Chỉ chốc lát sau, trung niên chủ sự kia liền dẫn một đám người đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, hơi khom người nói:
"Khách nhân tôn quý, bởi vì ngài mua quá nhiều thứ cho nên hội đấu giá chúng ta muốn ngài thanh toán trước năm mươi phần trăm. Đây là quy định của hội đấu giá, hi vọng ngài có thể phối hợp."
"Há, làm sao? Các ngươi lo lắng ta không trả tiền nổi?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Không phải vậy, đây chỉ là quy định mới của hội đấu giá mà thôi, hi vọng ngài không nên làm khó chúng ta."
Trung niên quản sự cười nói.
"Hừ."
Tịch Thiên Dạ cười lạnh một tiếng.
Trung niên quản sự nghe vậy thì lông mày nhướn lên, sắc mặt chìm xuống, thế nhưng hắn cũng không lập tức nổi giận mà tiếp tục nhẫn nhịn, dù sao thì cách làm này của bọn hắn cũng có chút quá phận. Nhưng mà để bảo đàm an toàn thì hắn cũng chỉ có thể làm như thế.
"Năm mươi phần trăm là khoảng bao nhiêu?"
Tô Hàm Hương mặt không đổi sắc nói.
"2.3 tỷ Thánh Thạch."
Trung niên quản sự ho khan hai tiếng, sau đó nói ra một con số khiến cho ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút khoa trương.
Cái gì!
Tần Tâm Duyệt và Điền Bộ Nguyên kém chút kinh động đứng lên, 2.3 tỷ Thánh Thạch! Mẹ kiếp, Tịch Thiên Dạ điên rồi sao!
Lông mi Tô Hàm Hương rung động một trận, rõ ràng là nàng cũng bị kinh trụ. Thế nhưng nàng vẫn vững vàng ngồi yên, duy trì tư thái mặt không đổi sắc.
"Số lượng có chút nhiều, không phải trong thời gian ngắn liền có thể lấy ra, ngươi để ta chậm rãi thu xếp một chút."
Tô Hàm Hương thản nhiên nói.
Lời tuy nói như thế, nhưng nội tâm nàng cũng đã một trận hôn thiên địa ám. 2.3 tỷ Thánh Thạch, nàng đâu thể cầm ra được! Chỉ sợ... Trừ khi nàng bán một vài vật trân quý, mới có thể kiếm ra lượng tiền lớn như vậy. Hơn nữa, đây mới chỉ là năm mươi phần trăm mà thôi... Sau khi đấu giá hội kết thúc còn phải trả thêm 2.3 tỷ nữa a!
Tô Hàm Hương đã có chút liêu xiêu, từ lúc chào đời tới nay nàng chưa bao giờ phảiquẫn bách vì tiền tài như vậy.
"Không sao, ta có nhiều thời gian, có thể chậm rãi chờ."
Trung niên quản sự mỉm cười nói, sau đó liền đứng ở một bên, rõ ràng hắn đang đợi Tô Hàm Hương trả tiền, không hề có ý rời đi.
"Thu đi."
Ngay tại thời điểm Tô Hàm Hương xoắn xuýt trong lòng thì Tịch Thiên Dạ lại tiện tay hất lên một cái, ném một cái túi đựng đồ vào trong tay trung niên quản sự.
Trung niên quản sự theo bản năng nhận lấy túi trữ vật, thấy chỉ là một cái túi trữ vật nho nhỏ, không khỏi hơi nhíu lông mày, một cái túi trữ vật nhỏ như thế không thể nào chứa được 2.3 tỷ Thánh Thạch.
Ngay tại thời điểm trung niên quản sự nửa tin nửa ngờ mở túi trữ vật ra, thì hắn ngay lập tức kinh hãi.
Chỉ thấy trong Túi Trữ vật tản mát ra một cỗ thượng cổ hoang khí vô cùng nồng đậm trực tiếp phả vào mặt hắn.
"Quá nhiều Thánh Thạch!"
Trung niên quản sự triệt để ngây dại, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong túi trữ vật lại có thể chứa nhiều Thánh Thạch như vậy, Thánh Thạch ở bên trong chất thành một ngọn núi cao.
"Không cần thanh toán một nửa làm gì cho mất mặt, 46 ức Thánh Thạch, toàn bộ đều thanh toán. Còn túi trữ vật coi như là ta tặng cho các ngươi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Thật ra Thánh Thạch trong Chân Mộc linh thổ chính là thánh giai hoang thạch trong thế giới Thiên Lan. Hơn nữa hoang thạch hắn lấy được trong thế giới Thiên Lan nhiều đến mức chính hắn cũng không biết mình có bao nhiêu.
Tóm lại, Tịch Thiên Dạ cho tới bây giờ chưa từng thiếu cái gọi là tiền, trong mắt hắn chuyện gì có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải vấn đề. Chỉ là một chút tài nguyên phổ thông nếu tự mình tốn thời gian đi thu thập thì quả thực rất lãng phí.
Hoặc là nói, không phải Tịch Thiên Dạ nhà giàu mới nổi nên điên cuồng, mà là cấp độ khác biệt thì quan niệm cũng khác biệt.
Trung niên quản sự cầm túi trữ vật mà tay cứ run run, 46 ức Thánh Thạch! Một lượng tài phú vô cùng khổng lồ a! Vậy mà hắn lại mang bên người.
Hơn nữa hắn biết rõ, bảo vật thựa sự không phải 46 ức Thánh Thạch, mà là túi trữ vật có thể chứa 46 ức Thánh Thạch kia.
Túi trữ vật có không gian lớn như vậy, cả thiên hạ chưa chắc đã có mấy chiếc, giá trị không thể ước lượng.
"Còn có chuyện gì sao?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Không có... Không có... Không có chuyện gì, tôn quý khách quý, ngài cứ tiếp tục, tại hạ đã quấy rầy rồi."
Trung niên quản sự không ngừng hành lễ, vô cùng cung kính, hận không thể quỳ trên mặt đất dập đầu với Tịch Thiên Dạ, cáo lỗi nửa ngày hắn mới dẫn đám thuộc hạ xám xịt rời đi. Thời điểm đi ra, hai tay hắn vẫn như cũ có chút run rẩy, sợ làm rơi túi trữ vật trong tay.
Kỳ thật, túi đựng đồ kia vốn chỉ là túi trữ vật phổ thông, sau khi được Tịch Thiên Dạ dung nhập hàng loạt pháp tắc không gian thì không gian trong túi đã được tăng lên mấy trăm lần.
Tô Hàm Hương trợn mắt hốc mồm nhìn theo bóng lưng đám người trung niên quản sự, nàng không nghĩ tới sự tình lại được giải quyết đơn giản như vậy.
"Ta cũng có tiền, chưa bao giờ ta nghĩ phải dùng tiền của ngươi."
Tịch Thiên Dạ cười nói.
Tô Hàm Hương nhếch môi, không biết nói cái gì cho phải. Ta cũng có tiền... lời rắm thối như thế, nếu là người khác nói ra vào thời điểm khác, nàng khẳng định sẽ rất chán ghét. Nhưng do Tịch Thiên Dạ nói ra, nàng lại cảm thấy có chút suất...
Tần Tâm Duyệt và Điền Bộ Nguyên cũng là trợn mắt hốc mồm, không ngờ Tịch Thiên Dạ lại giàu như thế... 46 ức, đó là tài phú mà chỉ Thiên Vương mới có, hơn nữakhông phải Thiên Vương nào cũng dám tiêu 46 ức giống Tịch Thiên Dạ.
Đấu giá hội kết thúc, đồ vật Tịch Thiên Dạ mua được rất nhiều. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như hắn đang mua sắm lung tung, nhưng cơ bản những thứ hắn mua đều là đồ vật cần dùng đến, tỷ như rất nhiều tài liệu tu luyện có thể trực tiếp thôn phệ để tăng cường Minh Hoàng Luyện Thi thuật, hay một ít tài liệu có thể giúp hắn đề cao tu vi hoang khí.
Ngoài ra hắn chuẩn bị giúp Hổ Tam Âm, Liệt Diễm Hùng Sư Vương, Tô Hàm Hương, Tần Tâm Duyệt và Điền Bộ Nguyên tăng thực lực, rất nhiều thứ đều là hắn mua tặng bọn hắn.
Bọn hắn nhiều người như vậy, muốn tăng cường lực lượng trong khoảng thời gian ngắn thì tiêu hao sẽ vô cùng khổng lồ, tiêu tốn 46 ức Thánh Thạch cũng không phải quá nhiều.
"Đặc sắc đặc sắc, sự giàu có của huynh đài thật sự khiến chúng ta lau mắt mà nhìn, bội phục bội phục."
Thân Đồ Vũ Tinh và Tư Đồ Trình chắp tay sau lưng dạo bước tới.
"Sao lại là các ngươi!"
Tần Tâm Duyệt sắc mặt lạnh lẽo, nhìn Thân Đồ Vũ Tinh và Tư Đồ Trình đầy bất thiện.
Tượng đất cũng có ba phần hỏa, năm lần bảy lượt bị người ta ác ý quấy rầy, ai cũng tức giận.
"Tô tiểu thư, lời này của ngươi không đúng rồi, tục ngữ có câu thêm bạn bớt thù, ngươi nói xem ta nói có đúng không?"
Thân Đồ Vũ Tinh đong đưa quạt xếp, nhìn Tô Hàm Hương tà tà cười nói.
"Ngươi đang nói cái gì? Ta không phải họ Tô."
Con ngươi Tô Hàm Hương co rụt lại.