Thiên Hương các là sản nghiệp của Yên Nhạc hoàng tộc, nếu là lúc bình thường thì Cao Trình Giang sẽ không dám treo chọc, nhưng bây giờ tính mạng Hàm Hương công chúa đang nguy kịch, hắn há có thể quản nhiều như thế.
Nếu Hàm Hương công chúa có chuyện bất trắc thì toàn bộ Khố Trác bộ phủ bọn hắn cũng phải chôn cùng.
Tần Tâm Duyệt nhìn những quân đội trên đường từ trên cao, trong mắt có mấy phần lăng lệ cùng lo lắng.
Chẳng lẽ....Khố Trác bộ lạc đã biết được gì rồi sao, nếu không sao dám lớn mật như thế. Binh vây Thiên Hương các cũng tương đương tội bất kính với Yên Nhạc hoàng tộc.
Vẻ mặt Tần Tâm Duyệt trầm xuống, vô cùng lo lắng cho Công chúa điện hạ, mặc dù bên cạnh Công chúa điện hạ cao thủ nhiều như mây, nhưng Khố Trác bộ phủ hành động khác thường như vậy thật khiến nàng không thể không nghĩ nhiều.
"Tin tức hẳn là sẽ không truyền bá nhanh vậy chứ."
Hai tay Tần Tâm Duyệt nắm chặt lan can, biểu lộ trầm đọng như nước. Yên Nhạc hoàng tộc phát sinh biến cố lớn nhưng không thể nhanh như vậy đã truyền đến vùng đất biên hoang rồi chứ. Nàng chỉ hi vọng tình huống sẽ không tệ như nàng lo lắng, nếu không hậu quả sẽ khó lường.
"Cao Trình Giang, ngươi dám gây rối ở Thiên Hương các, thật to gan."
Trần Đại Anh nhanh chân đi ra ngoài Thiên Hương các lạnh lùng nhìn Cao Trình Giang. Thiếu chủ phủ của Khố Trác bộ phủ, tương lai là người kế thừa Khố Trác bộ lạc tù trưởng nên Trần Đại Anh tự nhiên sẽ biết hắn.
Nhưng hắn cũng không ngờ rằng Cao Trình Giang lại chạy đến Thiên Hương các để tìm phiền phức, thật sự là chán sống.
"Trần chủ sự không cần phải giận dữ, Trần Giang lần này đến đây chính là vì bắt một trọng phạm, chứ không có liên hệ gì với Thiên Hương các."
Cao Trình Giang hơi hành lễ, có thể không đắc tội với Thiên Hương các thì hắn đương nhiên cũng không nguyện ý đắc tội.
"Ồ! Ngươi bắt trọng phạm vì sao lại đến Thiên Hương các ta, chẳng lẽ trọng phạm kia lại ở bên trong Thiên Hương các?"
Trần Đại Anh nghe vậy khẽ nhíu mày, xem Cao Trình Giang có chút lễ nghĩa, hơn nữa lại nói không có quan hệ gì với Thiên Hương các nên hắn cũng không lập tức trở mặt.
"Không sai, trọng phạm kia ở ngay bên trong Thiên Hương các."
Cao Trình Giang khẽ gật đầu, sau đó tầm mắt lạnh lùng nhìn lên tầng cao chín của Thiên Hương các.
"Đây là một trọng phạm lớn, Cao mỗ thật sự không có cách nào khác mới mạo muội đến đây, nếu có thể vẫn mong Trần chủ sự tạo điều kiện thuận lợi."
Cao Trình Giang nói.
Trần Đại Anh cau mày, Thiên Hương các có quy củ của Thiên Hương các, chỉ cần bước vào Thiên Hương các sẽ chịu sự bảo hộ của Thiên Hương các.
Nếu để Cao Trình Giang quang minh chính đại bắt đi khách nhân bên trong sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của Thiên Hương các. Nếu đã làm ăn thì danh dự càng quan trọng hơn bất kỳ cái gì.
"Cao thiếu chủ phủ, các ngươi muốn bắt phạm nhân thì ta không ý kiến. Thế nhưng Thiên Hương các có quy củ của nó, các ngươi không thể nào xông vào bên trong Thiên Hương các để bắt người. Cao thiếu chủ phủ nếu muốn bắt trọng phạm kia thì hãy đợi Thiên Hương các đóng cửa lúc buổi tối rồi hãy bắt."
Trần Đại Anh lắc đầu không đáp ứng việc Cao Trình Giang xông vào Thiên Hương các bắt người, người làm ăn chú trọng thanh danh, nếu hôm nay để Cao Trình Giang ban ngày ban mặt xông vào Thiên Hương các bắt người thì uy danh sẽ có sự hao tổn lớn.
"Trần chủ sự, chúng ta sợ là không thể đợi lâu như vậy, chỉ có thể đắc tội. Còn nguyên nhân, Cao mỗ sẽ quay lại nói rõ lí do với ngươi."
Cao Trình Giang hơi thất lễ, sau khi nói xong liền vung tay lên, lạnh lùng nói:
"Xông vào trong lâu cho ta, bất luận như thế nào cũng phải bắt được tên phạm nhân kia."
"To gan!"
Trần Đại Anh hét lớn một tiếng, hắn không ngờ Cao Trình Giang lại lớn mật như vậy, thế mà dám mang binh xông vào Thiên Hương các. Thiên Hương các của Ma Nhĩ Đề Tư thành có mấy ngàn năm lịch sử còn chưa từng phát sinh qua việc như thế.
Nhưng mà quân lệnh như núi, một khi mệnh lệnh được đưa ra thì đương nhiên sẽ không vì sự ngăn cản của Trần Đại Anh mà ngừng lại, hàng loạt quan binh cùng nhau tiến lên đạp phá cửa chính xông vào trong Thiên Hương các.
"Lẽ nào lại như vậy, các ngươi thật quá làm càn."
Trần Đại Anh tức sùi bọt mép, một chưởng đập bay binh lính tinh nhuệ ra ngoài hơn trăm mét.
Có thể ngồi lên vị trí chủ sự của Thiên Hương các sẽ không phải hạng người vô năng, tu vi cũng là Vương cảnh hiếm thấy.
Nhưng Trần Đại Anh lại chỉ kịp ngăn cản trong chốc lát thì liền bị một vị cao thủ của Khố Trác bộ lạc kiềm chế lại, không rảnh để bận tâm những chuyện khác.
Mặc dù bên trong Thiên Hương các cũng có hộ vệ, hơn nữa mỗi người đều là tu vi phi phàm, đều không phải là hạng người tầm thường.
Nhưng ít người thì không thể đánh lại đông, so với lực lượng của Khố Trác bộ phủ, căn bản là không chịu nổi một kích. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ Thiên Hương các liền bị quân đội Cao Trình Giang khống chế lại.
"Bộ phủ đuổi bắt trọng phạm, tất cả mọi người hãy tập trung khu trống ở giữa, người không phản kháng sẽ không bị giết, nhưng nếu phản kháng sẽ bị giết chết cho dù không có tội."
Âm thanh uy nghiêm vang vọng toàn bộ Thiên Hương các, những khách nhân trên chín tầng lầu các đều bị một trận thất kinh, khẩn trương nhìn những quan binh kia.
Mặc dù những khách nhân có thể bước vào Thiên Hương các đều không phải là hạng người bình thường, nhưng cũng không cách nào so sánh cùng Khố Trác bộ phủ.
Dù sao trong vòng nghìn dặm cũng là địa bàn của Khố Trác bộ phủ, Họ chính là Hoàng đế của nơi này.
"Tìm cho ta, tất cả mọi chỗ đều tìm hết cho ta, đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra hắn."
Cao Trình Giang tay cầm chiến kiếm, toả ra khí chất lạnh tới cực điểm.
Hàng loạt binh sĩ vòng vây tại cửa ra vào phòng khách quý, đang chuẩn bị cưỡng ép phá cửa vào.
"Mấy vị khách quý không cần phải lo lắng, ta sẽ trực tiếp đi xem uy phong to lớn của một bộ lạc nhỏ, trừ khi muốn tạo phản."
Tần Tâm Duyệt hơi thi lễ với mấy người Tịch Thiên Dạ, nhưng sau khi phất ống tay áo một cái thì biểu hiện lại tương đối lạnh.
Két!
Cửa chính phòng khách quý mở ra, Tần Tâm Duyệt chầm chậm đi ra, toát ra uy áp khiến toàn bộ Thiên Hương các có chút yên tĩnh.
"Tần đại nhân."
"Tần tướng quân."
"Tần tướng quân sao lại ở đây."
…
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn ra, rõ ràng không ít người biết đến Tần Tâm Duyệt, những quan binh hung hăng khí thế kia lập tức đứng tại chỗ, không còn dám lục soát.
Biểu cảm của Cao Trình Giang là đặc sắc nhất, hắn không ngờ rằng Tần Tâm Duyệt lại xuất hiện ở đây.
"Tần tướng quân, ngài sao lại...."
Tứ cảnh vương!
Tầm mắt tất cả mọi người đều kiêng kỵ nhìn Tần Tâm Duyệt, không nói đến những quân sĩ phổ thông kia, dù cho là những Vương cảnh tồn tại bên trong Bộ phủ cũng đều vô cùng sợ hãi.
Tứ cảnh vương cùng với phổ thông Vương cảnh, căn bản là không phải cùng một khái niệm.
Chút tu sĩ phổ thông Vương cảnh như bọn hắn trước mặt Tứ cảnh vương, căn bản là không chịu nổi một kích.