Hổ Tam Âm là hung thú nổi danh ở Thái Hoang thế giới, dựa theo tính cách của hắn ngày trước thì nữ tử váy tím này chắc chắn sẽ bị ăn tươi nuốt sống, nhưng bây giờ đã không phải ngày xưa, Tịch Thiên Dạ hiển nhiên không thích lạm sát người vô tội, nếu như hắn tùy tiện sát sinh thì tất nhiên sẽ bị nghiêm khắc trừng trị.
A!
Nữ tử váy tím hét thảm một tiếng, một cánh tay bị trảo nhận của Hổ Tam Âm chặt đứt, sắc mặt trắng bệch, mồ hồi lạnh toàn thân tuôn ra.
"Khốn kiếp, các ngươi dám ngược đãi đại tiểu thư như thế!"
Hai hộ vệ của nữ tử váy tím vô cùng giận dữ, đại tiểu thư bị người khác chặt đứt tay ở trước mặt bọn họ, tội lỗi này sao có thể chối được, đây chính là tội danh không tận lực bảo hộ.
Hai người lập tức muốn lao lên liều mạng với Hổ Tam Âm, đã bao giờ bọn hắn bị khi dễ như thế khi ở trong Ma Nhĩ Đề Tư thành chứ, mặc dù con chim đầu hổ kia vô cùng cường đại nhưng chỉ cần bọn hắn có thể kiên trì một lát thì bộ phủ bên kia khẳng định sẽ cử người đến đây trợ giúp.
"Dừng tay."
Nữ tử váy tím cố nén đau đớn kịch liệt, dùng cánh tay còn lại ngăn hai tên trung niên hộ vệ.
"Chúng ta không biết cao nhân, đây là hình phạt cho việc xung đột lúc trước, không cần tiếp tục ồn ào nữa."
Nữ tử váy tím ôm lấy cánh tay cụt, nói chuyện cũng có chút run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Công kích của Hổ Tam Âm dĩ nhiên không phải chặt đứt cánh tay đơn giản như thế, nếu không Thánh Nhân có thể dễ dàng hồi phục lại như trước trong nháy mắt.
Công kích của hắn ẩn chứa lực lượng hắc ám kinh khủng, không chỉ có đau nhức kịch liệt vô cùng mà muốn khôi phục lại sợ là trong thời gian ngắn sẽ không thể nào làm được.
"Đại tiểu thư......"
Hai trung niên hộ vệ kia đều không ngờ đại tiểu thư lại có thể chịu nhục như thế.
"Đi!"
Nữ tử váy tím không để ý đến bọn hắn, cưỡi lên cự thú vượt qua đám người, nhanh chóng rời đi.
Hai trung niên hộ vệ chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo sau, trước khi đi không quên lườm Hổ Tam Âm một cái, bọn hắn chịu thua thiệt như vậy thì mặt mũi đã mất hết, tự nhiên không cam lòng.
"Đại tiểu thư, vì sao ngài làm thế, trong Ma Nhĩ Đề Tư thành......."
Hai trung niên hộ vệ đuổi kịp nữ tử váy tím, thấy vẻ cắn răng chịu đau của đại tiểu thư thì vẫn không cam lòng nói.
"Chúng ta không có thời gian tranh cường háo thắng với người khác, mau chóng đưa dược liệu về mới là chuyện ta nên làm, nếu như bởi vì cùng người khác tranh đấu mà khiến cho Hương công chúa chết trong bộ phủ thì hậu quả nghiêm trọng như nào chắc hẳn cac ngươi biết rõ."
Nữ tử váy tím lạnh lùng nói.
Hai người kia nghe vậy khẽ run lên trong lòng, sắc mắt có chút trợn tròn, so với tính mạng của Hương công chúa thì việc này chẳng là cái đinh gì.
Còn một câu mà nữ tử váy tím không nói chính là dù cho hai hộ vệ Vương cảnh dốc hết toàn lực thì sợ là chưa chắc có thể kiên trì chờ được người của bộ phủ đến, con chim đầu hổ kia thật là đáng sợ, thậm chí nàng còn hoài nghi là gia gia nàng cũng chưa hẳn có thể chiến thắng.
Có đánh nhau trên đường cái dĩ nhiên sẽ dẫn tới việc rất nhiều quần chúng vây xem, Ma Nhĩ Đề Tư thành chính là tòa thành lớn nhất vạn dặm quanh đây nên tụ tập rất nhiều người, cư dân thường ở trong Ma Nhĩ Đề Tư thành sợ là sẽ không dưới ba trăm vạn.
Nữ tử váy tím và hộ vệ của nàng có danh khí rất lớn trong Ma Nhĩ Đề Tư thành, rất nhiều người đều nhận ra thân phận của nàng, mỗi người đều bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, ngậm chặt miệng không dám tùy ý bàn tán.