Chương 854
Hiện tại Hồng Bảo thương hội có thế lớn, năm cao thủ Thiên Vương cảnh đủ để chén ép bất kỳ thế lực nào còn lại, nếu bọn hắn còn không liên thủ thì chỉ có thể chịu cảnh ức hiếp.
Nếu là sau này bọn hắn bị người của Hồng Bảo thương hội phát hiện thì kết quả có thể đoán trước.
"Không còn cách khác, tỷ lệ thắng của chúng ra bây giờ quá nhỏ, sơ sẩy một cái liền có thể vạn kiếp bất phục. Mà hòn đảo này lớn như vậy, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút thì sẽ không bị phát hiện."
Huyết ảnh nhân lắc đầu, vạn sự cẩn thận là hơn, thà làm con rùa đen rụt cổ chứ cũng không đứng dưới bức tường sắp đổ.
Kiếm khách cụt tay nghe vậy thở dài một cái, không nói gì nữa.
"Tịch Thiên Dạ, nếu ngươi thúc thủ chịu trói giao ra toàn tất cả mọi thứ thì chúng ta có thể tha cho ngươi một con đường sống."
Cao Binh Hùng nói lớn.
"Cao lão, kẻ này thần bí khó lường, nếu như thả hổ về rừng thì sợ là hậu hoạn vô tận a"
Quỷ Đầu Đồng khẩn trương nói.
"Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết, cùng là nhân tộc với nhau thì hãy khoan dung độ lượng."
Cao Binh Hùng lạnh lùng nói, thầm trừng Quỷ Đầu Đồng một cái.
Quỷ Đầu Đồng sững sờ, bất quá ngay lập tức hiểu ý cười hắc hắc.
"Quỷ Đầu Đồng ta là một người thô lỗ, không có nhân hậu như Cao lão, hổ thẹn, hổ thẹn."
"Tịch Thiên Dạ, chúng ta chỉ cần đồ vật của ngươi, không có muốn làm hại tính mạng của ngươi, dù sao chúng ta đã từng kề vai tác chiến với nhau, sao lại không niệm tình cũ được đây."
Liêm Văn Long cũng cao giọng nói, mặt ngoài thì thế nhưng trong lòng thì không ngừng cười lạnh, đợi khi mà bọn chế trụ được Tịch Thiên Dạ lại thì muốn chém giết hay róc thịt gì thì không phải toàn quyền bọn hắn định đoạt hay sao.
"Mấy vị cũng đường làm trò nữa, cao thủ Thiên Vương cảnh mà cũng ngây thơ như thế á?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Lời này của Tịch công tử là có ý gì, chẳng lẽ không tín nhiệm lão phu à?"
Sắc mặt Cao Binh Hùng lạnh lẽo.
"Tín nhiệm ngươi? Ngươi thì là cái thứ gì chứ !? "
Tịch Thiên Dạ cười xùy một tiếng.
"Tốt tốt tốt! Ngu đần xuẩn ngốc, ngươi đã một lòng muốn chết đó thì vậy đừng trách ta ra tay độc ác."
Cao Binh Hùng giận quá hoa cười, bây giờ hắn hiểu đã không thể dụ dỗ được Tịch Thiên Dạ rồi thì lập tức không nói gì nữa mà trực tiếp xuất thủ luôn, thân ảnh biến mất tại chỗ hiển nhiên đã sớm tụ lực từ lâu.
Bốn người khác cũng nhao nhao xuất thủ, đều là toàn lực ứng phó, không có giữ lại chút nào.
Tịch Thiên Dạ nhìn qua năm đoàn khí tức đang vây quanh hắn, cười lanh.
"Chư vị, hôm nay không tiếp tục chơi đùa với các ngươi nữa, hi vọng lần sau chúng ta gặp lại vẫn sẽ thú vị như thế."
Vừa dứt lời, Tịch Thiên Dạ vung tay lên nem ra hai mai Huyền Thiên Ly Hỏa Phù cuối cùng, hóa thành hai con Hỏa Phượng Hoàng vô cùng lộng lẫy.
Các cao thủ Thiên Vương cảnh của Hồng Bảo thương hội dừng lại, hiển nhiên cũng có phần sợ Huyền Thiên Ly Hỏa Phù, một mai Huyền Thiên Ly Hỏa Phù đã khiến bọn han chịu rat nhiều đau khổ huống chi đây là hai mai Huyền Thiên Ly Hỏa Phùđược đồng thời xuất ra.
Lúc này liền có người theo bản năng muốn trốn hai con Hỏa Phượng kia.
"Đừng có tránh! Cường ngạnh chống đỡ, dù là liều mạng trọng thương cũng phải tốc chiến tốc thắng bắt lại hắn."
Vẻ mặt Cao Binh Hùng dữ tợn hét lớn, là thủ lĩnh của năm người, hắn phải đủ quyết đoán hung ác và tính toán rõ ràng, hiểu rõ nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì sợ là sẽ càng bất lợi với bọn hắn.
Dứt lời, hắn dẫn đầu xông về phía hỏa phượng đang bay tới.
Những người khác thấy vậy cũng nhao nhao cắn răng xông lên theo sau, chỉ cần bọn han có thể ngăn cản được đợt công kích này thì liền có thể lập tức băt giữ Tịch Thiên Dạ đang bị trọng thương lại.
Tịch Thiên Dạ thấy vậy liền cười lạnh.
"Có chút can đảm đó, nhưng đáng tiếc ...... "
Tịch Thiên Dạ còn chưa dứt lời thì hai con hỏa phượng kia bỗng quay đầu lại không có tiếp tục lao về phía đám người Cao Binh Hùng nữa mà đột ngột lao vào nhau.
Âm ầm!
Cái cảm giác mà vụ nổ sinh ra khi hai mặt trời va chạm với nhau hay là hai núi lửa đồng thời phun trào không có đơn giản như là một cộng một bằng hai chút nào.
Cơ hồ trong nháy mắt, bầu tời liền bị đánh tan thành một mảng trống khổng lồ, tất cả mọi thứ trong vòng lửa đều hóa thành tro tàn.
Năm người Cao Binh Hùng còn chưa kịp lại gần Tịch Thiên Dạ đã bị vụ nổ kinh khủng ấy đánh bay ra ngoài.
"Không tốt! Mau cản hắn lại, hắn muốn chạy trốn."
Sắc mặt Cao Binh Hùng kịch biến, điên cuồng lao về phía trung tâm vụ nổ nhưng mà luồng khí phản chấn thực sự quá mãnh liệt, căn bản không cách nào tiến thêm một bước, thậm chí còn không ngừng bị đẩy lùi ra phía sau.
Mặc dù luồng khí phản chấn ấy không thể nào khiến bọn hắn bị thương, nhưng vẫn có thể hạn chế hành động của bọn hắn một cách nghiêm trọng.
Ở bên kia, Tịch Thiên Dạ cũng bị lực lượng do hai mặt trời va chạm với nhau mà bị đẩy ra ngoài trong nháy mắt, bất quá phương hướng hắn lui lại là hướng về phía biển cả, dưới từng tầng từng tầng sóng khí đẩy ngược lại, cơ hồ liền đến biên giới hòn đảo trong nháy mắt, bước ra một bước chính là biển cả rộng lớn.
Tịch Thiên Dạ nhìn sang bên kia của trung tâm vụ nổ, lạnh lùng cười một cái rồi quay người nhảy vào trong biển rộng không chút do dự.
"Ngăn hắn lại!"
"Ngăn lại, không thể để cho hắn chạy thoát."
Đám người Cao Binh Hùng điên cuồng giãy dụa, chạy như điên về phía bở biển nhưng mà tầng tầng sóng khí không ngừng cuồn cuộn thổi về phía bọn hắn, muốn bước mọt bước cũng khó.
Sau khi những tầng sóng khí kinh thiên độn địa kết thúc, bóng dáng Tịch Thiên Dạ đã hoàn toàn chìm sâu trong biển rộng, không có thể thấy được nữa.
Năm đạo ánh sáng lơ lửng trên không trung chỗ bờ biển.
"Khốn nạn, đáng chết!"
Liêm Vân Long siết chặt nắm dấm, trong mắt tràn đầy hận ý, lô đỉnh chí bảo của hắn vậy mà lại không cánh mà bay ngay dưới mí mắt của hắn.
Vẻ mặt Cao Binh Hùng lạnh lùng nhìn ra mặt biển, sắc mặt âm trầm đến mức như có thể chảy ra cả nước.
"Hay cho Tịch Thiên Dạ, đủ quả quyết, mưu kế hay!"
Cao Binh Hùng hít sâu, hồi lâu sau mới chậm rãi thở ra.
Dưới tình huống khẩn trương đó mà vẫn có thể nghĩ ra biện pháp để chạy trốn, đúng là anh húng xuất thiếu niên.
Nếu như hai con hỏa phượng kia đánh vào bọn hắn thì có lẽ có thể khiến cho hai - ba người bọn hắn trọng thương, thậm chí cả năm người luôn, nhưng sau đó thì Tịch Thiên Dạ se nhu ca nam trong chau, can ban khong co kha nang đao tẩu.
Nhưng ở nửa đường liền cho hai con hỏa phượng lao vào nhau nhằm bộc phát ra những cơn sóng khí đáng sợ thì mặc dù không thể đả thương được bọn hắn nhưng lại hạn chế nghiêm trọng hành đồng lại, đồng thời thổi bay Tịch Thiên Dạ ra xa, giúp cho dễ dàng trốn vào trong biển khơi.
"Không còn cảm nhận được khí tức của Tịch Thiên Dạ nữa, hắn đã đào tẩu thành công rồi."
Gương mặt xinh đẹp của Dương Thiến Băng khó coi vô cùng.
"Hừ, thủ đoạn của Tịch Thiên Dạ có thể nói là tầng tầng lớp lớp, chưa chắc sẽ chết trong biển rộng, nói không chừng còn có biện pháp chạy trốn."
Dương Thiên Băng kẽ nối, lần này đánh giết Tịch Thiên Dạ không thành còn để cho hắn đào tẩu thành công, không phải nói quá chứ tất cả bọn họ đã trêu chọc vào một địch nhân kinh khủng, nói không chừng không lâu sau sẽ chịu thiệt thòi lớn.
"Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thôi mọc lại, chư vị tự giải quyết cho tốt đi."
Cao Binh Hùng lườm mấy người khác một cái, sau đó mặt không đổi sắc quay người bay đi, mặc dù không nói rõ ra nhưng hiển nhiên hắn coi nguyên nhân của sự thất bại lần này là toàn bộ do sự bất tìa của những người khác.