Sau chiến tranh, nhân viên trên chiến hạm đều bắt tay vào dọn dẹp chiến trường và thống kê số người thương vong.
Hổ Tam Âm và Liệt Diễm Hùng Sư Vương thì len lén chui xuống đáy nước tìm kiếm thi thể hoang thú chưa bị ai phát hiện để thôn phệ.
Còn đống thi thể tích như núi trên mặt nước kia thì bọn hắn không thể tùy ý thôn phệ, bởi vì chúng là chiến lợi phẩm của tất cả mọi người.
Đương nhiên, dù không thể thôn phệ thi thể hoang thú trên mặt nước, nhưng một ít thi thể chìm dưới đáy nước cũng đủ cho Hổ Tam Âm và Liệt Diễm Hùng Sư Vương rồi.
Sau khi thống kê, kể cả hành khách phổ thông và nhân viên Hồng Bảo thương hội có tổng cộng hơn nghìn người tử vong, hơn bốn ngàn người thụ thương, tình huống không lạc quan.
Cũng may trên thuyền có không ít tài nguyên và hàng loạt đan dược chữa thương, bằng không thì sẽ có càng nhiều người tử vong.
Về phần người đã chết thì cũng không thể sống lại, sau cùng do Hồng Bảo thương hội thanh toàn tiền trợ cấp. Dĩ nhiên sẽ được khấu trừ từ số tiền buôn bán thi thể hoang thú.
Tịch Thiên Dạ vẫn tiếp tục luyện hóa thi thể lam văn Giao Long trên bầu trời, thi thể khổng lồ như thế dù là Minh Hoàng Luyện Thi thuật cũng rất khó thôn phệ hết trong khoảng thời gian ngắn, sau hai canh giờ, hắn mới hoàn tất thôn phệ, thi thể lam văn Giao Long mấy ngàn trượng từng chút một hóa thành tro tàn, máu thịt tinh khí đều bị thôn phệ sạch sẽ.
Vật có giá trị duy nhất còn sót lại chính là thú nguyên của lam văn Giao Long.
Thú nguyên chính là mệnh môn của lam văn Giao Long, trân quý giống như nội đan yêu thú, đầu lam văn Giao Long kia có tu vi mấy ngàn năm gần như đều tích lũy bên trong thú nguyên.
Một khỏa Thiên Vương cảnh thú nguyên có thể bán ra với giá trên trời.
Tịch Thiên Dạ không thôn phệ thú nguyên, dù sao thì nó cũng không phải máu thịt tinh khí nên hiệu quả không quá lớn, trực tiếp thôn phệ có chút đáng tiếc.
"Lần này thu hoạch cũng không nhỏ!"
Tịch Thiên Dạ hơi nhếch môi, lần này hắn thu hoạch tương đối nhiều, thôn phệ một đầu Thiên Vương cảnh lam văn Giao Long, thu hoạch lớn có thể nghĩ.
Minh Hoàng thi văn thứ mười cũng đã ngưng tụ hơn phân nửa, chỉ cần tu luyện một đoạn thời gian nữa lại kết hợp với tinh huyết Đế Cảnh có lẽ sẽ triệt để ngưng tụ ra.
Về phần Hổ Tam Âm và Liệt Diễm Hùng Sư Vương mặc dù không thu hoạch lớn như Tịch Thiên Dạ, nhưng bởi vì chúng nó đã thôn phệ hàng loạt máu thịt hoang thú, cũng coi như thu hoạch rất lớn.
Nhất là Hổ Tam Âm, nó đã ngưng tụ ra hư ảnh của Minh Hoàng thi văn thứ mười. Mặc dù chưa triệt để luyện thành nhưng cũng đã bước vào quá trình biến chất, hiện giờ chỉ cần chậm rãi củng cố tu vi liền có thể nước chảy thành sông.
Thú triều rút đi, tất cả mọi người đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, nhưng mà mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.
Những ngày tháng bình an chỉ kéo dài ba ngày, đến ngày thứ tư, trên mặt sông lại xuất hiện hàng loạt hoang thú cao giai, hơn nữa kể cả số lượng lẫn chủng loại đều hơn xa lần trước. Rõ ràng đám hoang thú đã quay trở lại, nhưng quy mô so với lần trước thì càng thêm đáng sợ.
"Không xong, không xong, thú triều đến rồi!"
"Cái gì! Thú triều lại tới?"
"Đám hoang thú Đáng chết, đến cùng có hết hay không."
Thiên Vương chiến hạm lại trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều phóng tới boong thuyền nhìn hoang thú lít nha lít nhít trên mặt sông, vẻ mặt mỗi người đều cực kỳ khó coi.
Lần thú triều trước đã khiến bọn hắn thương vong thảm trọng, hơn nghìn người vĩnh viễn không thể trở về lục địa.
Lần này thú triều lại đến với quy mô còn lớn hơn lần trước, chỉ có trời mới biết sẽ có bao nhiêu tổn thất.
Hơn nữa... Không ai biết lần này người chết có phải mình hay không.
" Đám hoang thú Đáng chết, thật sự là khinh người quá đáng."
Hạ Tín Nghiêm đứng trước mũi thuyền nhìn hoang thú lít nha lít nhít trên mặt sông lập tức nổi một trận lôi đình.
Dù muốn khi dễ người ta cũng không nên như thế chứ. Chỉ trong Ba ngày mà lại phát sinh hai lần thú triều quy mô lớn, hắn làm thuyền trưởng nhiều năm như vậy mà cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải trường hợp nào thế này. Chẳng lẽ đám hoang thú này không sợ chết sao? Chúng Không cần nghỉ ngơi lấy sức sao?
Liêm Văn Long đi ra khỏi phòng nhìn biển hoang thú mênh mông, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
"Liêm Văn Long, tại sao ta lại mơ hồ có cảm giác không ổn."
Dương Thiến Băng đứng bên cạnh Liêm Văn Long nói.
Lần thú triều trước là nhờ Tịch Thiên Dạ ra mặt, cho nên Dương Thiến Băng không cần tay, vẫn tiếp tục ẩn núp trong bóng tối.
"Khẳng định là có vấn đề, thủ lĩnh lần thú triều trước đã chết, theo lý thuyết thì chúng không thể phát động công kích nhanh như vậy."
Liêm Văn Long thản nhiên nói.
Có một câu hắn chưa nói, trừ phi... Bọn hắn đã chọc giận hoang thú cường đại hơn nên nó tổ chức thú triều lớn hơn để đối phó bọn hắn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Sâu trong đám hoang thú bỗng nhiên bộc phát ra ba cỗ khí tức kinh thiên động địa, ba cỗ khí tức này đáng sợ tới cực điểm, dù cách xa hơn nghìn dặm vẫn khiến thân thể Liêm Văn Long và Dương Thiến Băng căng cứng, không tự chủ được sinh lòng cảnh giác.
"Hoang thú Thiên Vương cảnh, hơn nữa lần này có tới ba đầu!"
Liêm Văn Long hít vào một ngụm khí lạnh, hai mắt cực kỳ ngưng trọng.
Lần trước chiến đấu với lam văn Giao Long, thương thế của hắn vẫn chưa phục hồi như cũ, hơn nữa còn là thương càng thêm thương.
Bây giờ lại xuất hiện ba đầu hoang thú Thiên Vương cảnh, nếu đám Cao Bỉnh Hùng không ra mặt thì hắn sao có thể ngăn cản.
"Thú triều Lần này hung mãnh hơn trước rất nhiều, thậm chí hoang thú Thiên Vương cảnh còn không thèm ẩn giấu, đơn giản là dùng khí thế để chèn ép a!"
Dương Thiến Băng biết rõ tập tính hoang thú, tuy chúng nó là dã thú thô bạo, trí tuệ cũng không cao nhưng nhưng lại có bản năng sinh tồn của riêng mình.
Đó Cũng là vì sao mà dù nhân loại có linh trí, trí tuệ rất cao nhưng khi chiến đấu với hoang thú lại chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.
Tỷ như đầu lam văn Giao Long vương kia, nó cũng biết ẩn giấu trong bóng tối không trực tiếp ra mặt mà lặng lẽ tiềm phục dưới đáy nước, vào thời khắc mấu chốt mới ra mặt xé rách vòng bảo hộ của Thiên Vương chiến hạm.
Nếu đám hoang thú không còn làm theo bản năng của mình mà lại trực tiếp lựa chọn phương thức thô bạo để chiến đấu, nói rõ chúng nó rất có lòng tin.
Đến cùng là cái gì đã cho bầy hoang thú lòng tin lớn như vậy?
Trong lòng Liêm Văn Long và Dương Thiến Băng đều vô cùng nghi vấn.
Liệt Diễm Hùng Sư Vương chảy nước miếng, biểu lộ không khác gì Hổ Tam Âm.
Sau khi nếm ngon ngọt trong lần thú triều trước, trong mắt nó thú triều đã không còn là tai hoạ mà là một loại hưởng thụ chí cao.
Mặc dù chính nó cũng là hoang thú, nhưng lại có linh trí hoàn toàn khác biệt với hoang thú phổ thông. trong mắt Liệt Diễm Hùng Sư Vương, bản thân càng giống người hơn là không thú.
Tô Hàm Hương và Tần Tâm Duyệt im lặng nhìn đám hoang thú, các nàng chưa bao giờ thấy loại hoang thú nào quái dị như hai tên này, một con quái điểu có đầu hổ đã rất quỷ dị rồi, bây giờ lại thêm Liệt Diễm Hùng Sư Vương cũng càng ngày càng quỷ dị.