Thời gian sau đó, sự việc của Trình gia đã đã dần được lắng xuống nhưng mọi người dường như đã nhận ra tiểu thư nhà này đã mất tích. Mọi nhà hàng Trình gia kinh doanh vì danh tiếng nên đã ảnh hưởng rất nhiều đến cuối cùng cũng phải đóng cửa, chưa thể tìm ra vì chủ nhân tiếp theo.
Ở trong phòng giam, ba mẹ cô ta cũng có phần quan tâm đến con gái nên rất hóng chờ ngày Nhu Mễ đến thăm. Ông bà muốn nói một lời xin lỗi vì đã nhận ra mình đã có phần làm tổn thương đến đứa con của mình.
Nhưng rồi cuối cùng, cũng lác đác vài người thân quen đến, chỉ riêng Trình Nhu Mễ thì biệt tăm không thấy đâu. Chắc có lẽ, lần này mình có thể sẽ mất đi con gái của mình. Chỉ mong sao, cuộc sống tự lập của Nhu Mễ sẽ tốt lên. Đợi đến khi mình được thả thì nhất định sẽ đi tìm người con ấy.
__________________________________
- Này, cô thích tỏ thái độ không hả. Là nhân viên mà dám quát tháo với khách à, chủ quán đâu ra đây!
Mọi người đang ăn uống vui vẻ cũng phải giật mình ngưng đũa để hóng chuyện. Hơi khói của nồi lẩu bốc lên nghi ngút, chúng rất thơm. Nơi đây là một quán nhỏ ở trong ngõ. Nghe thấy tiếng gọi của khách, người chủ cũng hối hả chạy ra đã ngăn cản nhân viên của mình không sợ lời đe dọa mà vẫn lên tiếng tới cùng.
- Gọi cũng thế thôi nhé, anh không biết ngậm miệng lại im lặng để ăn à? Thích chê hết cái này cái kia nếu muốn ưng ý thì tự làm rồi ăn nghe chưa hả?
- Trời ơi, dừng lại mau con bé này. Chúng tôi thật sự xin lỗi quý khách, mong quý khách thông cảm ạ.
Một hồi đôi co, ai cũng cho mình là phần đúng. Cô gái bên cạnh cuối cùng vì lời can ngăn của bà chủ cho nên cố gắng kiềm chế cơn giận đang hùng hổ mà xin lỗi người kia. Cuối cùng, khách hàng cũng ngôi ngoai tạm thời bỏ qua rồi ra về. Phần hay đã hết, mọi người cũng không quan tâm mà tiếp tục tập chung ăn uống.
Suy nghĩ thoáng qua, cô gái biết hiện tại bà chủ đang vô cùng thất vọng. Vì vậy, cô đã cố gắng bắt chuyện, tuy bà ấy trả lời nhưng có phần lạnh nhạt hơn. Điều đó khiến mình càng lo lắng cho nỗi lầm này, vì mình lại một lần nữa sai lầm mà để mất danh tiếng của quán ăn.
Đợi đến khi ca làm kết thúc, cô gái với mệt mỏi về lại căn phòng của mình rồi nghỉ ngơi dùng bữa tối lúc mười giờ mười năm phút về đêm. Những dòng suy nghĩ mông lung về kí ức của bản thân lại ùa về.
Mãi đến khi bản thân chuẩn bị đi ngủ, bỗng có người lại gõ cửa phòng. Là bà chủ quán, bà ấy chắc chắn là có chuyện muốn nhắc nhở nên mình sẵn sàng nghe lời rồi sửa chữa lỗi lầm.
- Xin lỗi vì làm phiền cháu khi cháu đang chuẩn bị nghỉ ngơi nhé, Nhu Mễ.
Quả thật mọi chuyện cũng không thể biết trước được những điều xảy ra trong tương lai, đang lúc mình lâm vào bế tắc thì có một bàn tay lại vớt lấy để mình có chỗ ở lẫn công ăn việc làm tạm thời trong lúc bản thân trắng tay. Đó là tình trạng của Trình Nhu Mễ, quả thật không có ông bà chủ giúp đỡ thì mình cũng không biết ra sao.
Từ vụ tai nạn đó, cô ta bị thương khá nặng nhưng nhờ vào sự lỗ lực của bác sĩ nên bản thân cũng dần hồi phục trở lại. Tuy nhiên phần lưng có để lại vết sẹo dài. Nằm trong bệnh viện, Nhu Mễ thẫn thờ suy nghĩ.
Bạn bè không còn một ai, chẳng người nào đến thăm mình. Thật cay đắng, cô ta dần ngộ ra một phần do tính cách của mình ngang ngược ngạo nghễ, tưởng rằng bản thân sẽ mãi ở đỉnh vinh quang. Không hề biết rằng sẽ có một ngày mình trở nên trắng tay. Giờ đây tiền viện phí không biết nên xoay xở bằng cách nào, rồi còn khoảng nợ của nhà hàng kia. Chỉ sợ rằng càng chấp niệm trả thù thì bản thân sẽ còn phải chịu đựng rất nhiều điều thê thảm.
Cũng may bằng số tiền mình cũng để lại tích cóp nên vẫn đủ trả tiền viện phí. Còn khoảng nợ kia, vì lâm vào đường cùng nên căn biệt thự mình đang sinh sống cũng phải bán đi để trả. Lúc này nhà cũng không có để về, công ăn việc làm thì không. Trình Nhu Mễ bỗng trở nên bơ vơ lạc lõng, đi lang thang rồi cuối cùng cũng dừng chân tại một chỗ mà òa khóc.
Trong cơn mưa rào, đôi vợ chồng già thấy một cô gái ngồi ở một chỗ trú mưa. Đầu tóc lẫn quần áo đã ướt nhẹp, thân thể dường như rất run rẩy. Vì ông bà thương tình cho nên đã mời Nhu Mễ vào quán.
Vậy là cô ta kể hết hoàn cảnh của mình, ông bà vì thương cảm nhận cô vào làm ở quán lẫn bao ăn bao ở. Coi cô ta như người thân trong gia đình, phần vì ông bà cũng không có con. Vậy là sau cơn mưa, cuối cùng ánh sáng của hi vọng đã đến với mình.
- Thưa bác, chuyện hôm nay là do anh ta sai. Hết chê quán của mình rồi nồi lẩu không ngon, lại còn chê con phục kém nữa chứ. Vì thế con mới ấm ức quá cho nên…
Bà ấy chỉ mỉm cười, hai tay khẽ nắm lấy bàn tay của Nhu Mễ. Như một người mẹ đang khuyên bản đứa con của mình.
- Con à, cũng không trách con được. Nhưng mà bác khuyên con nên học cách nhẫn nhịn. Cái tôi của mình hạ xuống một chút, đôi khi cũng nên làm như thế con à.
- Dạ vâng, con nhớ rồi.
Hai người tâm sự rất lâu, Nhu Mễ cảm thấy trong lòng rất ấp áp. Mỗi khi bà ấy khuyên nhủ, bản thân lúc nào cũng dặn mình phải nghi nhớ thật kĩ. Hãy buông bỏ quá khứ và làm lại cuộc đời mới, như vậy mình mới trở nên hoàn hảo. Không còn vướng bận thêm điều gì nữa.