Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào

Chương 36




Người của Âu Dương Thần phái đến bảo vệ Triệu Vy Vân vì một phút lơ là mà để mất dấu bọn bắt cóc.

“Trợ lý Bách, chúng ta mất dấu bọn chúng rồi.”

“Đồ ăn hại, tôi cần cậu nói à?”

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi? Triệu tiểu thư mà có mệnh hệ nào tôi coi các cậu ăn nói như thế nào với chủ tịch”

“Tiếp tục tìm kiếm tung tích cho tôi.” Bách Điền ra lệnh..

Trợ lý Bách để lại thuộc hạ tiếp tục tìm kiếm tung tích của Triệu Vy Vân còn anh lập tức về báo cáo tình hình với Âu Dương Thần.

“Chủ tịch... cô Triệu xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì?”

[...]

Triệu Vy Vân tỉnh dậy đã thấy bản thân bị trói ở một căn nhà hoang, vị trí ở đâu cô cũng chẳng thể nào xác định được. Khung cảnh nơi đây thật sự hoang tàn, dưới nền nhà lâu lâu còn có vài con chuột chạy ngang, mạng nhện cũng bám đầy xung quanh khiến Triệu Vy Vân có chút sợ sệt.

Dường như chẳng phải hao tâm tổn trí suy nghĩ thì Triệu Vy Vân cũng biết rõ người bắt mình đến đây không ai khác chính là Triệu Thế Vỹ, chỉ có mẹ con hắn ta mới có dã tâm to lớn như thế với cô.

Hai tay cô bị dây thừng trói chặt vào một cây cột, đứng từ đêm qua tới giờ, hai chân cô đã tê rần, dường như chẳng thể trụ vững được nữa, bụng đói meo, cổ họng khát khô. Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình thảm hại đến mức này.

Triệu Thế Vỹ đã có mặt lúc nào không hay, chỉ biết khi cô ngước lên đã thấy hắn ta ngồi vắt chéo chân trước mặt cô từ lúc nào.

Hắn ta nở một nụ cười đắc thắng nhìn dáng vẻ thảm hại của Triệu Vy Vân: “Không ngờ chị cũng có ngày hôm nay nhỉ?”

“Mày muốn gì?”

“Tôi muốn gì chắc chị phải là người hiểu rõ nhất chứ?”

“Tôi chưa bao giờ muốn làm tổn thương chị, là do chị tự chuốc lấy.

“Tôi muốn vị trí của chị ở tập đoàn. Triệu thị phải thuộc về tôi.”

“Mày điên rồi.”

“Phải, tôi điên rồi. Tôi bị cha con các người bức đến phát điên rồi đấy.”



“Trong mắt ông ta chỉ có một đứa con gái là chị, hoàn toàn không có thằng con trai là tôi, vậy thì hà cớ gì tôi phải nương tay với ông ta. Tôi chẳng có lý do gì để làm thế cả. Chị và ông ta... đều phải chết”

“Ông ấy là ba mày đó thằng khốn.” Triệu Vy Vân hét lên.

“Vẫn còn sức để la to đến thế cơ à?”

“Ba sao? Rất tiếc tôi không coi ông ta là ba.”

“Phận là con gái, vẫn nên ở nhà nội trợ vẫn hơn. Vị trí của chị rất nhanh thôi sẽ thuộc về tôi.”

“Haha.” Triệu Thế Vỹ cười lớn.

Triệu Vy Vân vùng vẫy như muốn thoát khỏi sự trói buột nhưng cô càng dùng sức cũng chỉ làm bản thân đâu chứ chẳng thế nào thoát khỏi. Chim đã vào lồng thì làm sao có thể thoát ra.

“Đừng phí công vô ích làm gì? Phụ nữ chân yếu tay mềm như chị mà cũng đòi cứa đứt sợi dây thừng kia sao?”

"Thȧ tao ra."

“Nóng vội gì chứ? Tôi đang tạo điều kiện cho chị nhìn ngắm thế giới lâu hơn một xíu đấy, đừng có không biết điều.

“Tôi có mắt nhưng súng trong tay tôi thì không chắc.

Rất nhanh, khẩu súng đã yên vị ở giữa trán Triệu Vy Vân.

“Đừng có lộn xộn, người làm chủ cuộc chơi này là tôi. Tôi muốn chị sống thì chị sẽ sống, tôi muốn chị chết thì chắc chắn chị không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.”

“Bắn đi, có giỏi thì mày bắn chết tao đi. Cả đời này mẹ con mày cũng không thể có được Triệu thị, không đời nào mày nghe chưa?”

“Vậy sao? Vậy để xem nhé?”

Triệu Thế Vỹ di chuyển khẩu súng xuống cằm Triệu Vy Vân, dùng lực khiến Triệu Vy Vân ngẩng đầu lên.

“Đẹp như chị, chết sớm như vậy thì thật đáng tiếc nhỉ?”

“Mày muốn làm gì? Không được động vào người tạo.”

“Chị đồng ý ở bên cạnh tôi, tôi sẽ bỏ qua cho chị” Triệu Thế Vỹ lên tiếng.

“Cậu bị điên à, tôi với cậu là chị em cùng cha khác mẹ đấy.”

“Thì sao?”



“Chị nghĩ tôi thật sự là con của Triệu Phong?” Triệu Thế Vỹ nói tiếp.

“Mày nói cái gì cơ?”

“Dù sao chị cũng sắp chết, tôi tốt bụng nói cho chị biết cũng chả sao”

“Phải, tôi và Triệu thị các người không hề có máu mủ gì ở đây cả. Có trách thì trách ba cô có mắt như mù, đi nuôi nấng con trai của kẻ khác, cõng rắn cắn gà nhà.”

Hai tai Triệu Vy Vân như ù đi, cô vừa nghe cái gì thế kia? Triệu Thế Vỹ không có quan hệ huyết thống với Triệu gia? Thảo nào mẹ con bọn họ lại nhẫn tâm đẩy ba cô vào bước đường cùng như thế kia. Chả trách Triệu Thế Vỹ lại máu lạnh vô tình đến thế, khác máu tanh lòng, làm sao hắn ta bỏ qua cho ba con cô được.

“Giờ thì chị đã thông não rồi chứ?”

“Có trách thì trách ba chị già cả lẩm cẩm, lâu như vậy cũng không phát hiện ra."

Triệu Thế Vỹ lấy trong người ra một tờ giấy, chính là giấy chuyển nhượng số cổ phần Triệu Vy Vân đang nắm giữ cho hắn ta.

“Chị ký vào giấy chuyển nhượng. Tôi sẽ cho chị ra đi một cách nhẹ nhàng nhất.”

“Thế nào?”

“Ký cũng chết mà không ký cũng chết vậy thì hà cớ gì tôi phải làm cái việc vô bổ đó?”

“Muốn chết có phải không? Tôi không thương hoa tiếc ngọc đâu, đừng để tôi mất kiên nhẫn”

“Ký vào.”

“Hai tay tôi đều bị cậu trói chặt, tôi biết lấy đâu ra tay thứ ba để ký cho cậu?”

“Tốt nhất đừng có giở trò, dù tôi có cởi trói thì chị nghĩ chị chạy thoát khỏi nơi này sao?”

“Một đứa con gái chân yếu tay mềm như tôi lại khiến cậu hao tâm tổn trí thế à?"

“Chị lừa ai chứ? Trên dưới Triệu gia ai không biết chị có võ. Cẩn thận cũng không thừa.”

Triệu Vy Vân cười khuẩy: “Phải, đúng là cẩn thận vẫn hơn chứ đừng như ba con tôi, sống từng ấy năm mà có mắt như mù mới bị mẹ con các người qua mặt.”

“Thế phải khen mẹ con tôi tài giỏi hay là do ba con chị quá ngu ngốc nhỉ?”

Triệu Thế Vỹ không tiếp tục dây dưa, hắn ta dứt khoát cắt đứt dây dừng, hai tay của Triệu Vy Vân được cởi trói, trên hai cánh tay vẫn có những vết hằn lớn do dây thừng để lại.

Triệu Vy Vân chưa kịp làm gì thì họng súng đã nhanh chóng được áp sát vào đầu cô: “Ký, đừng có giở trò, tôi cho chị không thấy mặt trời ngày mai.”