Vạn Cổ Ma Thần

Chương 104: Một khúc Giai Nhân Lệ




Sau khi nói vài câu lấy lệ, Linh Tâm lại cười nói:

- Được rồi, không để chư vị chờ lâu, Linh Tâm xin dành nơi này lại cho Cầm Nguyệt tiên tử.

“Rầm rầm!” tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ, bọn hắn chờ đợi chính là lúc này. Những cường giả Thánh Nhân Thánh Hoàng tuy không có góp vui, tuy là đều nhắm mắt như ngủ, nhưng thật chất bọn hắn đều là người mong muốn nghe nhất.

Phải biết cảnh giới càng cao thì tâm ma càng lớn, bình cảnh cũng lớn hơn, đột phá đương nhiên là khó khăn gấp trăm gấp ngàn lần cảnh giới trước, trong bọn hắn cũng có vài người bị kẹt ở bình cảnh này rất lâu rồi. Nếu như Cầm Nguyệt tiên tử thật sự chỉ cần tiếng đàn là có thể để người phá tâm ma, đột phá bình cảnh, thì bọn hắn thật sự rất vui vẻ mà nghe rồi.

Hoặc cho dù đó chỉ là một lời đồn, nhưng ít nhất cũng có một tia hy vọng, bọn hắn chắc chắn sẽ thử thôi.

Linh Tâm cười, sóng mắt đảo qua mọi người một lần nữa, cuối cùng rời đi.

Sau một hồi, khi toàn bộ âm thanh đều trở nên im lặng, bỗng nhiên nghe một tiếng phốc vang lên, từ bên trong sân khấu bỗng phun ra vô số đám sương quang sắc, tựa như cầu vồng rơi xuống, lập tức che phủ sân khấu vào trong.

Một tấm rèm che mỏng manh từ trên bỗng hạ xuống, tấm rèm như hoa, hương thơm mờ ảo tản ra, nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ sân khấu lại, không ai nhìn rõ vào trong, mờ ảo lạ thường.

Tiếp đó, thấy được một thân ảnh yêu điệu thướt tha, hư hư ảo ảo xuất hiện, như làn khói tỏa ra, nàng đi ra như là ánh trăng cũng phải chú ý, toàn bộ ánh sáng đều rọi lên nàng, mỗi bước nàng đi, nghe được từng tiếng thánh khiết vang lên.

Rèm hoa lay động nhẹ nhàng, sương khói mờ nhạt phiêu đãng, diện mạo của nàng không cách nào nhìn rõ, phía sau rèm hoa chỉ thấy được thân ảnh như thu thủy, dịu dàng như nước, xuân quang ẩn hiện, lung linh vô hạn.

Chỉ cần nhìn sơ qua, đã biết nàng là một tiên tử chân chính, không hổ danh là Cầm Nguyệt tiên tử, chỉ cần hai chữ tiên tử này, đã làm nhiều người động lòng.

Khi nàng xuất hiện, toàn bộ mọi ánh mắt đều tập trung lên người nàng, lẳng lặng nhìn về phía thân ảnh hư ảo đó.

Cũng có nhiều cường giả muốn nhìn rõ nàng, thế nhưng khi ánh mắt chạm vào rèm hoa, lại như bị thứ gì hút lấy, chỉ thấy được sương mù tứ phía, hoa rơi bát phương, không cách nào nhìn thấy chân diện của nàng được.

Dạ Ảnh ánh mắt cũng nhìn lại, nhưng cũng chỉ là nhìn qua, sau đó hắn lại nhắm hờ mắt như thiếp đi.

Thân ảnh mờ ảo nhẹ nhàng ngồi xuống, phía trên ánh trăng như trở nên nhu hòa, ngay lúc này, bỗng nhiên một tầng sương khói tản ra, che phủ mọi thứ, ánh trăng trở nên mờ nhạt.

- Đây là một khúc Giai nhân lệ...

Một âm thanh nhẹ nhàng như lay động tâm tình, như tiêng âm rơi xuống.

Mọi người gật nhẹ đầu, chậm rãi nhắm mắt.

"Tinh" một tiếng nhẹ nhàng, dây đàn khẽ vang lên, âm thanh như từ thiên ngoại vọng xuống, vang lên rất nhỏ, thế nhưng mọi người lại nghe rất rõ.

Một tiếng đàn này chậm rãi vang lên khiến mọi thứ như trở nên mờ nhạt, tất cả bi thương, phiền muộn đều bị cuốn trôi.

Thương hải tang điền tan biến trong âm đàn!

Cầm âm tinh tế truyền đi ra xa, như gió xuân thổi qua, như sóng nước dập dờn, làn khói huyền chậm rãi bao phủ thiên địa vào trong.

Chỉ một tiếng đàn nhưng lại xua tan hết thảy hắc ám trong lòng người, niềm vui sướng ngập mãi trong tim.

Tiếng đàn nhanh dần, mỗi tiếng đàn dẫn động tinh thần, thần hồn xuất khiếu, đưa người nhập mộng thiên thu, lạc vào một cảnh giới đầy huyền diệu. Tiếng đàn có thể khiến người ta quên đi thế gian phiền muộn, quên đi bi kịch nhân sinh, đắm chìm trong hạnh phúc do tiếng đàn tạo ra.

Dạ Ảnh nhẹ gật đầu, chỉ là tiếng đàn lướt qua, nhưng lại để người ta sinh tình cảm, không muốn rời. Cầm âm đôi khi so với huyễn cảnh còn lợi hơn, bởi vì huyễn cảnh dù rất chân thật nhưng khiến con người sinh lòng cảnh giác, trong khi đó, cầm âm tạo ra thế giới lại khiến người ta muốn đắm chìm vĩnh viễn vào trong, không muốn thoát ra.

Từng âm thanh nhẹ nhàng rơi xuống, như hóa thành tiên âm thánh thót.

"Tinh, tinh, tinh..." tiếng đàn chợt chậm lại, ngay lúc này mọi thứ trước mắt như biến mất,thời không như ngừng lại, từng khỏa Tinh Thần, Nhật quang như trở nên ảm đạm phai mờ, như thấy được từng làn khói che kín hư không, tiếng đàn bi ai như từ ngàn vạn năm trước vọng lại, hoàn toàn bất đồng với trước đó.

Thời điểm này, tại trên bầu trời như thấy được ánh trăng mãnh liệt rọi xuống thân ảnh kia, như là muốn rơi xuống người nàng, nguyệt quang nhẹ nhàng bao trùm lên người nàng.

Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh,

Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.

Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm!

Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.

Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh;

Lung linh bóng sáng bỗng rung mình

Vì nghe nương tử trong câu hát

Đã chết đêm rằm theo nước xanh.

Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,

Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi…

Long lanh tiếng sỏi vang vang hận:

Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người…

Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê.

Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề

Sương bạc làm thinh, khuya nín thở

Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.

Khi tiếng đàn chậm dần, Dạ Ảnh chậm rãi nhắm mắt lại cảm nhận, một khúc nhạt này mị lực cực lớn, khiến người ta khó mà không sinh tình, từng tiếng dạo đàn như là tiếng vọng của ngàn vạn năm trước, nhẹ nhàng mà trầm lắng.

Khoảnh khắc tiếng đàn ngân lên, phía trước mặt hắn bỗng hiện ra một thế giới quen thuộc, ở đó một bóng người mờ ảo xuất hiện, ôn nhu ôm lấy hắn, rồi cười khẽ rung động lòng người.

- Dạ Ảnh ca ca!

Hắn như ngẩn người, rồi lại mĩm cười, đứng đó nhìn bóng người mờ ảo này, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

- Đã bao nhiêu năm rồi...

Hắn thở dài một hơi.

Bóng người mờ ảo, chân thân không rõ, chỉ mờ nhạt như vậy, nhưng hắn lại không quan tâm, chỉ lẳng lặng ôm lấy bóng người vào lòng.

Nhưng, chỉ mới chạm vào, bóng người đã tan biến.

- Đừng!

Hắn như lại thấy cảnh tượng đó, cảnh nàng bị người ta đem đi, nhưng hắn vô lực không làm được gì.

Đau.

Dạ Ảnh hơi thở như đình trệ, cảm giác đau xót đã lâu rồi chưa có ẩn ẩn hiện ra. Một nổi buồn bã rất khó dấu đi, đã ngàn vạn năm rồi, mà cảm giác vẫn như lúc ban đầu.

Ai biết được, đã từng là Chúa Tể, đã từng là Ma Đế, lại chôn dấu một cảm xúc như vậy. Thế nhưng hắn không phong bế nó lại, hắn không muốn quên đi, hắn thật sự không thể quên được.

Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, một mảnh hắc ám nhẹ nhàng buông xuống, huyết hải ngập thương thiên, thiên địa rơi vào hỗn loạn, thi cốt vô tận nằm dưới chân.

Hắn như trở lại là Chúa tể, là Ma Đế thiết huyết vô tình.

Thế nhưng không ai biết rằng, khi hắn chỉ mới là một thiếu niên nhỏ yếu, đã từng là một thiếu niên có tình cảm. Không phải là Ma Đế vô tình trời sinh.

Cái này đến cả thuộc hạ, người thân thân nhất của hắn thời điểm này cũng không biết. Đây như là bí mật lớn nhất trong lòng hắn.

Bởi chính vì nàng, hắn mới đạp lên con đường huyết hải ngập trời này, con đường không có lối về này.

Cũng là vì nàng, hắn mới trở thành Chúa Tể.

Chôn đã thật lâu, đến cả hắn cũng tưởng rằng đã quên mất, nhưng hắn không biết rằng, dù hắn là ai, đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt, bao nhiêu lần luân hồi, thì vẫn là một cảm giác đó.

Tiếng đàn hay tiếng thở than...

Mà trong thanh vắng - đêm hoang thì thầm

Uẩn tình tiếng đục tiếng trong

Lượn lờ dạo mãi đêm đông ven đồi

Gối buồn một mảnh trăng côi

Nhòa trên kẽ lá bồi hồi phím tơ

Thả vào đêm tối thẫn thờ

Khúc tình mấy nhịp ơ hờ con tim.

Ai ơi sao mãi đi tìm

Trong đêm cô tịch cung chìm vào thơ

Bâng khuâng tiếng vọng ngẩn ngơ

Một âm cao vút ven bờ cỏ hoang

Tình nào ngân khúc đa đoan

Để cho vội vã đêm mang mang tình

Đêm tàn phai - ánh bình minh

Còn nghe tiếng của lòng mình ngân nga (copy)

Mỗi tiếng đàn ngân vang sâu kín, tiếng đàn du dương khơi dậy từng cảm xúc sâu nhất trong lòng mỗi người, mỗi người bất giác chìm vào trong một cảnh giới kỳ diệu.

Gần rồi, một thế này, ta lại sẽ đi tìm nàng.

Dạ Ảnh nhẹ mở mắt ra, khóe miệng lại có chút mĩm cười, một khúc như dạo luân hồi, vượt thời gian, tuyên cổ mà quay ngược, đi qua hoàng tuyền mà nhìn lại.

Luân hồi nhìn lại, bóng người xưa

Một khúc giai nhân lệ tuôn trào!

Miệng tuy cười nhưng lại ẩn chứa đau thương.

Cầm âm trong đại sảnh chậm rãi vang lên, du dương, trầm bổng. Tiếng đàn nhẹ nhàng hạ xuống, trái tim mọi người cũng như hạ nhịp, mọi người như chấn động tĩnh lại.

Rung động!

Thật sự quá rung động!

Giờ phút này, trong đại sảnh, bất kỳ ai, cho dù là Thánh Nhân Thánh Hoàng, hay là các công tử thiếu gia ăn chơi trát tàng, cũng đều ngưng trọng hoặc trầm tư, có người thở dài, có người mê man tiếc hận... không một chút âm thanh nào.

Mạc Huyền Nhi lúc này cũng mê man, nàng như ngơ ngác không tiêu điểm, nàng như nhớ tới người thân của mình, lại như thấy được mình từng cảnh trong quá khứ.

- Giai nhân lệ, tên rất hay, khúc nhạc cũng rất tuyệt, Cầm Nguyệt tiên tử, quả nhiên danh bất hư truyền. Đáng tiếc trước đây là ở nơi khác, nên không biết, thật sự là đáng tiếc.

Một vị cường giả đàn đạo cao siêu lên tiếng thở dài, nói ra.

- Đúng vậy, vốn tại hạ còn không tin tưởng, nhưng lúc này nghe một khúc, lại biết Cầm Nguyệt tiên tử danh xứng như thực.

Một cường giả khác lên tiếng nói.

“Rầm rầm!” Vô số tiếng vỗ tay vang lên, rung động cả đại sảnh, mỗi một tiếng như lôi đình, khiến cả ngàn dặm xung quanh cũng mơ hồ nghe được.