Đúng là cái thể chất khốn nạn mà, nó cứ như cái hố đen không đáy. Hả, cũng biết sao giờ... hả...
Hắn lắc đầu ngao, suy nghĩ được một lúc, hắn liền đổi một bộ y phục khác sạch sẽ. Từ trong phòng đi, đi được một lúc thì đúng lúc thấy Hồng Tuấn cũng từ phòng ra. Thương thế của ngươi nhìn cũng đã khỏi được tám chín phần, nhưng sao vẻ mặt ngươi lại có vẻ không tốt à?
- Hạo ca!
- Hắn nhất thời kinh ngạc, ánh mắt bỗng u sầu chuyển biến càng nghiêm trọng hơn. Hồng Tuấn vội vã nói:
- Hạo ca có phải ngươi đã nhận lời kiêu chiến của tên đó không? Tên này hắn không giống cái đám lâm lang lâm thiên đâu. Cái tên La Thiên Hành ấy hắn mới thực sự là ác ma. Nếu giờ huynh về gia tộc của ta thì chúng ta có thể chạy được kiếp này.
Hắn vừa nói vừa cầm tay Trần Hạo lôi đi. Trần Hạo nghe xong liền đứng phắc lại, không cho hắn lối đi, xong liền vỗ vai hắn nói:
- Hóa ra là chuyện này ư. Ngươi cứ tin ta chỉ là một lên bù nhìn mà thôi. Muốn đánh cái tên đó à? Cái này chỉ cần một tay thôi.
- Tần Hạo nói với vẻ mặt rất tự tin. Bỗng hắn này ra một ý, lén nghé vào tai Hồng Tuấn nói:
- Hay là hôm ta với hắn tỉ thí ngươi ở dưới mở bàn cược. Lần này chúng ta phải ăn một vố thật to.
Vốn Trần Hạo có chủ ý này là vì gia tộc của cái tên béo Hồng Tuấn này là một cái thương gia à. Nếu có tên béo này mở cược thì vốn không phải là tát tài à.
Hồng Tuấn nghe đến đúng sở trường của mình lên cũng liền đồng ý. Trong một tiểu lâu tinh sảo của học viện Lâm Thiên, vẻ mặt tức giận nói:
Hứ, lần sau ta thề là ta sẽ giết chết ngươi Trần Hạo.
Hắn vừa nói vừa bóp vỡ ly nước trên tay hắn, ngay lúc ấy ánh mắt La Thiên Hành phát lạnh, quát:
Cầm miệng, cái tên ngu ngốc nhà ngươi. Suýt chút thì gây ra đại họa! May là có Lâm Lang ở đó không, thì ta thực sự không nghĩ hôm nay sẽ có mấy người chết trên tay hắn.
Ta đã bảo các ngươi bao nhiêu lần rồi. Vốn mấy đứa thiên tài bỗng nhiên nổi lên kiểu này, thế nào cũng là mấy đứa gặp được kì ngộ đặc biệt nào đó? Lên vốn rất nguy hiểm, mà ngươi nhìn lại, ngươi xem, một thân phế vật cũng dám mang theo một lũ phế vật đi đánh hắn, có phải các ngươi trán sống không hả!
Đột nhiên Lâm Thiên nghiêm túc nói:
Đại ca, cái tên Trần Hạo đó, em thấy hắn không tầm thường đâu. Chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi mà giờ em cũng không đánh lại được hắn.
La Thiên Hành vẻ mặt nghiêm trọng nói:
Ngươi nói, đến ngươi cũng không phải đối thủ của hắn à? Mới có nhiêu thời gian mà ngươi đã không phải đối thủ của hắn? Quát vật, hắn ta sứng với danh sưng đó.
Bỗng dưng La Thiên Hành cười rất đáng sợ:
Quái vật kkkk, một tên quát vật. Thế thì mới sứng đáng với lá thư đó chứ kk. Trần Hạo, ta rất mong chờ giây phút ta đánh bại ngươi đấy kk.
Bỗng nhiên tên Lâm Lang nghé vào tai Lâm Thiên nói điều gì đó? Một lúc sau vẻ mặt hai người bỗng cười lên một tia khoái trí...
"Hả? Có người. Kì lạ, giờ này mà còn có người?"
Trần hạo đang sếp bằng tu luyện đội nhiên nhướng mày, thần thức của hắn vốn không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được, liền lập tức nhận ra bên ngoài kí túc sá của hắn có người, hơn nữa người này còn không có thiện
- Hiện tại mà nữa, chả nhẽ là lũ họ lâm đó?
trong học viện thường thường có học viên gia đình phú quý bị ăn cắp, ngược lại cũng không phải sự tình mới mẻ gì?, nhưng Trần Hạo lại một thân một mình lên cũng trả ai lại đến chỗ hắn cướp
Trần Hạo lập tức đi ra khỏi phòng, được một khoảng hắn liền nhảy lên cây gần đó quan sát:
- một lát sau liền có hai bóng người xuất hiện ở trước ký túc xá của hắn, một người trong đó nhẹ nhàng lấy ra một chiếc chìa khóa, mấy lần thử mở, liền mở cửa ra. Hai người lẻn đi vào, mấy phút sau liền trực tiếp đi ra, cẩn thận khoá cửa lại.
- khà khà, đồ vật đã bỏ vào chưa /lần này hắn ta chết trắc
- hứ, Lâm Thiên dại ca quả là thông minh kế sách này đại cả cũng có thể nghĩ ra
- đừng nói nữa đi nhanh, đêm nay còn trờ xem kịch
hai người lập tức dời đi trong gió, bóng người của Trần Hạo lập tức xuất hiện ngay tại cửa
Lâm Thiên cái tên ngu ngốc ấy, hắn ta vòng phòng mình xem ra cũng không có ý
Trần Hạo lập tức đẩy cửa phòng mình ra, rất nhanh khung cảnh trên giường hắn đầy đồ nội y của con gái nhiều màu sắc sặc sỡ đã đập thẳng vào ánh mắt hắn
hắn chỉ biết cười khổ
Lâm Thiên cái tên đó đúng là ác thật
Trần Hạo trầm ngâm một lúc cũng đón được ý đồ của Lâm Thiên
- nếu ngươi muốn chơi, vậy ta liền bồi ngươi tới cùng
sắc mặt hắn bỗng lộ ra một tia cười lạnh, chớp mắt hắn hiến biết mất khỏi căn phòng
khắc sau liền thấy bóng dáng Trần Hạo chạy như bay về phí phòng của Lâm Thiên
Tiểu Phong Lâm diện tích hơn trăm mẫu, là một nơi phong cảnh tuyệt hảo của học viện. Ban ngày có không ít học viên tới tu luyện, buổi tối thì thành Thánh Địa mây mưa, đặc, khí trời mát mẻ này. Không phải tất cả mọi người đều ở trong ký túc xá độc lập.