Chương 831
"Đáng tiếc, tuổi tác của thiếu niên áo trắng kia không có lớn, nếu như hắn có thể trưởng thành thêm vài năm thì không chừng có thể trở thành tồn tại đỉnh phong của nhân tộc."
Ánh mắt Dương Thiến Băng Nhấn hiện lên vẻ đáng tiếc, nàng không có oán thù gì với Tịch Thiên Dạ nên khi trông thấy một thiếu niên phong hoa tuyệt đại như vậy sắp bị giết chết thì trong lòng cũng có chút xúc động.
Sóng âm màu xanh đang lan tràn, những nơi nó đi qua thì thiên địa đều hóa thành màu mực, những hoang thú hoặc nhân loại bất hạnh bị sóng âm bao phủ trong khoảng khắc đã không thể phát ra âm thanh, phảng phất như linh hồn bọn chúng đã bị người khác lấy đi, thân thể thì hóa thành một khối tinh thạch xanh sẫm cổ quái.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là dư ba mà thôi, công kích đáng sợ nhất đang thẳng đến nơi Tịch Thiên Dạ đang đứng, hàng ngàn hàng vạn đầu sóng âm tụ hội thành một dòng sông, cuồn cuộn đánh tới Tịch Thiên Dạ.
"Linh hồn bí thuật!"
Tịch Thiên Dạ nhìn qua những quang mang màu xanh thẫm kia, ánh mắt mang chút ngoài ý muốn.
Một đầu hoang thú cấp thấp mà lại có thể thi triển ra linh hồn bí thuật, quả nhiên có điều bất thường. Bất quá thượng cổ hoang thú có rất nhiều loại huyết mạch cùng loại hình, Thâm Hải Ma Qủy ngư có thiên phú yêu thuật cũng không kỳ quái.
"Đã như vậy liền..."
Trong lòng Tịch Thiên Dạ dần hiện ra một diệu kế chắc hẳn có thể đánh chết con Thâm Hải Ma Qủy ngư này trong một đòn.
Sau khi làm ra quyết định, Tịch Thiên Dạ liền không tránh né, mặc cho ma quỷ ngâm xướng kia đánh lên người mình.
Âm ầm!
Trong chốc lát, Tịch Thiên Dạ liền bị thủy triều màu xanh thẫm bao phủ, từng đợt thanh âm cổ lão mà bi thương không ngừng hiện lên trong óc hắn tựa như tiếng chuống từ địa ngục, làm cho thần hồn rung chuyển, dù cho linh hồn Tịch Thiên Dạ cũng phải lắc lư một trận.
Tịch Thiên Dạ từng tu luyện qua Thần Du Thái Hư, lại còn tu luyện đến tâng thứ hai, nếu chỉ bàn về tao nghệ trên linh hồn thì dù cho những Thiên Vương kia cũng phải kém hắn.
Linh hồn của hắn mạnh mẽ như vậy còn bị như thế thì những Thiên Vương phổ thông kia không thể nào dễ chịu được, họ căn bản không thể ngăn cản được công kích linh hồn của Thâm Hải Ma Qủy ngư.
"Có ý tứ! Khó trách Liêm Văn Long cùng với nữ nhân kia đều nhanh chóng chọn địch thủ để tránh đối đấu với Thâm Hải Ma Qủy ngư."
Trong lòng Tịch Thiên Dạ cười lạnh, đổi thành người khác, hoặc là những Thiên Vương cao thủ phổ thông thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi lớn trước yêu thuật của con Thâm Hải Ma Qủy ngư trước mặt, nhưng hắn lại là ngoại lệ.
Lấy tao nghệ linh hồn của hắn, thiên phú yêu thuật của Thâm Hải Ma Qủy ngư cũng đừng hòng rung chuyển mảy may.
Nhưng mặt ngoài Tịch Thiên Dạ lại không biểu hiện rõ nét, ngược lại lộ thần sắc ngốc trệ, sắc mặt trắng bệch tỉnh tỉnh mê mê trong thủy triều sóng âm, phảng
phất như không thể khống chế được thân thể, làn da hắn bắt đầu chuyển sang màu xanh sẫm.
"Tịch công tử!"
"Tịch đại nhân!"
"Chủ nhân!"
Trên Thiên Vương thuyền hạm, mấy người Tô Hàm Hương thấy Tịch Thiên Dạ như thế thì bị dọa sợ.
Tịch Thiên Dạ đại nhân luôn luôn bách chiến bách thắng vậy mà bây giờ lại bị áp chế, hơn nữa tình hình bây giờ có chút không ổn.
"Ta đi cứu hắn." 'Tô Hàm Hương liền phóng lên trời, bay về phía Tịch Thiên Dạ.
Nhưng mà nàng vừa mới bay lên được không lâu liền bị Điền Bộ Nguyên cản lại.
"Điền Bộ Nguyên, ngươi làm cái gì vậy?”
ròng mắt Tô Hàm Hương trợn trừng.
"Công chúa điện hạ bớt giận, ngài không thể đi."
Sắc mặt Điền Bộ Nguyên trắng bệch nói.
"Tránh ra! Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Tịch công tử bị giết chết sao?" Tô Hàm Hương thịnh nộ bổ một kiếm về phía Điền Bộ Nguyên.
"Công chúa điện hạ, ngài tỉnh táo lại đi! Ngài đi ra cũng chỉ là chịu chết thôi, không thể cứu được Tịch công tử đâu."
Ánh mắt Điền Bộ Nguyên tràn đầy đăng chát, nếu như cứu được thì sao lão lại không muốn cứu? Dù không có quan hệ với công chúa điện hạ thì Tịch Thiên Dạ cũng có đại ân với lão, chỉ cần có một tia hi vọng có thể cứu được Tịch công tử ra thì lão cũng không thèm để ý đến tính mệnh mà đi cứu hắn.
Nhưng thiên phú yêu thuật của Thâm Hải Ma Qủy ngư kia dù là tồn tại Thiên Vương cũng phải nhượng bộ lui binh cho nên bọn họ không dám tự tiện xông vào, vào đó chỉ sợ còn chưa thấy được Tịch công tửthì đã bị giết chết rồi.
"Công chúa điện hạ, chúng ta không thể tới."
Đôi mắt Tân Tâm Duyệt đỏ ửng cũng ngăn Tô Hàm Hương lại.
Chiến đấu trên bầu trời, các nàng không thể nào nhúng tay vào được, căn bản không cùng một thế giới.
"Công chúa điện hạ, chúng ta không thể hi sinh vô ích, hơn nữa Tịch công tử khẳng định cũng không nguyện ý trông thấy chúng ta như vậy. Mà ngài còn có quốc thù hận nhà chưa báo sao có thể chết dễ dàng như thế được?”
'Tần Tâm Duyệt làm nữ tướng quân nên có thiết huyết cùng lý trí mà Tô Hàm Hương không có.
Sắc mặt Tô Hàm Hương trắng bệnh, cây kiếm đang cầm trong tay run rẩy một hồi.
Rống!
Liệu Diễm Hùng Sư Vương điên cuồng gào thét, phóng thẳng vào dòng lũ màu xanh sẫãm, đám nhân loại như Tô Hàm Hương bọn họ còn có lý trí suy nghĩ xem có nên lao vào hay không nhưng nó không có, nó chỉ có bản năng muốn bảo hộ chủ nhân.
Nhưng Liệt Diễm Hùng Sư Vương xông qua chưa được bao xa đã bị chặn lại.
Hổ Tam Âm không biết xông ra từ chỗ nào, trực tiếp đánh bay Liệt Diễm Hùng Sư Vương ra.
"Rùa nhỏ con con, có lão tử ở đây ngươi nghĩ rằng mình có thể chết dễ dàng vậy sao?"
Hổ Tam Âm nhìn sang Liệt Diễm Hùng Sư Vương một chút tức giận nói. Nếu như Tịch Thiên Dạ có thể dễ dàng chết như vậy thì hắn lại vui mừng quá.
Nhưng hiển nhiên, một người có thể nô dịch được hắn thì sao cóthể chết dưới một đầu súc sinh như vậy được.
Hơn nữa tu vi linh hồn của Tịch Thiên Dạ hắn là người rõ ràng nhất, bằng vào. cái thiên phú yêu thuật cẩu thí kia mà cũng muốn rung chuyển linh hồn của Tịch Thiên Dạ thì quả thực là trò cười.
"Ngươi chỉ cần đứng xem là được, xem hắn diễn trò như thế nào."
Hổ Tam Âm trợn trừng mắt lên, đại khái cũng đã đoán ra được ý đồ của Tịch Thiên Dạ rồi, trong lòng hắn quả thực đang rất ước ao, ghen tị.
Tại sao hắn lại không có lực lượng đánh giết hoang thú Thiên Cảnh? Sao hắn lại không có chí bảo như Huyền Thiên Ly Hỏa lô?
Nếu như hẳn có đủ hai thứ đó, vậy thì cũng có thể xem hoang thú Thiên Vương cảnh như đồ ăn vậy.
Thấy Tịch Thiên Dạ đang bị dòng lũ màu xanh sẵm trùng kích vào khiến "thần trí hỗn loạn", Thâm Hải Ma Qủy ngư phát ra tiếng gào thét hưng phấn cùng đắc ý, nó đương đương đắc ý nhìn con mồi của mình, sau đó mở cái mồm lớn có thể nuốt cả một tòa núi cao nhào về phía Tịch Thiên Dạ.
'Trên Thiên Vương thuyền hạm vang lên không ít những âm thanh kinh ngạc, ai có thể ngờ được một kẻ có tu vi cái thể cách đó mấy ngày còn giết chết cả một đầu hoang thú Thiên Vương cảnh lại chết trước mặt bọn họ.
Động tác của Thâm Hải Ma Qủy ngư cực kỳ nhanh, cơ hồ lóe lên một cái đã xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ, cái miệng to như chậu máu ẩn chứa lực lượng không gì sáng được, từng chiếc răng to lớn như cự sơn cắm ngược to lớn mà dữ tợn, ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi.
Ai cũng biết được nếu như không có bất kỳ phòng bị nào mà bị Thâm Hải Ma Qủy ngư cắn thì đừng nói là Thiên Vương cao thủ, dù có là Thánh Thiên Vương trong truyền thuyết cũng chưa hẳn đã có đường sống.
Nhưng ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Tịch Thiên Dạ sẽ bị cắn chết thì đôi mắt của hắn lai bắn ra môt đoàn phong mang vô cùng sắc bén.