Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 238




Ở đằng xa, Mai Trường Lâm cũng hít sâu mấy hơi, cố gắng bình ổn khí huyết đang rối loạn trong cơ thể, sau đó, bà ta nắm chặt cây kiếm ở trong tay, đáy mắt dần tập trung.





Lào xào.



Đúng lúc này, có lẽ là nghe thấy động tĩnh, từng luồng ánh sáng từ đằng xa lao nhanh tới đây, cuối cùng dừng lại nơi khu rừng rậm bốn phía này, trên những người này đều có mùi máu xanh, chứng tỏ họ là lính đánh thuê quanh năm phải ra vào rừng Thiên Tâm săn thú.



" Mai Trường Lâm của Kiếm Vũ Các? Hạ Phi Vũ của Hạ phủ? Kỳ tích Trần Phong?"



"Thú vị thật, không ngờ ta lại có thể nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng này!"



Nhóm lính đánh thuê này cũng xem nhưlà cao thủ lão luyện trong rừng rậm, bọn họ cũng am hiểu viẹc chiến đấu song phương.



Nhưng mà, bọn họ không vội vàng lộ diện mà lại ẩn nấp ở bốn phía trong rừng, chỉ là thỉnh thoảng mới vang lên tiếng xì xào bàn tán.



Bọn họ không tham dự mà chỉ trốn trong bóng tối rồi theo dõi mà thôi.



Hình như rất hứng thú xem hai phe đấu nhau đến một mất một còn.



"Tiếng động lúc nãy quá lớn rồi, thu hút bao nhiêu người tới!" Trần Phong nhíu mày, ánh mắt lướt về phía khu rừng xung quanh, hắn trầm giọng nói.



Mai Trường Lâm cũng nhìn nhóm lính đánh thuê xung quanh, nét mặt già nua bỗng chốc sa sầm hẳn, những người này biết chọn thời cơ đến thật đấy!



Trần Phong bước ra một bước, cười nhạt: "Mụ phù thủy, còn đánh nữa không?"



Bọn họ cũng không phải kẻ ngu, sở dĩ những người này không tham dự vào mà cũng không rời đi, chứng tỏ bọn họ muốn đợi hai bên đấu nhau xong, xem tình hình thế nào rồi trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!



"Thằng nhóc kia, vận may của ngươi vẫn còn tốt lắm đấy!" Mai Trường Lâm cắn răng nghiến lợi nói, vẻ uy nghiêm lạnh lẽo vô cùng.



Trần Phong vẫy tay, bất đắc dĩ nói: “Là do nhân phẩm của ta tốt, không giống như bà, nhân phẩm thì kém nên đương nhiên là thời vận không đủ!"



Sắc mặt Mai Trường Lâm tái xanh, với tình hình chiến đấu trước mắt, mặc dù cuối cùng bà ta vẫn có thể giết được hai thằng nhóc này đây, nhưng chắc chắn bà ta cũng phải trả một cái giá thê thảm, đến lúc đó cho dù không chết thì cũng sẽ trọng thương.



Mà với lính đánh thuê xung quanh nghe tin chạy tới này, dĩ nhiên bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đó, vậy thì không chỉ không thể nhặt được đầu Trần Phong mà chỉ e ngay cả bà ta cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!



Nhưng mà, nếu không giết được thằng nhóc này, trong lòng bà ta rất bất an đó! ! !



Mai Trường Lâm siết chặt cây kiếm ở trong tay, đôi mắt trừng trừng nhìn thẳng về phía Trần Phong, nếu ánh mắt có thể giết người thì chỉ e Trần Phong đã chết trăm ngàn lần.



"Đừng nhìn ta như thế, mắt rơi khỏi tròng giờ!" Trần Phong nhếch miệng cười.



Mai Trường Lâm lạnh lùng nói: "Thằng oắt, đừng đắc ý quá vội, lần này không giết được ngươi, lần sau ta sẽ có cơ hội giết ngươi thôi!"



Nghe vậy, Trần Phong híp mắt lại, nói: "Bà không có cơ hội lần sau đâu, nếu mà gặp lại, chắc chắn ta đã vượt qua bà rồi!"



"Hừ!" Mai Trường Lâm cười giễu.



Nếu cảnh giới Thần Tàng dễ tiến vào như vậy thì cường giả cảnh giới Thần Tàng ở Ninh Quốc này cũng không ít đến đáng thương như vậy!



"Chúng ta đi thôi!"



Ánh mắt Mai Trường Lâm lạnh buốt, bà ta liếc mắt nhìn rừng rậm xung quanh một lượt rồi cắn răng, xoay người lao vút đi.



Nhóm lính đánh thuê đông đảo đang vây xem xung quanh thấy vậy đều tiếc nuối thở dài, không thể nhìn thấy bọn họ chém giết lẫn nhau thì thấy tiếc thật đấy.



"Chư vị, nếu mọi người cảm thấy hứng thú với đầu của ta thì có thể tới đây chơi vài ván!" Đôi mắt của Trần Phong nhìn lướt xung quanh, cười nhạt nói.



Rất nhiều lính đánh thuê đều trầm mặc, không nói một lời, ánh mắt hắn quan sát xung quanh, sau khi nhìn thấy mọi người không có động tĩnh gì thì bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xoay người rời đi.



Bọn họ biết, nếu không có niềm tin tuyệt đối, chẳng ai dại gì động vào Trần Phong cả. Bởi vì thằng nhóc này cũng không phải dạng hiền lành gì, nếu có thể giết hắn được thì tốt, nếu không giết được mà bị giết ngược lại, vậy thì cái mất còn nhiều hơn cái được.