Bóng trắng này tựa như hình người, nhưng lại không có thực thể.
Đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia thi triển ra đòn tấn công, đều trực tiếp xuyên qua bóng trắng, không hề tạo ra bất cứ tổn hại nào.
Lâm Tiêu ban đầu cho rằng đây là ảo ảnh.
Nhưng khi bóng trắng chém ra một luồng kiếm khí, sau khi chém đệ tử hoàng thất Đại Ngụy bị thương, thì Lâm Tiêu đã hiểu.
Đây không phải ảo ảnh, mà là đòn tấn công thật sự.
Bóng trắng đó cũng thực sự tồn tại.
“Cứu ta!!!” đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia nhìn thấy có người tới, cũng không cần biết đó là ai, cứ kêu cứu trước đã.
Lâm Tiêu nhìn hắn một cái, rồi thật sự tiến tới.
Hề hề, người này, đúng thật là cần cứu giúp!
Hắn nâng trường kiếm lên, chém một luồng kiếm ý vào bóng trắng.
“Đòn công kích thông thường không có tác dụng đâu, bắt buộc phải dùng đòn tấn công ý cảnh đủ mạnh mới được.” đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia bất đắc dĩ hô lên.
Bây giờ hắn mới chú ý tới người vừa xuất hiện, hóa ra lại không phải là đệ tử hoàng thất Đại Ngụy bọn họ, mà là một tiểu tử không quen biết.
Tu vi mới chỉ là Tụ Linh Cảnh viên mãn.
Toang! Toang hẳn rồi.
Loại người này hiểu thế quái nào được cái gì gọi là đòn tấn công ý cảnh chứ.
Ngay cả một người đã đạt tới ý cảnh bậc một như mình còn không thể tổn thương tới cái thứ quỷ yêu này, huống chi là tên tiểu tử này cơ chứ.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Quả nhiên, kiếm khí mà Lâm Tiêu thi triển, trực tiếp xuyên qua bóng trắng, không hề tạo thành chút tổn hại nào.
Mà đòn này lại thu hút sự chú ý của bóng trắng.
Bóng trắng không tấn công đệ tử hoàng thất Đại Ngụy nữa, mà xông về phía Lâm Tiêu một cách quỷ dị.
“Đòn tấn công ý cảnh sao?” Lâm Tiêu lẩm bẩm.
Chém!
Lâm Tiêu lại lần nữa chém ra một luồng kiếm khí.
Sức mạnh ẩn giấu bên trong là kiếm ý bậc hai.
Phụt!
Một âm thanh khẽ vang lên.
Bóng trắng kia giống như bề mặt gương, nứt vỡ từng chút một, rồi hóa thành làn sương trắng.
“Đúng là yếu ớt!” Lâm Tiêu nói.
Nhưng sau đó, Thiên Khôi Kiếm Điển của Lâm Tiêu dường như cảm nhận được điều gì, lại bắt đầu tự động vận chuyển với tốc độ cao.
Một lực hút kỳ lạ từ trên người hắn phát ra. Bóng trắng kia hóa thành sương trắng, nháy mắt đã bị hút vào trong cơ thể hắn.
Lâm Tiêu kinh ngạc.
Cảnh này như là đã từng gặp, ôi chắc không phải lại là một...
Sau khi Lâm Tiêu cảm nhận, trong mắt hắn bỗng phát ra một tia sáng.
Không phải ý cảnh mới.
Mà là kiếm ý tăng lên rồi.
Tốc độ tăng lên thậm chí còn có thể so với khi cảm ngộ khối Thử Kiếm Thạch kia.
Phá vỡ những hư ảnh màu trắng này làm cho kiếm ý tăng lên, điều này làm cho Lâm Tiêu hết sức kinh ngạc. Trong mộ kiếm khẳng định không thiếu mấy thứ này.
Vậy nếu như có thể phá mấy thứ này nhiều một chút vậy kiếm ý không phải là một bước bay hẳn lên trời sao. Nghĩ vậy làm cho Lâm Tiêu lập tức tràn đầy năng lượng.
“Cẩn thận, đồ quỷ quái này có thể tự hồi phục, căn bản không thể tiêu diệt được chúng!”
Lúc này có một đệ tử hoàng thất bên cạnh vội vã lên tiếng. Lâm Tiêu nghe thấy thế thì mới phát hiện ra dị trạng. Hồi phục? không diệt được? sao có thể?
Những thứ này bị hắn hấp thụ rồi luyện hoá vậy mà vẫn hồi phục được, đúng là chuyện khó tin. Quả nhiên chỗ Lâm Tiêu đứng vài phút qua đi vẫn chưa thấy điều gì xảy ra.
Tên đệ tử hoàng thất nghệt mặt ra. Rõ ràng tam hoàng tử giết thứ quái quỷ đó vài lần mà chỉ khoảng hai nhịp thở bọn chúng lại xuất hiện, lại tiếp tục chiến đấu.