Chiếc xe tiến vào nội thành, Kha Dĩ Huân cũng không giảm tốc độ, mặc cho đèn đỏ đã xuất hiện, anh lại ngoảnh mặt làm ngơ. Trong xe yên tĩnh bất đồng với tiếng hò hét ầm ĩ ở ngã tư đường, hơn chín giờ tối, những quán xá bên đường vô cùng nhộn nhịp, Diệp Nhiễm và Kha Dĩ Huân không một ai nói chuyện.
Khi chiếc xe lái tới đường Văn Cẩm, Diệp Nhiễm đã mơ hồ đoán được Kha Dĩ Huân muốn cho mình xem cái gì. Quả nhiên, anh chở cô đến cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa, cô nhìn thấy nơi ấy bây giờ đã được trang hoàng đổi mới. Anh đem cửa tiệm hoành thánh đổi thành cửa hàng Fastfood, cơ sở hạ tầng và cách bày trí vô cùng sang trọng, rất phù hợp với môi trường ở đây.
Màu sắc của cửa hàng trông rất tao nhã, cùng với giá cả in trên biển hiệu rất lớn. Cô nhíu mày, tuy rằng là cửa hàng 24 giờ nhưng cô cứ cảm thấy vốn đầu tư này bỏ ra rất nhiều, trong kinh doanh, rõ ràng là một tổn thất lớn.
Đây là việc anh muốn bồi thường sao?
Anh quan sát khuôn mặt cô, lại nhanh chóng xoay vô lăng sang hướng khác. Cô cũng không yêu cầu xuống xe, kỳ thực cô không ngạc nhiên, anh có thể cho cô rất nhiều thứ, từ xin lỗi, tiền bạc cho đến hứa hẹn ở cùng cả đời. Cô nhìn đám người đang đi trên đường, cô quá tham lam rồi, anh đã cho cô rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi cô không thể tưởng tượng trước khi tính kế phải gả cho anh.
. . . . . . Nhưng mà cô không thể chấp nhận tất cả.
Thấy Diệp Nhiễm không nói chuyện, sắc mặt Kha Dĩ Huân càng trở nên khó chịu, cô không biểu hiện vui vẻ, vì sao lại thờ ơ như vậy?
“Phong cách trang trí không khác.” Anh nhẫn nại giải thích: “Anh muốn nhìn em hạnh phúc khi thấy điều này.”
Cô gục đầu xuống, không trả lời.
Phản ứng của cô khiến anh phiền chán, rốt cuộc là cô còn muốn anh làm thế nào! Đúng rồi, anh còn có một cơ hội cuối cùng.
Lúc anh dừng xe ở ven đường, cô sợ ngây người, cơ hồ là quên xuống xe. Chi nhánh của tập đoàn Mỹ Giai đã đóng cửa, nơi này tối đen như mực, chỉ còn lại mỗi một biển hiệu. Thật khác xa so với cửa hàng hoành thánh Chính Hoa đèn đuốc sáng trưng, thực khách ra vào nườm nượm…
Kha Dĩ Huân không xuống xe, anh gục đầu trên tay lái quay mặt nhìn cô. Phản ứng của cô khiến anh vui mừng, có thể khẽ cười, nụ cười này trộn lẫn chua sót. Thậm chí anh rất ngạc nhiên, trả giá nhiều như vậy chỉ muốn được nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của cô.
“Biết không, anh quyết định đem nơi này xây dựng thành trụ sở chính của cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa. . . . . .” Đối với cô, anh không muốn giải thích, anh đã đi sai nhiều bước rồi, thậm chí mất đi niềm tin của cô: “Là lúc em khóc trong phòng khi cửa tiệm đầu tiên bị phá bỏ.”
Diệp Nhiễm siết chặt nắm tay, cảm giác gân cốt trên cánh tay đều rút chặt.
“Đây không phải là điều anh muốn bù đắp.” Anh xuống xe, kéo tay cô đi vào trong, cô không giãy dụa, trầm mặc để anh lôi kéo.
Cảm giác thấy tâm trạng của cô thay đổi, Kha Dĩ Huân nở nụ cười, trong lòng an ổn. Anh thuận thế nắm chặt vai cô, chỉ vào một bức tường: “Đây mới thứ anh muốn em nhìn thấy.”
Diệp Nhiễm bám chặt vào người Kha Dĩ Huân, hơi hơi ngẩng đầu, đó là những ảnh chụp của nhiều năm trước, là các chính khách đến cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa thị sát, ông nội cùng thị trưởng bắt tay, phần đông nhân viên công tác đều mỉm cười ăn thử hoành thánh, năm ấy cô năm tuổi!
Nước mắt Diệp Nhiễm mơ hồ chảy xuống, cô nhìn thấy những hình ảnh xưa cũ của cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa, khi đó xung quanh không có nhiều nhà cao tầng, ngã tư đường chưa được mở rộng, gần đó còn có cây ngô đồng.
Bà nội của cô cầm tay cô tủm tỉm cười, lúc đó bà nội kéo tay cô núp ở một góc nhìn ông nội bắt tay thị trưởng.
“Cái này. . . . . .” Cô nhẹ giọng hỏi, nghẹn ngào.
“Là anh nhờ người thân làm trong chính phủ tìm kiếm tư liệu.” Anh cười, ý tứ hàm xúc: “Lúc nhỏ em đáng yêu hơn.”
Thấy cô ấp úng không nói, anh nhanh chóng ôm cô: “Cha mẹ nói muốn đem cửa tiệm hoành thánh trả lại cho em, anh giúp em trang hoàng lại, thậm chí người phục vụ cũng phải trải qua sự huấn luyện của tập đoàn Mỹ Giai.”
Anh cảm giác cô đang run dữ dội, cửa hàng trưởng nhìn thấy bọn họ thì đi ra ân cần thăm hỏi, anh xã giao một chút rồi lại kéo tay cô ra xe, cửa xe vừa mở, cô lại tránh thoát anh.
Anh bất ngờ quay đầu nhìn cô, cô đã phục hồi sự thờ ơ như thường lệ, hai tay để ở hai bên siết chặt. Anh nhíu mày, gắt gao nhìn cô.
“Món quà chia tay, thật giá trị.”
“Em!” Anh nhất thời giận tím mặt, ngực kịch liệt phập phồng, nửa ngày không nói.
“Đừng nên thách thức giới hạn của anh.” Cuối cùng anh thốt lên, không tức giận chỉ là cảm thấy bất lực. Anh đã nỗ lực rất nhiều, nếu điều này cũng không thể khiến cô cười, anh thật sự không biết làm sao.
“Kha Dĩ Huân.“ Cô nhìn anh, tầm mắt cũng không dám di chuyển, sợ sự cứng rắn sẽ tan biến: “Cám ơn anh.”
Anh hạ mắt, lại mở ra sáng ngời: “Vẫn muốn rời đi?” Anh cảm thấy phẫn nộ! Chỉ có phẫn nộ mà thôi! Anh đã từng tổn thương cô, anh muốn bù đắp, dụng tâm của anh. . . . . . Cô vẫn không chịu tha thứ. Anh không thể làm nhiều hơn! Cũng giống như anh nói với cô, đừng nên thách thức giới hạn của anh.
“Ừ.” Khi cô quả quyết, thậm chí mắt cũng không chớp.
“Được. Ngày mai luật sư sẽ đến tìm em!”
Anh đóng sầm cửa xe khiến cô nghe được rõ ràng, tiếng động kia giống như đập vào lồng ngực cô.
Xe của anh biến mất trong dòng người, cô hít thở sâu, xoay người đi về hướng nhà mình. Một bước, hai bước. . . . . . Đùi cô mềm nhũn, suy sụp ngồi ở ven đường như một tảng đá.
Nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống, cô gắt gao ôm chặt đầu gối, ngọn đèn u ám, mọi người không chú ý tới cô. Chú ý tới cô thì thế nào, cô rất muốn khóc. Chỉ cần anh không nhìn thấy, ở trước mặt mọi người khóc thất thanh!
Vừa rồi cô luôn luôn muốn hỏi mình một vấn đề, cô có tài cán gì chứ?
Cô không thể khiến anh yêu cô, cũng không thể giúp được anh, nếu cô độc có thể khiến anh vui vẻ hạnh phúc, cô cam tâm tình nguyện kiên trì cả đời. Yêu cô, đôi khi sẽ là gánh nặng của anh, cô biết chứ, anh muốn bù đáp cho cô, nhưng cô không thể.
Kha Dĩ Huân, có lẽ vĩnh viễn anh cũng không biết, rời khỏi anh chẳng phải là hận anh, mà là không biết phải làm thế nào để yêu.
Cô gục đầu kề sát đầu gối, vừa rồi ở trong lòng anh, cô vô cùng hy vọng bản thân được làm công chúa, giống như Fiona, rốt cuộc cô cũng tỉnh mộng.
Kha Dĩ Huân, cô không muốn anh lỡ mất người con gái xứng đôi với anh.
Nếu cô lại tham lam, anh sẽ phải trả giá.
Trong cuộc sống cô không thể giúp được anh, trên sự nghiệp cũng không thể. Cho dù cô tình nguyện trở thành người đứng sau lưng anh, cũng không thể giúp anh tỏa sáng.
Gió đêm từ hai bên tai nhẹ nhàng mơn trớn, mái tóc cô tung bay.
Tối nay, cô triệt để mất anh rồi.
Nỗi buồn này không giống với những nỗi buồn trước đó. Rất nhiều người ở đời chưa hẳn sẽ được đáp lại sự dịu dàng này, đây không phải là tình yêu nhưng lại khiến cô khắc sâu trong lòng.
Kha Dĩ Huân, cám ơn anh đã vì em làm mọi thứ.
Từ hôm nay trở đi, cô sẽ không hối hận yêu anh. Tuy rằng anh đã từng khiến cho cô đau khổ nhưng anh vẫn là món quà quý nhất mà thượng đế ban tặng cô.