Vạn Cổ Đại Đế

Chương 64: Tiểu Âm Dương Chưởng




Răng rắc!

Trong nháy mắt, phần ngực của hai đệ tử Hợp Hoan Tông đều lõm xuống thành hố sâu, tiếng gãy xương vang lên nghe rõ mồn một. Một quyền này của Lăng Tiêu làm lục phủ ngũ tạng của hai người họ dập nát luôn. Họ còn chưa kịp kêu lên thì đã ngã thẳng xuống đất, bỏ mình.

Lăng Tiêu ra tay, chỉ vỏn vẹn mấy hơi thở, hai đệ tử tu vi Hóa Tiên cảnh tầng hai đã đi đời nhà ma.

Các Trưởng lão và đệ tử Trường Sinh Môn thấy vậy thì ngây ngẩn cả người. Cảnh tượng này khiến cho họ càng thêm sùng bái cuồng nhiệt Lăng Tiêu.

“Linh Thạch Trưởng lão, mau đưa các đệ tử đi đi! Ta kéo dài thời gian một lúc!”

Lăng Tiêu nhíu mày, nghiêm túc nói.

“Không được! Để ta giữ chân bọn chúng. Thánh tử cùng các đệ tử đi đi. Thân phận Thánh tử quý trọng, không thể coi thường nguy hiểm như thế này được!”

Linh Thạch Trưởng lão kiên quyết nói.

“Linh Thạch Trưởng lão, hiện giờ ngươi đang bị thương nặng.Tu vi của bản thân còn lại mấy phần? Ngươi ở lại chỉ tăng thêm việc thôi! Cường giả Long Hổ Cảnh không phải đối thủ của ta. Tới một người thì giết một người, tới hai người chết cả đôi. Cho dù hai cường giả Tông Sư Cảnh kia có ra tay thì cũng không thể gây nguy hiểm cho tính mạng của ta được đâu. Các ngươi mau đi đi. Ta cảm nhận được bọn chúng sắp đến rồi!”

Lăng Tiêu vừa nói xong, người đã bay vút ra ngoài. Đột nhiên hắn nâng một khối đá nặng đến mấy trăm ngàn cân lên tay, sau đó hắn ném nó về phía trước. Cả một khối đá to tướng bay lên như một vì sao, rơi mạnh xuống trước cửa hầm, khiến đất đá rơi vỡ lả tả.

Lại thêm một cảnh làm Linh Thạch Trưởng lão và các đệ tử hít sâu một ngụm khí lạnh.

Tiện tay một cái là có thể nâng được tảng đá lớn hơn trăm ngàn cân, ném ra ngoài. Đây là thần lực loại nào? Hay là Thánh tử là Chiến thần chuyển thế nên mới có thể làm được như vậy?

Ầm!

Lăng Tiêu lại ném thêm mấy khối đá lớn lấp kín cửa hầm.

“Mấy tên Trường Sinh Môn kia, các ngươi chết chắc rồi! Bây giờ, ta muốn diệt sạch cả Trường Sinh Môn các ngươi.”

Một giọng nói lạnh thấu xương truyền đến qua khe hở, sau đó là những đòn tấn công không ngừng nghỉ vào khối đá.

Ầm Ầm!

Tảng đá lớn bắt đầu chấn động. Người bên trong điên cuồng nổi giận đùng đùng, tấn công vào cửa hầm bị Lăng Tiêu chắn mất.

“Linh Thạch Trưởng lão, các ngươi mau đi đi. Mấy tảng đá này chống cự không được lâu lắm đâu!” Lăng Tiêu liên tục thúc giục mọi người.

“Ta không đi!”

Linh Thạch Trưởng lão vô cùng bướng bỉnh. Ông đã chọn sẵn một đệ tử làm người dẫn đầu, đưa các đệ tử khác đến tụ họp cùng Đại Trưởng lão.

Tuy rằng chúng đệ tử ồn ào không muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn bị Linh Thạch Trưởng lão đuổi đi.

Cuối cùng ở lại trong mỏ linh thạch chỉ còn lại Lăng Tiêu và Linh Thạch Trưởng lão.

“Trưởng lão, người lại muốn làm gì nữa?” Lăng Tiêu khẽ thở dài một tiếng, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mấy tảng đá đang chấn động không ngừng.

“Thánh tử, ngươi không đi, cái đống xương già này của ta liều mạng cũng đáng. Có thể giết mấy thằng nhãi ranh của Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện, ta đây buôn bán có lời rồi!”

Ông ha ha cười, đầu đầy tóc trắng tung bay, lộ ra sự uy nghiêm trên khuôn mặt già nua. Ông bây giờ, như một đầu sư tử, cả người toát ra hơi thở nóng rực.

“Nuốt nó đi, đợi lát nữa, ta không hy vọng ông làm liên lụy đến ta đâu.” Lăng Tiêu thấy ông kiên quyết như vậy, cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa, mà là ném ra một viên đan dược nhỏ như hạt nhãn. Bên trên viên dược đó có bảy vòng họa tiết, vô cùng kỳ diệu.

“Đây là … Bảo Đan?”

Linh Thạch Trưởng lão bàng hoàng cả người. Tuy rằng bảo đan trong tay là hạ phẩm, nhưng lại là đan dược vô cùng trân quý. Ngay cả Trường Sinh Môn cũng không có được mấy viên thế này.

Cho dù là Đại trưởng lão có tu vi là Luyện đan sư Thượng phẩm, muốn mua Bảo đan, cũng phải trả cái giá cực lớn mới thu được đan dược từ tay Đại sư luyện đan.

Linh Thạch Trưởng lão không chút do dự, há miệng nuốt viên đan kia xuống.

Một luồng năng lượng dồi dào bộc phát ra, hóa thành bảy dòng nước ấm đi đến toàn thân, ngấm vào máu thịt. Chỉ một lát sau, ông đã cảm nhận được những vết thương trên cơ thể mình khôi phục hơn một nửa.

“Đây là bảo đan gì mà thần kỳ thế?” Linh Thạch Trưởng lão vô cùng khiếp sợ hỏi.

“Thất Huyền Bảo Đan, có thể trợ giúp cường giả Long Hổ Cảnh đột phá, bước vào Tông Sư Cảnh. Ta tiện tay luyện ra!”

Lăng Tiêu nói rất tự nhiên, không hề thấy xấu hổ mà lấy mất công lao của đại sư Tiêu Mộc, khoác lác thành của mình.

“Thánh tử đúng là kỳ tài ngút trời a!”

Linh Thạch trưởng lão cũng chẳng biết nói gì hơn, ánh mắt tràn đầy kính sợ, lên tiếng khen ngợi Lăng Tiêu.

“Bọn họ sắp đi ra rồi!”

Hai mắt Lăng Tiêu như hai thanh kiếm sắc lạnh, mở miệng nói.

UỲNH!

Lúc này, mấy tảng đá cực lớn kia đồng thời nát vụn, hai người có hơi thở cực kỳ mạnh dẫn đầu vọt vào quặng mỏ.

Cầm đầu chính là một ông lão mặc áo bào đen, ánh mắt tràn đầy sự giận dữ, khí thế cả người ngùn ngụt, là trưởng lão Thiên Ma Điện, tu vi đạt đến Long Hổ cảnh tầng sáu! Mà một người khác khi nhìn thấy Lăng Tiêu, ánh mắt đỏ bừng lên, hận thù thấu xương như muốn xé xác hắn thành trăm mảnh.

Đây chính là Trưởng lão Hợp Hoan Tông, Mã Ngạn!

Cái gì gọi là cừu nhân tương kiến, phân ngoại nhãn hồng (những người hận thù gặp nhau sẽ tức giận, căm ghét đến đỏ mắt), Mã Ngạn vừa thấy Lăng Tiêu, sát khí hoàn toàn bùng bổ ra ngoài.

“Chỉ bằng mình ngươi?”

Ông lão áo đen kia cẩn thận vô cùng, nhìn thấy Lăng Tiêu chỉ có tu vi Chân Khí cảnh, lập tức nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm.

“Đúng vậy! Đối phó với chó gà loăng quăng như các ngươi, một mình ta là đủ!”

Lăng Tiêu cười đểu nói.

Phía sau hai ông già kia, là một đám trưởng lão, đệ tử Hợp Hoan tông và Thiên Ma điện đang như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu cùng Linh Thạch trưởng lão.

“Tên nhãi ranh, ngươi mà cũng dám ra oai ở chỗ này sao? Hiện giờ không có Liễu Hùng Phi, không có Tiêu Mộc ở đây. Hôm nay, ta xem ai cứu được ngươi? Ta phải nghiền ngươi thành tro, lấy máu để tế cháu đích tôn của ta!”

Mã Ngạn hai mắt đỏ ngầu nhìn Lăng Tiêu.

“Lăng Tiêu? Chính là Thảnh tử Trường Sinh Môn - Lăng Tiêu sao? Mã trưởng lão đừng xúc động. Nói không chừng bọn chúng còn có người mai phục xung quanh đây!”

Trưởng lão Thiên Ma Điện cảnh giác nói, ánh mắt vẫn dừng trên người Lăng Tiêu.

Đối với người chỉ có tu vi Chân Khí Cảnh mà có thể giết chết tuyệt thế thiên tài cường giả Hóa Tiên Cảnh tầng chín. Đây là lần đầu tiên Thiên Ma Điện thấy, nhưng danh tiếng của Lăng Tiêu, từ lâu đã như sấm đánh bên tai. Một yêu nghiệt như vậy xuất hiện ở Trường Sinh Môn, Thiên Ma Điện cùng Hợp Hoan Tông có chung ý nghĩ. Đó chính là bằng mọi giá phái tiêu diệt bằng được Lăng Tiêu.

“Hai cái lão già kia, các ngươi sợ rồi à? Bản Thánh tử nói cho các ngươi biết, nơi này vốn chẳng có mai phục gì hết. Một mình ta cũng đủ để giết sạch các ngươi!”

Lăng Tiêu khinh thường nói, hắn kéo dài thời gian càng lâu, thì thời gian cho đệ tử Trường Sinh Môn chạy thoát càng có nhiều.

“Hắn đang kéo dài thời gian!”

Ánh mắt Mã Ngạn chợt lóe, quát to một tiếng: “Trường Sinh Môn yếu nhất trong ba tông môn. Chỉ bằng Trường Sinh Môn mà cũng dám mai phục hai tông môn chúng ta ư? Nhãi ranh này chẳng qua là đang phô trương thanh thế mà thôi. Trương trưởng lão, để ta làm thịt súc sinh này, ngươi dẫn theo người diệt sạch đệ tử Trường Sinh Môn, một người cũng không tha!”

“Được!”

Lão già Thiên Ma Điện cũng hiểu được tình hình, mang theo một đám đệ tử chuẩn bị lao ra khỏi mỏ linh thạch.

“Linh Thạch Trưởng lão, tên Mã Ngạn này là của ta, còn lão già kia là của ngươi. Để xem ai giải quyết xong đối thủ trước!”

Lăng Tiêu cười to một tiếng, dẫn đầu vọt về phía Mã Ngạn.

“Nhóc con, ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng là gì. Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!”

Từ bên trong thân hình gầy yếu của Mã Ngạn bùng lên một luồng năng lượng cực lớn. Tu vi Long Hổ Cảnh tầng bốn được phát ra toàn bộ. Hai ấn hình bàn tay xuất hiện, chân khí dâng lên, đất đá bốn phía đều bị hắn chấn thành bột mịn.

Huyền cấp tuyệt phẩm võ học, Tiểu Âm Dương Chưởng!

Lão ta vừa ra tay là đã sử dụng sát chiêu!