Vẫn Còn Thương Nhớ Em

Chương 45: Bài học đắt giá




Những dự tính của Tuệ Yên, bà đoán chắc chỉ cần quyết tâm thực hiện thì cô sẽ thành công. Điều đó khiến bà rất thích, tuy tình cảm không thể ép buộc nhưng bà mong có một ngày cô có thể là thành viên trong gia đình của mình.

Buổi show diễn cũng đã kết thúc một cách tốt đẹp. Bất ngờ làm sao, khi ra bên ngoài thì có người đã đợi sẵn cả hai từ bao giờ. Gương mặt người ấy vui vẻ tươi cười. Tuệ Yên ban đầu có chút ngỡ ngàng vì anh xuất hiện ở đây.

- Xin chào nhà thiết kết Jenol, không biết em còn nhớ anh là ai không nhỉ? Bất ngờ thật đấy, cô bé khi xưa đã thành công với ước mơ của mình rồi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Anh Cũng Có Ngày Này

2. Thư Tình Gửi Vệ Lai

3. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

4. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

=====================================

Người đàn ông đó không ai khác chính là Hạ Thường Quân. Hôm nay, vì nghe nói Tuệ Yên và mẹ sắp về nước nên anh sang đây chơi một chuyến cho đến khi cả tất cả đều trở về.

- Anh Thường Quân, anh cũng đến đây ư?

Còn mẹ anh, bà chỉ cười thầm. Chắc chắn là không phải nhớ mẹ nó nên mới sang đây mà là vì cô gái bên cạnh. Vừa mới tối qua thông báo cho bà là bà đã biết được nguyên do.



Cùng lúc ấy, người đàn ông bước ra từ hội trường diễn ra show diễn trang. Cậu trợ lý bên cạnh không khỏi bất lực vì boss của mình càng lúc càng xuống sắc, khách mời bắt chuyện cứ giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh đó. Càng lúc, nụ cười của sếp mình đã không còn nữa. Chúng đã dần biến mất. Tình yêu sao lại khiến cho người ta thay đổi như vậy, cậu thật không hiểu nổi.

Ánh mắt người đàn ông đó lúc này bỗng nhìn sang bên cạnh, một cảm giác thật kì lạ lúc này xuất hiện. Chỉ vì một bóng dáng mà khiến anh đứng lặng.

- Người đó, hình như là…

Cậu trợ lý giật mình, phía bên cạnh đâu có ai. Chỉ thấy rằng có một chiếc xe vừa mới đi. Đừng nói là boss vì nhớ nhung cô gái ấy quá độ nên nhìn thấy ai cũng lầm tưởng là người mà mình yêu. Chuyện đó thật nực cười.

- Ai cơ ạ, tôi đâu có thấy ai đâu thưa ngài?

Sắp tới vì hợp tác với một nhà thiết kế mới nên sếp của mình muốn trực tiếp xem mẫu trang phục. Điều kiện của anh phải đây đủ những tiêu chí của mình đặt ra rồi mới hợp tác. Dự án lần này là những bộ đồ cần những viên đá quý của tập đoàn anh để đính lên chúng.

- Không, chắc tôi nhìn lầm thôi. Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được, cô ấy đã chốn tránh tôi hai năm không tìm thấy rồi. Sao lại gặp lại được cơ chứ, bài học này tôi chấp nhận gánh chịu.

Hóa ra, dính vào lưới tình sẽ khiến người ta suy như vậy sao. Nhìn anh mà cậu cũng thấy cuộc sống độc thân tốt đến chừng nào, vô lo vô nghĩ không phải buồn.

- Vâng, mà công nhận các mẫu của nhà thiết kế Jenol rất bắt mắt thưa sếp. Hôm nào cô ấy về nước hình như sẽ đến chi nhánh hai của chúng ta.

_______________________________

Trái lại với những khuôn mặt tươi cười vui vẻ thì nét mặt của một người phụ nữ đang ôm bụng của mình thì không khỏi lo lắng. Bản thân cứ thấy day dứt trong lòng. Đáng lẽ, mọi chuyện cũng đã xong vậy mà giờ đây sao mình lại bất an đến như vậy.

Không được, chỉ cần bản thân vui vẻ trở lại và coi như không có sự việc nào xảy ra thì chắc chắn sẽ ổn thôi. Bí mật này, mình sẽ tiết lộ cho người ấy biết rồi sẽ chôn vùi mọi thứ vào quá khứ. Sẽ chẳng ai biết được, vì sau cơn mưa thì trời sẽ sáng.

- Đúng vậy, mày tốt nhất nên biến mất. Chỉ khi như vậy, mẹ mới có thể an tân mà sống tiếp. Tại mày có mặt không đúng lúc thôi, giá như mày đến muộn hơn thì tốt biết mấy, mẹ sẽ không phải làm như thế.



Ngoài trời, thời tiết hôm nay nắng ấm làm sao. Tận hưởng bầu không khí trong lành dễ chịu này, người đó chỉ muốn quên sạch sẽ về việc mình đã làm. Nếu để ai biết thêm thì bản thân sẽ vô cùng thê thảm.

- Alo, anh có thể ra quán cafe ngồi một lát không? Em có chuyện muốn nói cho anh biết, ra nhanh nhé.

Địa chỉ đã được gửi, cô ta khẽ thở dài một hơi. Cầm ly nước cam trên tay mà chưa vội uống, tình trạng của mình hiện tại đang rất rối bời. Đáng lẽ ngày hôm đó phải mang theo thuốc dự phòng thế mà mình lại quên.

Cửa của quán một lần nữa được mở, có một vị khách nam đi vào. Mắt của người phụ nữ sáng rực khi nhìn thấy người đó. Cô ta không ngừng vẫy tay gọi để hắn biết được vị trí của mình.

- Anh, em bên này.

Khoảng cách thật gần nên người đàn ông cũng nhạy bén phát giác. Quan sát xung quanh, khi thấy không có người quen ở đây hắn ta mới tiến lại. Hình như có điều gì đó hơi bất thường, sao hôm nay cô ta lại buồn đến như thế. Gương mặt thật ủ rũ làm sao.

- Nhu Mễ à, có chuyện gì vậy em. Sao hôm nay lại hẹn anh ra đây vậy, mà hình như hôm nay em có chuyện buồn sao?

Nghe xong câu đó, Trình Nhu Mễ nước mắt rưng rưng dường như sắp khóc khiến cho người đàn ông không khỏi lo lắng. Hắn ta vội vàng vươn người để lau đi nước mắt của Nhu Mễ. Cô ta lúc này ấp úng, dường như không thể cất lời.

- Sao vậy, mau nói cho anh nghe đi, em khiến anh lo quá rồi đấy. Mọi chuyện sẽ ổn hết thôi, ngoan nào.

- Anh à, em…em có thai rồi. Nhưng mà, em lại khiến bé con phải ra đi. Em đã làm cho nó biến mất rồi, đáng lẽ con của chúng ta không nên xuất hiện vào lúc này. Điều đó là không thể, trừ khi anh và em phải có danh phận rõ ràng.

Một tin như sét đến ngang tai đối với hắn ta, thật sự rất sốc khi bản thân được làm cha. Hắn tự thừa nhận rằng mình không phải là một người ăn xong thì chùi mép, có rồi thì chắc chắn mình phải chăm sóc và sẽ thừa nhận mình chính là ba đứa bé. Nhưng rồi, hắn như bị một gáo nước lạnh tạt vào người. Trình Nhu Mễ đã loại bỏ đứa bé khỏi thế giới này.

- Em nói sao cơ, em có thai ư? Gì chứ, sao em lại phá thai là sao hả? Chuyện này rốt cuộc là thế nào Nhu Mễ?