tớ hứa thì chắc chắn không nuốt lời."

"Cậu dám giở trò thì đừng trách tớ không nể tình bạn bao nhiêu năm nay."

Triệu Vy Vân thấy hai người cứ to nhỏ mãi mà vẫn chưa chịu vào dùng bữa liền đi ra xem, vừa ra đến nơi đã nghe thấy Việt Bân 'hăm họa' Âu Dương Thần, cô nàng liền xù lông nhím bảo vệ anh: "Việt Bân, anh dám ăn hiếp chồng em thì đừng hòng cua được bạn em nhé." (

Việt Bân kiểu: "Ai làm gì? Đã làm gì đâu? Đã chạm vào đâu?"

"Vy Vân, làm người phải công tư phân minh. Hai người hạnh phúc thì cũng phải để tôi có bến đỗ chứ, phải không

"Thế anh muốn đỗ bến nào?"

Việt Bân nháy mắt: "Bạn thân em ấy."

"Chúc anh may mắn."

"Chúc gì có tác dụng gì? Thay vì chút thì nhờ cô Triệu nói tốt vài lời trước mặt Nghi Văn, tán hợp cho đôi trẻ có phải hơn không nào?"

"Để xem thái độ của anh như nào."

"Vào trong thôi anh, mọi người đang đợi đó."

"Được."

Mọi người cùng nhau ăn tối và nghỉ ngơi tại khu resort này. Và cũng từ hôm nay, khu resort này chính thức thuộc về Triệu Vy Vân.

"Anh còn món quà này quên chưa tặng em."

"Là gì thế ạ?"

"Em thấy khu resort này thế nào? Có thích không?"

"Thích, nhưng mà sao thế anh?"

"Ư em thích là được rồi, từ thời điểm này nó sẽ là của em."

"Anh nói sao cơ? Khu resort này của Việt Bân mà, anh đừng đùa nữa."

"Của cậu ta thì sao chứ? Giờ nó sẽ là của em."

Triệu Vy Vân vẫn còn hoang mang chưa biết chuyện gì xảy ra thì Âu Dương Thần đã lên tiếng nói tiếp: "Thật ra đây chính là phần thưởng của ván cá cược của anh và Việt Bân và anh thắng nên anh có được khu resort này.



Người góp phần cho chiến thắng của anh chính là em nên món quà này thuộc về em là xứng đáng hơn cả."

Triệu Vy Vân cũng ngờ ngợ hiếu ra: "Hai anh chơi lớn quá nhỉ? Đem cả một khu resort rộng lớn như thế này ra cá cược."

Tất cả mọi người đều có những cảm xúc riêng cho mình, như những bậc phụ huynh như ông bà Âu Dương hay

Triệu lão gia đều mong ngóng ngày cả hai chính thức về chung một nhà, hơn cả là mong chờ những tiểu bảo bối nhỏ đáng yêu. Còn Nghi Văn thì lại cảm thấy hạnh phúc, vui lây cho Triệu Vy Vân khi cô tìm được một nửa của cuộc đời mình, chỉ riêng Việt Bân là có những cảm xúc khác lạ, anh chỉ chăm chăm quan sát từng biểu cảm của

Nghi Văn, chốc chốc lại nở một nụ cười thỏa mãn.

"Hai đứa cũng mau chóng ấn định ngày cưới đi nhé? Ba mẹ nôn lắm rồi đấy, đợi mãi hai đứa mới chịu tiến thêm bước nữa trong mối quan hệ yêu đương."

"Dạ vâng ạ."

"Còn Nghi Văn con cũng mau chóng có người yêu đi nhé, lớn hết cả rồi."

Nghi Văn đang vui vẻ thưởng thức đồ ăn ngon thì bị câu nói kia của Âu Dương phu nhân làm cho khựng lại: "Ơ kìa mợ. Hôm nay là ngày vui của anh Thần với Vy Vân, mọi người nên dành hết mọi sự quan tâm cho hai nhân vật chính đi ạ, đừng quan tâm đến nhân vật phụ như con." Nghi Văn lên tiếng, sau đó lại tiếp tục chuyên tâm cho công việc ăn uống.

"Chuyện của nhân vật chính xong rồi đương nhiên phải đến lượt nhân vật phụ, con trốn tránh cái gì chứ?"

"Nghi Văn, cậu... nghĩ sao về Việt Bân?"

Câu hỏi của Triệu Vy Vân thành công khiến cho Nghi Văn bị sặc, cô nàng hô sặc sụa, khi không lại hỏi cô câu này

chu.

"Nhạt." Nghi Văn thẳng thừng đưa ra nhận xét.

Việt Bân vốn dĩ đang vô cùng hào hứng chờ đợi câu trả lời từ cô, anh rất muốn biết cô nghĩ như thế nào về anh nhưng câu trả lời của Nghi Văn như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Việt Bân, khiến anh ta mất cả hứng.

"Tớ thấy anh ấy cũng mặn lắm mà, nói chuyện rất vui vẻ, hài hước, rất hợp với cậu đấy."

"Vậy sao, nhưng mà tiếc quá tớ không thích mặn, tớ thích người vừa phải."

"Cậu vừa vừa phải phải thôi, khó quá có mà người ta chạy mất dép đấy."

"Thế thì càng tốt không phải sao?"

Mọi người kiểu: "Là sao nữa? Sao kiểu nào nói cũng được hết vậy? Sao từ đầu không nói vậy đi?