Oanh!
Chỉ mấy lần chạm mặt bất ngờ, Tần Tâm Duyệt liền bị Hổ Tam Âm đánh bay ra ngoài, bất luận kinh nghiệm kỹ năng chiến đấu của Tần Tâm Duyệt phong phú vô song cỡ nào thì giờ khắc này cũng không dùng được.
"Một con giun dế thấp kém cũng dám ở trước mặt bản tọa kêu gào."
Hổ Tam Âm liếc mắt lườm Tần Tâm Duyệt, trong mắt tràn đầy hung hăng càn quấy không ai bì nổi.
Xì xì!
Tần Tâm Duyệt lật người bò dậy, có ý tập trung hoang khí lại đánh với Hổ Tam Âm một trận.
Nhưng nàng lại đánh giá thấp tình trạng vết thương của mình với sự mạnh mẽ của Hổ Tam Âm, huyết dịch tràn ngược lên trên, một ngụm máu bầm không nhịn được phun ra.
Khàn khàn!
Toàn bộ người của Thiên Hương các đều kinh ngạc nhìn Hổ Tam Âm, ai cũng không ngờ rằng một đầu quái điểu lại đáng sợ đến như thế.
"Tần tướng quân, ngài không sao chứ."
Cao Trình Giang xông lên trước quan tâm hỏi, trong mắt không thể che giấu sự kinh hãi.
Tần Tâm Duyệt tướng quân chính là Tứ Vương cảnh, hơn nữa còn có thể quát tháo bên trong Tứ Vương cảnh, mạnh mẽ như thế mà lại dễ dàng bị một con quái điểu không biết xuất hiện từ đâu làm bị thương.
"Nghịch tặc to gan, cư nhiên dám làm tổn thương Tần đại nhân."
Một tên quan quân của bộ lạc Khố Trát làm bộ mặt giận dữ lớn tiếng quát tiếng lớn, chỉ huy bọn binh lính nâng nỏ bắn tên tựa hồ muốn bắn toàn bộ Thiên Hương các thành ổ ong vò vẽ.
"Không thể..."
Cao Hồng Lệ thấy cảnh này đầy kinh hãi, Tần Tâm Duyệt đại nhân dễ dàng bị trọng thương như vậy thì kẻ địch trước mắt đã vượt quá sự tưởng tượng, làm sao binh lính bình thường có thể đối phó lại.
Nhưng mà đã muộn rồi.
Vèo vèo vèo!
Mũi tên to lớn bắn xuyên qua cánh tay, giống như sóng to gió lớn bắn về phía mấy người Tịch Thiên Dạ.
"Không biết sống chết."
Hổ Tam Âm cười lạnh khinh thường, đầu phía bên trái bỗng nhiên gầm kinh thiên động địa.
Sau một khắc, toàn bộ không gian xung quanh trong phạm vi trăm thước đều yên tĩnh, hết thảy mũi tên bay ra cũng ngừng bất động ở giữa không trung.
Sau đó toàn bộ mũi tên bắn ra liền thay đổi chiều hướng, dồn dập bắn tới hướng những quan binh kia, uy lực chẳng những không có tiêu giảm mà ngược lại tăng thêm ba phần.
"Cẩn thận."
Cao Trình Giang biến sắc lách mình mà tránh, sử dụng sức lực toàn thân đánh một chưởng muốn cản lại những mũi tên kia. Bằng không với những mũi tên bắn đáng sợ như vậy, e rằng những quan binh kia sẽ chết sạch.
Hổ Tam Âm hét dài một tiếng không đơn giản, ẩn chứa trong là tam âm chi đạo_Thiên Âm của hắn, mũi tên bắn ra mang theo những mãnh đá vụn với sóng sức mạnh to lớn bắn tung trời, không nói đến tu sĩ bình thường, dù cho cao thủ Vương cảnh muốn ngăn cản một mũi tên đều rất khó khăn.
Dù cho toàn bộ cao thủ Vương cảnh của Khố Trát bộ phủ đều ra tay ngăn cản, nhưng chưa chắc chống đỡ được mũi tên bắn đáng sợ như vậy.
"Đáng ghét, trói lại cho ta."
Thấy toàn bộ quan binh sẽ phải chết dưới sự công kích của mũi tên, Trần Đại Anh lấy ra một lệnh bài ngọc, phía trên có ánh sáng chuyển động huyền bí theo từng phù văn, màu sắc cổ xưa, rõ ràng tương đối lâu đời.
Lệnh bài ngọc mà Trần Đại Anh nắm ra khiến toàn bộ Thiên Hương các đều rung lên, một chùm ánh sáng vàng óng bắn xuống bao phủ toàn bộ lầu các, Thiên Hương các to lớn như vậy trong nháy mắt hóa thành màu vàng.
Những mũi tên bắn ra điên cuồng cũng đều bị sức mạnh thần bí đó trấn áp, toàn bộ đều hóa thành màu vàng ngưng kết bất động ở giữa không trung.
"Ồ! Thiên Dương Kim Cương Trận tàn khuyết."
Ánh mắt Hổ Tam Âm lóe lên, Thiên Dương Kim Cương Trận tại thời Thượng Cổ là một trận pháp rất nổi danh, nó có thể khắc chế Cổ Ma tộc cùng U Minh tộc.
Tuy nhiên Thiên Dương Kim Cương Trận trước mắt chỉ là trận đơn giản, uy lực tương đối nhỏ, nhưng có thể xuất hiện bên trong một Thiên Hương các nhỏ bé vẫn khiến cho hắn ngạc nhiên.
"Các vị gây rối tại Thiên Hương các của ta, trộm bảo vật chữa bệnh cho công chúa, cũng không xem Thiên Hương các ra gì."
Trần Đại Anh giơ lệnh bài ngọc, lạnh lùng nhìn mấy người Tịch Thiên Dạ.
Hai mắt Tịch Thiên Dạ híp lại rất hứng thú nhìn lệnh bài trong tay Trần Đại Anh. Trận phù! Một nhân vật nhỏ lại có bảo vật đặc biệt như vậy.
Trận phù tại Tu Tiên giới hết sức phổ biến nhưng ở trong Thái Hoang giới lại tương đối hiếm thấy, bởi vì những trận pháp sư có thể luyện ra trận phù tương đối ít.
Tại thời của Thiên Dạ thánh tổ, bất kỳ pháp sư nào có thể luyện chế ra trận phù đều vô cùng cao quý và được tôn sùng.
Nếu nói như vậy, có thể ở trên nhân gian lưu truyền trận phù cũng tương đối thưa thớt, cho dù ở Thái Hoang giới muốn mua một khối trận phù chân chính cũng tương đối khó khăn.
Kim quang như sóng, tựa hồ hoá toàn bộ vật thành màu vàng, một cỗ lực lượng vô cùng hùng vĩ như sơn nhạc trọng ép rơi trên người, một số cao thủ Vương cảnh đều không thể gánh được, suýt nữa bị đè sấp xuống.
Vừa lúc trận phù trong tay Trần Đại Anh có thể khống chế phương hướng Thiên Dương Kim Cương Trận khiến uy lực tập trung trên thân của mấy người Tịch Thiên Dạ, do đó tướng và quân binh Khố Trát bộ phủ mới không bị đè chết.
Trương Tiểu Thuận nếu không phải được Tịch Thiên Dạ che chở, sợ là trong nháy mắt sẽ thành một bãi sương máu khi kim quang buông xuống.
"Trần chủ quản, ngươi lại có bảo vật kỳ lạ này."
Tần Tâm Duyệt hiện lên vui mừng.
Nếu là bình thường Trần Đại Anh cất giữ riêng tư bảo vật quan trọng như thế khẳng định sẽ bị nàng vấn trách và điều tra rõ ràng lai lịch của bảo vật, xem có tham ô đồ vật Yên Nhạc hoàng tộc hay không.
Nhưng bây giờ... Trần phù Thiên Dương Kim Cương Trận thật là đúng lúc có thể hóa giải áp lực rất lớn của nàng.
Trần Đại Anh cười khổ, nếu không phải là không có biện pháp khác thì hắn cũng không muốn lấy thượng cổ trận phù ra.
Trận phù chính là vật thượng cổ không thể tái sinh, dùng một khối liền mất đi một khối.
Cả đám Cao Trình Giang cùng Cao Hồng Lệ và các tu sĩ Khố Trát bộ phủ đều mừng rỡ, có thượng cổ kỳ trận này ở đây, không sợ không chế phục được mấy tên giặc kia.
"Đã như vậy thì mời Trần quản sự cùng tác chiến, cần phải đoạt Thánh Diễm hoa lại."
Tần Tâm Duyệt thở sâu, thi chuyển tâm pháp ép chặn thương thế để chiến đấu một lần nữa, chiến kiếm trong tay không ngừng loé lên.
Cùng lúc đó, Tần Tâm Duyệt cầm kiếm tiến lên, chém tới hướng Hổ Tam Âm.
"Năm đó tám vị thần linh của Nhân tộc các ngươi thi triển hoàn toàn Thiên Dương Kim Cương Trận đều không thể làm khó dễ được ta, một trận pháp tàn phá nhỏ bé này cũng muốn trấn áp ta, quá buồn cười."
Hổ Tam Âm ngẩng cao đầu lên, từ đầu đến cuối đều chẳng biểu lộ cảm xúc.
Dứt lời, từ trên người Hổ Tam Âm bọc lộ ra lực lượng nguy hiểm vô cùng hung ác, như từ một hung thần buông xuống, tay chân tất cả mọi người lạnh buốt, dù cho tu sĩ tu luyện công pháp thuộc tính hỏa đều không thể chống cự cái lạnh lẽo đến từ sâu trong tâm.