Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 251






Cạch.



Ánh sáng trắng bao trùm, ánh kiếm hình trăng tròn này như xuyên cả trời cao, giữa không trung, nếu có gốc đại thụ nào ngăn cản đó, toàn bộ đều hóa thành bột phấn.



Cuối cùng, lấy phong thái trấn thiên áp địa, mảnh trăng tròn này đè mạnh xuống chỗ Trần Phong.



Trần Phong từ từ ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ mím lại, đôi đồng tử thâm trầm lóe lên thứ ánh sáng lạnh lùng.



Tam hoàng tử muốn áp chế hắn nhờ vào ưu thế cảnh giới, nhưng xét về kiếm đạo thì không ai có thể làm được đâu!



Rầm rầm.



Bỗng nhiên, Trần Phong nắm chặt Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay, hắn chậm rãi giơ lên, mũi kiếm chĩa thẳng vào tầng mây!



Lúc này đây, linh lực mạnh mẽ quấn quanh người và chân hỏa lưu hồn càng trở nên cường thịnh, giống hệt như mồi lửa có thể đốt cháy cả đất trời.



Trong mơ hồ, vô số yêu ma quỷ quái điên cuồng giãy giụa, giống như có một bóng ma vô hình từ trong vô số linh hồn lao ra, đứng giữa đất trời này.



Mặc dù pháp thân vô tướng này chỉ là một cái bóng mờ, nhưng luồng khí thế đó lại chẳng khác gì Tu La Địa ngục!



"Cửu U nhất kiếm, Lưu Hồn Tu La!"



Trần Phong giơ Thiên Tùng Vân Kiếm lên, chém mạnh xuống dưới.



Ánh kiếm xuyên cả trời cao giống như một tia chớp, mang theo ánh lửa lưu hồn làm người ta khiếp sợ, mạnh mẽ chém thẳng vào mảnh trăng tròn kia.



Đùng.



Tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên, tại nơi va chạm lóe lên ánh sáng chói lòa hơn mười trượng, hỏa diễm lưu hồn ngập trời và năng lượng thanh tẩy trắng xóa va chạm mãnh liệt vào nhau.



Từng đợt dư âm còn lan tỏa, giống như thể muốn phá hủy toàn bộ khu rừng này thành một nơi hoang vu hỗn độn, khả năng phá hoại kinh người đó cũng đủ khiến cho Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan trợn mắt ngoác mồm.



"Chết đi cho ta!"



Tam hoàng tử gầm nhẹ thành tiếng, linh lực trong cơ thể được thôi thúc đến mức tận cùng, sau lưng hắn bỗng xuất hiện một vầng Thái Dương rực rỡ sáng lòa!



"Linh căn hiển tượng!" Hạ Phi Vũ khiếp sợ thốt lên.



Mà Trần Phong cũng đang kích thích linh lực đến mức tận cùng, trên đỉnh đầu của hắn bỗng xuất hiện một đóa hoa sen ngũ sắc nở rộ đầy kỳ ảo.



Đóa hoa sen này giống như một cuống rốn, dường như linh lực trong đất trời đều bị nó dẫn dắt rồi hội tụ, tạo thành một thứ năng lượng trời sinh nào đó!



Linh căn của hai người cùng lúc hiện ra!



Mà chỉ trong chớp mắt, vầng Thái Dương chói lòa đột nhiên trở nên lu mờ ảm đạm, không còn trạng thái như trước nữa!



"Sao có thể chứ?" Đôi đồng tử của Tam hoàng tử chợt mở to.



Giống hệt như trong buổi trà hội kiếm đạo lần trước, chỉ cần linh căn Thái Dương của hắn xuất hiện thì lập tức sẽ bị linh căn của Trần Phong áp chế.



Kiểu áp chế này giống như thể trời sinh!



Mà vẻn vẹn chỉ trong một chớp mắt, ánh kiếm của Trần Phong đã xuyên thủng vầng trăng tròn thánh khiết kia, ngay sao đó, ánh hào quang vô tận nổ tung, kéo theo là một hồi bão táp kinh người.



Khói bụi cuồn cuộn, chỗ trước mặt cũng bị ánh sáng và khói thuốc súng hoàn toàn bao phủ.



Lúc này đây, hai huynh muội Hạ Phi Vũ và ông già tiều tụy đó đều bất giác nín thở, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.



"Ai thắng vậy?" Hạ Chỉ Lan khiếp sợ hỏi lại.



Hạ Phi Vũ không trả lời, bởi vì chính hắn cũng không biết rõ.



Vốn hắn cảm thấy mình đã rất mạnh rồi, nhưng khi nhìn hai người này đấu với nhau, hắn lại thấy mình quá khó coi.



Dần dà, theo tiếng gió rít gào bao phủ, ánh sáng và khói thuốc súng trước mắt cũng dần xua đi mất.



Giữa trung tâm cuộc chiến, Trần Phong và Tam hoàng tử đều cùng đứng thẳng.


Nhưng khác biệt là, mũi kiếm của Trần Phong đang đặt trước mi tâm của người kia, chỉ cách khoảng 3 cm.