Vạn Cổ Đại Đế

Chương 92: Tam Tài Phong Linh Kiếm Trận




Linh khí cuồn cuộn, hóa thành từng mảng sương mờ, toàn bộ núi Trường Sinh như đang được bao phủ.

Những cây cối hoa cỏ kia vốn héo khô, giờ khắc này sức sống bừng bừng, chẳng những được tinh hoa sinh mệnh bù đắp mà còn được gia tăng sinh trưởng thêm.

Ầm ầm!

Cấm địa phía sau núi, sấm sét nổ vang, bên trong những tiếng nổ đó như đang muốn nói rằng, sức sống đang hồi sinh. Mầm cây Ngộ Đạo bắt đầu dài tầm cánh tay người trưởng thành, sau đó cao lên hẳn một trượng. Dưới ánh sáng mờ bao phủ, từng cành từng đường gân của lá như được gắn thêm phù văn, hơi thở sơ khai như lửng lơ ở trên đó.

Sau khi dung dịch Đoạt Thiên thấm vào thân cây, sức mạnh thần bí như bùng nổ. Chỉ sau mấy canh giờ, linh khí của cây Ngộ Đạo đã vững vàng hơn, từng mảng sương linh khí cô đặc cũng tan dần ra trên núi Trường Sinh. Toàn bộ cấm địa phía sau núi đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Hơn mười dặm ở xung quanh sơn cốc, hoa cỏ đột ngột mọc lên từ mặt đất, tỏa ra linh quang sáng chói, linh dược bốn phía sinh trưởng điên cuồng, hương thơm kỳ dị lan tỏa, chớp mắt đã biến thành một biển hoa.

Nhất là cây Ngộ Đạo ngay trung tâm, chỉ cao khoảng một trượng, lớn bằng cánh tay, nhưng lá lại to như cái khay, từng chùm lá xanh mơn mởn tỏa ánh sáng mờ. Trên phiến lá có hoa văn bí ẩn, giống như đang hòa vào cùng thiên nhiên xung quanh.

Sự sống vô tận lan ra, mênh mông như biển.

Mỗi một sinh linh đến gần hơn với cây Ngộ Đạo đều như đi vào cảnh giới Thiên Đạo Pháp Tắc, tu vi cũng tăng lên nhanh chóng.

Lăng Tiêu mở mắt, tu vi của bản thân đã vững chãi ở Hóa Linh Cảnh tầng bảy.

Cũng không phải Lăng Tiêu không tăng lên tiếp, mà Vô Tự Thiên Thư trong thức hải quá mức bá đạo. Gần như hấp thụ đến chính phần mười tinh hoa sinh mệnh trong cơ thể Lăng Tiêu.

Ánh sáng vàng chỉ tăng lên một phần trăm, Lăng Tiêu có cảm giác khóc không ra nước mắt, thật sự để bí thuật cuối cùng xuất hiện thì mình phải đợi đến năm nào tháng nào đây.

Ngay sau đó, Nam Cung Hiên, Đại trưởng lão, Nam Cung Tình cùng với Liễu Phiêu Phiêu tỉnh lại. Nguyên một nhóm người đều có vẻ mặt vui mừng khôn xiết.

Trừ Nam Cung Tình ra thì tu vi những người khác đều tăng lên đáng kể, tinh hoa sinh mệnh vô cùng dồi dào đến mức mà ngay cả nếp nhăn trên khuôn mặt già nua cũng hoàn toàn biến mất, gò má đỏ thắm như trẻ nhỏ, hơi thở mạnh mẽ vô cùng.

Tu vi của Nam Cung Tình mặc dù vẫn là Hóa Linh Cảnh tầng chín đỉnh phong, nhưng ở dưới sự thần bí đó, nàng đã tu luyện Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm đạt đến cảnh giới viên mãn!

Nhất Kiếm Thất Tinh - ai chống lại chắc chắn chết!

Sau đó chính là trở về với nguồn gốc-thời điểm hiểu ra ý cảnh của kiếm đạo!

"Cây Ngộ Đạo này thật thần kỳ, không hổ là linh căn hàng đầu Tiên Thiên!"

Tu vi của Nam Cung Hiên đã đạt đến Tông Sư Cảnh tầng bốn một cách chắc chắn, nhìn cái cây trước mặt mà đầy thán phục. "Không sai! Ngoài ra ta còn cảm giác được nếu tu luyện dưới cây Ngộ Đạo thì tốc độ nhanh hơn mười lần. Hơn nữa, việc tập trung suy nghĩ còn thay đổi nhiều, dù người bình thường tu luyện ở đây thì cũng có thể thành thiên tài võ đạo."

Đại trưởng lão khẽ cười.

"Cây Ngộ Đạo không hổ là ngộ đạo! Có thể giúp con người ta bước vào trạng thái cảm ngộ một cách dễ dàng. Trường Sinh Môn ta cũng đã không hề kém những thánh địa võ đạo kia một chút nào. Thậm chí còn hơn! Nhưng mà cây Ngộ Đạo rất quan trọng, nhất định phải giữ bí mật. Không thể tiết lộ!"

Nam Cung Tình nói một cách nghiêm túc.

Nam Cung Hiên và Đại trưởng lão cũng nhẹ gật đầu.

Thực lực của Trường Sinh Môn hiện giờ vẫn còn quá yếu, nếu để cho thánh địa võ đạo Vạn Thú Môn biết được tin tức về cây Ngộ Đạo. Chỉ sợ sẽ như lên cơn điên đến để cướp đoạt, đến lúc đó Trường Sinh Môn khó có thể ngăn cản.

"Bảo vật Trường Sinh Môn mà bọn họ cũng dám mơ ước sao?"

Lăng Tiêu cười lạnh: "Đại trận Trường Sinh Phong Thần yếu như vậy cũng vì không có bảo vật nào trấn thủ. Giờ đã có cây Ngộ Đạo, rất phù hợp để là trận nhãn của đại trận Trường Sinh Phong Thần. Nếu dám xông tới tấn công, dù là cường giả Thiên Nhân Cảnh cũng khó có thể đánh phá! Hơn nữa tượng thần Thôn Thiên tổ sư đứng đây! Ai dám đến thì nhất định phải chết!"

Nam Cung Hiên cùng với Đại trưởng lão đều như tỉnh ra, lúc này mới thấy hóa ra Trường Sinh Môn lại có nhiều át chủ bài đến vậy.

"Mặc dù vậy thì Trường Sinh Môn vẫn cần chuẩn bị thật kỹ càng. Sau này, vùng cấm địa của Trường Sinh Môn sẽ quay trở lại. Không có lệnh của Thánh tử và ta thì bất luận là ai cũng không được phép tiến vào bên trong. Nhưng các trưởng lão và đệ tử chân truyền nếu lập được đại công, lại trung thành với tông môn thì có thể cân nhắc để bọn họ tiến vào tu luyện. Tóm lại! Chuyện về cây Ngộ Đạo, càng ít người biết càng tốt!"

Nam Cung Hiên nói cẩn thận. OÀ..ÀNH! OÀ..ÀNH! OÀ..ÀNH!

Nhưng vào lúc này, ba khối khí thế giao động truyền đến từ trên núi Trường Sinh, mây ngũ sắc xuất hiện, hư không chấn động làm cho biểu cảm của mọi người khẽ thay đổi.

"Ha ha ha... Vương Phong, Lý Vũ và Mạnh Lôi. Ba vị trưởng lão rốt cuộc cũng đột phá!!! Từ nay về sau Trường Sinh Môn lại có thêm ba vị cường giả Tông Sư Cảnh!"

Nam Cung Hiên hơi ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ rồi phá lên cười ha ha.

Ba vị trưởng lão này ngày trước là trưởng lão phe Lâm Sơn, đều là Long Hổ Cảnh tầng chín. Nhưng sau khi Lăng Tiêu ban cho ba viên Thất Huyền Bảo Đan, giờ lại thừa dịp cây Ngộ Đạo mang tới tinh hoa sinh mệnh dồi dào, ba người lập tức đột phá Tông Sư cảnh.

Lăng Tiêu cùng nhóm người Nam Cung Hiên rời khỏi sơn cốc.

Bên ngoài sơn cốc, ba lão giả khỏe mạnh đi tới, chân khí Tiên Thiên từ trên người toát ra, hơi thở ổn định, trên mặt cũng vui mừng kích động.

Vừa nhìn thấy nhóm người Nam Cung Hiên và Lăng Tiêu, ba người lập tức quỳ rạp trên mặt đất, hành lễ một cách đầy cung kính.

"Tông chủ! Thánh tử! Ba người chúng ta trước khi bị Lâm Sơn lừa lọc, suýt chút nữa đã mắc sai lầm lớn. May sao Thánh tử không bỏ lại, ban thưởng Thất Huyền Bảo Đan, cuối cùng cũng đột phá Tông Sư Cảnh. Từ giờ về sau, mạng của chúng ta đều là của Thánh tử. Nguyện hứa trung thành với Thánh tử, trung thành với Trường Sinh Môn. Dù thịt nát xương tan cũng không hối tiếc!

Ba vị trưởng lão đều thật tâm thật dạ nói.

"Ba vị trưởng lão xin hãy đứng lên. Sau này chỉ cần mọi người đều một lòng với tông môn. Tông Sư Cảnh tính là gì? Dù Thiên Nhân Cảnh hay Vương Hầu Cảnh cũng không phải không thể! Một lát nữa ba người đi đến Cẩm Sắt các tìm ta. Ta truyền cho ba người các ngươi Tam Tài Phong Linh Kiếm Trận."

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười nói.

"Tam Tài Phong Linh Kiếm Trận?"

Trưởng lão Vương Phong ngạc nhiên hô lên, bàng hoàng không tin vào tai mình.

"Thánh tử! Người đang nói đến Tam Tài Phong Linh Kiếm Trận đã thất truyền của tông môn từ mấy trăm năm trước? Nghe nói khi phối hợp với Tam Tài Phong Linh Kiếm Pháp, ba người cùng thi triển phối hợp với nhau, có thể bộc phát ra sức mạnh thật sự, vô cùng mạnh mẽ."

Lý Vũ cùng Mạnh Lôi cũng giật mình.

Tam Tài Phong Linh Kiếm Pháp đều là võ học mà ba người họ tu luyện, tất nhiên hiểu sâu hơn người khác rất nhiều.

Tam Tài Phong Linh Kiếm Pháp mặc dù chỉ là võ học Thượng phẩm nhưng khi ba người cùng nhau thi triển thì có thể đạt uy lực của võ học Địa cấp tuyệt phẩm.