Lão Lưu trầm mặc một hồi, rồi thở dài.
Hóa ra hắn vốn là hộ vệ riêng của gia chủ Trần gia, hắn đã có tu vi Luyện Khí cấp sáu. Nhưng trong một lần xả ra tai nạn, hắn liều mạng cứu lão gia chủ, nhưng sau đó tu vi của hắn lại tụt lùi, kinh mạch đứt đoạn khiến hắn không thể tu luyện. Để báo đáp hắn, lão gia chủ đưa hắn lên làm trưởng lão của Trần gia, thân phận của hắn cũng được coi trọng.
Năm năm trước, gia chủ cũ đột nhiên qua đời, theo quy ước thì danh hiệu gia chủ nên được truyền lại cho con cháu, nhưng con cháu dòng chính lại thưa thớt, cuối cùng chỉ còn lại một mình Trần Thạch còn nhỏ. Nó làm sao có thể trấn trụ được các chi phái trong tộc? Vì thế có người âm thầm đầu độc Trần Thạch, phá hủy căn cơ khiến hắn không thể tu luyện được nữa, các trưởng lão mới không thể không buông tha cho nó.
Lão Lưu rất tức giận, thề sẽ tìm ra kẻ đã hạ độc thủ, nhưng khi biết được sự thật người của chi thứ Trần Vĩnh lão gia là kẻ giết người thì hắn đã sớm đủ lông đủ cánh, giành được sự ủng hộ của hầu hết các trưởng lão.
Cảnh Nhạc tò mò hỏi: "Con cháu dòng chính không có một người trưởng thành sao?"
Lão Lưu: "Cha của Tiểu Thạch Đầu, Trần Kỳ, đột ngột qua đời cách đây 6 năm, mẹ nó rất đau buồn. Không lâu sau khi sinh ra, nàng qua đời vì trầm cảm. Lão vốn dĩ muốn tìm gia đình của mẹ Tiểu Thạch Đầu, hi vọng Giang gia đến và đòi công bằng cho đứa nhỏ, nhưng Giang gia cũng không để ý đến nó."
Gia chủ Giang gia hiện tại là con trai của vợ lẽ, còn mẹ của Tiểu Thạch Đầu là con gái của vợ cả, hai người không thân thiết, gia chủ Giang gia không muốn vì đứ cháu trai phế sài này mà có thù oán với Trần gia.
Tóm lại, lão Lưu không thể thay đổi được gì, chỉ có thể nhìn Trần Vĩnh lên làm gia chủ, lão bị buộc tội vu oan gia chủ bị Trần gia khai trừ.
Lão Lưu: "Để nhổ cỏ tận gốc, Trần Vĩnh thậm chí còn xóa tên Tiểu Thạch Đầu ra khỏi gia phả."
Cảnh Nhạc: "Trần Vĩnh làm xằng làm bậy, các trưởng lão Trần gia không ai thèm quan tâm sao?"
Lão Lưu: "Nếu đã để hắn làm gia chủ, những người đó sao lại đi đắc tội với hắn chứ? Tuy nhiên, Trần Vĩnh có chút kiêng kị, sợ rằng sẽ kích động các trưởng lão làm phản, cứu sống Tiểu Thạch Đầu.". Lão thấy Tiểu Thạch khó sống ở Trần gia, nên lão đã nhờ các vị trưởng lão đưa Tiểu Thạch Đầu rời khỏi Trần gia. "
Cảnh Nhạc gật đầu: "Trần Vĩnh thấy vậy chắc vui lắm."
Lão Lưu: "Đương nhiên, nếu không lão cũng không dễ dàng đưa Tiểu Thạch Đầu đi như vậy."
Lão lo lắng rằng ở lại thành Đại Nhật sẽ bị nhà họ Trần chèn ép nên đã đến làng này. Ngày thường, lão phải chăm sóc Tiểu Thạch Đầu, không dám mạo hiểm nhận những việc nguy hiểm, là một tu sĩ, từ nhỏ anh không hiểu cách mưu sinh, hiện giờ chỉ có thể dựa vào việc hái thuốc và săn bắn kiếm chút tiền trang trải cuộc sống.
Lão Lưu thở dài: "Năm năm rồi, nếu như không đắc tôi Vương Thúy Hoa, lão còn không có muốn tới trấn Tiểu Nhật. ở đó có tu sĩ qua lại, không biết chừng một ngày nào đó liền gặp phải người Trần gia.
Quả nhiên, phiền toái chẳng phải đã kéo tới rồi đây sao?
Lúc này, Lam Phượng từ trong hư không bay ra, vòng qua đầu Cảnh Nhạc, dừng ở trên vai cậu, nói: "Cuộc sống của Tiểu Thạch Đầu cứ như nhân vật chính của phế sài nghịch tập nha! Nghịch tập ngươi đã nghe đến chưa? Mọi người nghĩ xem nào hắn vô dụng, nhưng hắn có cơ duyên âm thầm tiến giai, đém những kẻ đã từng hãm hại và coi thường hắn đạp xuống dưới chân. Đây là một trong những kịch bản ta yêu thích!
"Xin hỏi, Tiểu Thạch Đầu có vị hôn thê sao? Có phải ghét bỏ hắn không còn khả năng tu luyện nên từ hôn? Chuyện này liên quan đến một trường phái ly khai khác-"
Cảnh Nhạc chịu không nổi nữa: "Câm miệng!"
Lam Phượng đau lòng ngã xuống đất.
Lão Lưu không hề hay biết, tiếp tục thở dài: "Haiz, Tiểu Thạch Đầu cũng đau khổ. Sau khi trúng độc, ngay cả hôn sự với Sở gia cũng đổ bể, lão tới cửa tìm cũng không gặp được Sở gia."
Xác chết Lam Phượng lập tức run lên: "Nhìn đi! Ta nói kịch bản từ hôn!"
Cảnh Nhạc: "..."
Lão Lưu: "Sở dĩ lúc trước lão không nói cho cậu biết là vì lão nghĩ vô dụng. Nhưng bây giờ có hy vọng, chỉ cần căn cơ của Tiểu Thạch Đầu khôi phục lại có thể tu luyện, những gì mất đi lúc ban đầu chắc chắn sẽ lấy lại được."
Lam Phượng chớp chớp đôi mắt đậu xanh, câu này nghe rất quen tai, nó đã nghe thấy ở thế giới nhỏ nào rồi thì phải?
Ngày hôm sau, đại quản sự lại đến.
Còn có một trưởng lão khác của Trần gia đi cùng, sau khi giao nguyên liệu luyện đan cho Cảnh Nhạc xong liền bóng gió hỏi thăm vài điều. Đang tiếc không có tác dụng gì chỉ có thể ra về tay không.
Ngay khi bọn họ rời đi, Cảnh Nhạc lấy ra lò luyện đan chuẩn bị luyện chế Bách Chuyển Kinh đan.
Mặc dù loại đan dược này có vẻ quý giá do mất đi đan phương, nhưng một vạn năm trước, Bách Chuyển Kinh đan chỉ là một loại đan dược cấp thấp không cần đến linh lực.
Vì vậy, Cảnh Nhạc vừa mới dẫn khí nhập thể vẫn có thể luyện chế ra được.
Cậu chọn ra những nguyên liệu phù hợp nhất và luyện trong một ngày một đêm, khi mở lò luyện đan ra, trong lò có hai viên đan dược màu đỏ to bằng hạt đậu.
"Xong rồi!" Cảnh Nhạc cầm lấy đan dược, thấy đều là cao cấp, cảm thấy nhẹ nhõm nói với lão Lưu: "Quá trình luyện hóa dan dược sẽ đau đớn, hơn nữa sẽ lưu lại một lượng đan độc nhất đinh, nhưng nó có thể chưa trị kinh mạch của các ngươi rất nhanh. "
Lão Lưu thận trọng cầm lấy, nhìn xuống viên thuốc màu đỏ trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy đó là màu đẹp nhất mà lão từng thấy, không khỏi rơi hai hàng nước mắt.
Sau ba ngày, lão Lưu và Tiểu Thạch Đầu đã khôi phục lại căn cơ.
Họ từ trong nhà đi ra, mồ hôi nhễ nhại, vừa nhìn thấy Cảnh Nhạc liền muốn quỳ xuống, nhưng Cảnh Nhạc tránh họ, "Lạy trời, lạy đất, lạy tổ tiên, lại sư trưởng, lạy cha mẹ, mà ta chỉ là một người rảnh rỗi đi ngang qua, không cần quỳ ta."
Lão già họ Lưu kích động, nước mắt lưng tròng nói: "Lão thật sự không ngờ, không ngờ lại có ngày hôm nay, khi lão bị đuổi ra khỏi Trần gia, mang theo Tiểu Thạch Đầu đến thôn này., lão nghĩ rằng tất cả đã kết thúc...... "
Nhìn thấy lão như vậy, Tiểu Thạch Đầu rất hoang mang, nó chỉ biết sức khỏe của nó đã rất tốt, không cần uống thuốc nữa, nhưng rõ ràng đây là chuyện tốt, tại sao ông nội lại khóc?
Nhưng ngay sau đó Tiểu Thạch Đầu cảm thấy rằng đây có thể không phải là một điều tốt gì. Bởi vì ông nội đột nhiên trở nên nghiêm khắc với nó, mỗi ngày trời chưa sáng cũng đều sẽ nhìn nó luyện tập, ngoại trừ ăn và ngủ không có thời gian nghỉ.
Một ngày nọ, vào bữa ăn tối, Tiểu Thạch Đầu đã bật khóc.
Lão Lưu không biết tại sao, vội vàng hỏi nguyên nhân, Tiểu Thạch Đầu nhào vào vòng tay của Cảnh Nhạc, khóc lóc trút hết nỗi oan ức mấy ngày qua.
Cảnh Nhạc buồn cười, cầm lấy khuôn mặt nhẵn nhụi của Tiểu Thạch Đầu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Thạch Đầu, em muốn bảo vệ ông nội không?"
Tiểu Thạch Đầu vẫn rơm rớm nước mắt, nhưng không chút do dự gật đầu.
"Chỉ cần em tu luyện thành công, mới có thể bảo vệ những người mình yêu quý, không để họ không phải chịu một chút tổn hại nào, cả đời vô lo vô nghĩ."
Tiểu Thạch Đầu cái hiểu cái không, nhưng nó vân ghi nhớ lời Cảnh Nhạc, buông Cảnh Nhạc ra rồi quay lại ôm chầm lấy lão Lưu để bày tỏ quyết tâm.
Sau khi an ủi Tiểu Thạch Đầu, Cảnh Nhạc lại lén khuyên lão Lưu: "Dục tốc bất đạt, Tiểu Thạch Đầu vẫn còn nhỏ, ông phải làm cho nó hiểu vì sao cần phải tu luyện, nếu không nó sẽ không tự tìm ra con đường cho mình, con đường tương lai có thể đi được bao xa?"
Lão Lưu đã quá quen với ông cụ non Cảnh Nhạc, anh ấy nói với vẻ mặt chua chát: "Lão đúng là có chút vội vàng, nhưng Trần Vĩnh đã tu luyện được đến Luyện Khí tầng tám rồi, lão lo lắng... ôi... "
Lão đột nhiên đập bàn xuống: "Thật đáng tiếc chúng ta bây giờ không thể giống như tiên môn có cung cấp Bổ Linh đan cho đệ tử của mình. Chỉ là Luyện Thể cũng phải mất ba mươi bốn mươi năm."
Nói xong, lão ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Nhạc, sau đó cúi đầu không nói gì.
Cảnh Nhạc khịt mũi, cậu biết lão Lưu muốn hỏi mình có thể luyện chế ra đan dược hay không, nhưng mà sau đó thì lại không thể không biết xấu hổ mà mở miệng được.
Tất nhiên cậu có thể, nhưng tai họa ngầm để lại quả lớn, cho dù là đan dược cực phẩm cũng sẽ lắng đọng lại chút ít đan độc.
Kiếp trước, đệ tử của các đại tông môn đều không được dùng Bổ Linh đan, nhưng hiện tại rất nhiều truyền thừa đã mất, tu luyện càng ngày càng khó khăn, theo như cậu biết thì đan dược hỗ trợ tu luyện đã thành bình thường.
Lão Lưu và Tiểu Thạch Đầu vẫn còn lưu lại đan độc từ Bách Chuyển Kinh đan, nếu còn dùng đan dược tu luyện thì sẽ chỉ càng thêm độc. Việc dựa vào thuốc tiên bổ dưỡng sẽ chỉ càng thêm độc.
Đột nhiên, Cảnh Nhạc trong lòng chợt lóe, cậu nghĩ kiếp trước có một loại gọi là Hóa Ô đan, có thể hóa giải đan độc ở một mức nhất định. Theo lý thì nó rất dễ tiêu thụ nhưng ở chợ hay y quán đều không thấy bán.
Cảnh Nhạc hỏi ra nghi ngờ trong lòng, Lão Lưu sửng sốt: "Hóa Ô đan quả thật là có tồn tại, nhưng đan phương chỉ có trong tay các đại môn phái hoặc đan phái. cũng không truyền ra ngoài, ít nhất lão chưa bao giờ thấy nó ở thành Đại Nhật. À đúng rồinghe nói Đan Hỏa Môn có thể luyện được.
Nhìn thấy Cảnh Nhạc đăm chiêu, lão Lưu thận trọng hỏi: "Chẳng lẽ cậu cũng có thể luyện được sao?"
"Hiện giờ thì chưa."
Việc luyện Hóa Ô đan cần phải kích phát linh lực bản thân, chỉ khi Cảnh Nhạc bước vào cấp độ Luyện Khí đầu tiên thì cậu mới có thể luyện viên đan dược đó.
Lão Lưu lầm tưởng rằng Cảnh Nhạc sẽ không luyện nên cũng không để tâm đến vấn đề này nữa.
Nửa tháng sau, Cảnh Nhạc chính thức đột phá, trở thành Luyện Khí cấp một.
Kỳ Luyện Khí và kỳ Luyện Thể đều là giai đoạn thiết lập nền tảng, còn được gọi là giai đoạn bẩm sinh, đều có chín giai đoạn. Trong đó cấp ba, sáu và chín là cảnh giới đứng, khó đột phá hơn, sau cấp chín là cảnh giới Đại viên mãn, một khi phá được Đại viên mãn liền sẽ thành công đến Trúc Cơ.
Chỉ khi tu sĩ bước vào kỳ Trúc Cơ mới có thể chân chính đặt chân lên Đại Đạo, từ đây tiên phàm hai giới.
Vì Cảnh Nhạc đã ở cấp độ Luyện Khí đầu tiên, cậu có thể sử dụng pháp thuật từ Thập Vũ Thương Minh Đại Pháp. Nào là nhu thủy quyết, ngưng thủy quyết. v.v., cậu đã quá quen thuộc với nó. Bởi vậy, cậu muốn học một ít pháp thuật lôi hệ để làm phong phú thêm thủ đoạn công kích của mình.
Cậu liếc nhìn Lam Phượng đang mổ mổ trong góc, "Kỉ Kỉ, Nếu ngươi khi sinh ra đã thông tuệ, có thể biết được một ít công pháp lôi hệ đúng không?"
Lam Phượng không hài lòng với tên Cảnh Nhạc gọi mình, nhưng nó không dám phản kháng, trừng mắt gà nói, "Tất nhiên, Phong lôi quyết, thiên lôi đánh, lôi đình vạn quân, u minh lôi điện, vạn lôi ——"
"Nói thứ có ích." Cảnh Nhạc kịp thời ngắt lời, nói tên nhiều công pháp cao cấp như vậy có ích lợi gì?
Lam Phượng ngoài ý muốn nói: "Chưởng, chưởng tâm lôi."
Cảnh Nhạc suy nghĩ một chút, chưởng tâm lôi quả thực là pháp thuật mà Luyện Ký kỳ có thể sử dụng, vì vậy cậu đã nhờ Lam Phượng dạy cho mình.
Lam Phượng lập tức khoe khoang mà đem phương pháp tu luyệnnói ra: "Hừ, ngươi biết ta tốt rồi chứ? Đừng gọi ta là Kỉ Kỉ nữa!"
"Ngươi thật tốt, Kỉ Kỉ."
Lam Phượng: "..."
Vì Lam Phượng luôn là không đáng tin cậy lắm, Cảnh Nhạc đã suy diễn phương pháp được nó dạy vài lần, cảm thấy không có chuyện gì không ổn mới thử thúc dục linh lực.
Một lúc sau, sấm sét xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, chiếu sáng căn phòng như ban ngày.
Tác giả có chuyện muốn nói:
- Tiểu kịch trường -
Lam Phượng: Ngươi đã nghe nói về nghịch tập chưa? Đã bao giờ nghe nói về từ hôn chưa?
Cảnh Nhạc không chịu nổi nữa: Câm miệng! Gà rừng ở đâu đến làm trò thế hả?
Lam Phượng: QAQ
- -
Lão Lưu: Những thứ mất đi lúc trước nhất định phải lấy lại!
Lam Phượng: Ta nghe thấy ở đâu rồi ấy nhỉ?
- -
Tôi đợi cơ hội này ba năm, không phải để chứng minh rằng mình hơn người, mà là để chứng minh rằng những gì tôi đã mất, nhất định phải lấy lại! bởi "Bản sắc anh hùng"