Sắc mặt Trương trưởng thôn trắng bệch, trốn ở một góc hẻo lánh trong lồng giam làm từ đất đá kia, không ngừng né tránh công kích của Thổ Thạch Bạo Hùng, mỗi một lần đều tránh thoát trong xuýt xoát, phảng phất như tùy thời có thể chết oan chết uổng.
"Ha ha, quả nhiên chỉ có hai người các ngươi, thật đúng là ngu xuẩn."
Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ trong khu rừng rậm, trung niên mặt sẹo từ từ bước ra từ trong góc tối, lạnh lùng nhìn về phía hai ông cháu.
Bởi vì sự tồn tại của cường giả bí ẩn kia mà ban đầu hắn còn có chút cố kị, nhưng bây giờ nhiều lần nhìn thấy hai ông cháu rơi vào tuyệt cảnh vẫn không có người xuất hiện cứu họ thì hắn liền thoải mái, tự tin bước ra.
"Quả nhiên là ngươi."
Trương trưởng thôn nhìn chằm chằm vào trung niên mặt sẹo kia, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Sốt ruột vội vàng đi về phía thành bang để bán Huyết Yên Thạch sao? Đáng tiếc ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội ấy."
Trung niên mặt sẹo cười lạnh.
Hắn bắt buộc phải có Huyết Yên Thạch.
"Cuối cùng cũng dụ được ngươi xuất hiện."
Sau khi Trương trưởng thôn nhìn thấy trung niên mặt sẹo thì chẳng những không e ngại mà còn ngược lại, thở nhẹ một hơi, cả người nhẹ nhõm không ít.
"Cái gì!"
Trung niên mặt sẹo lập tức căng thẳng trong lòng, nhận ra có gì đó không đúng lập tức chuẩn bị quay người đào tẩu.
Nhưng mà khi ý nghĩ đó mới xuất hiện thì một bàn tay liền quỷ dị duỗi ra từ sau lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn.
Cả cơ thể hắn lập tức cứng đờ lại đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích tí nào, một cỗ uy áp không thể tưởng tượng nổi đè nặng lên người hắn phản phất đang là một con thỏ non trước mặt cự thú vậy.
"Đại nhân......đại nhân tha mạng......"
Sao mà trung niên mặt sẹo lại không biết đang có gì xảy ra cơ chứ, lập tức muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nhưng mà cỗ uy áp kia thật là đáng sợ, hắn muốn quỳ cũng không quỳ được.
"Sớm biết sẽ có ngày này sao lúc trước còn làm thế chứ."
Chẳng biết từ khi nào mà Tịch Thiên Dạ đã đứng ở phía sau trung niên mặt sẹo thản nhiên nói.
Cỗ lực lượng kinh người theo từng chữ hắn nói ra không ngừng đè lên người của trung niên mặt sẹo, lúc này tên mặt sẹo kia biết đã không thể cứu vãn được nữa, trong mắt bỗng hiện lên một cỗ hung tàn, hét lớn bằng tất cả sức lực.
"Đã như vậy thì đều chết hết đi, đây đều là các ngươi ép......."
Uỳnh!
Còn chưa nói xong, thân thể của trung niên mặt sẹo kia đã nổ tung thành một đoàn huyết vụ dày đặc, nhưng trong huyết vụ đó lại có một cỗ ánh sáng chậm rãi dâng lên.
"Linh thú đại!"
Tịch Thiên Dạ kinh ngạc, không ngờ trong thể nội của trung niên mặt sẹo kia lại cất giấu một cái linh thú đại.
Theo hắn biết thì linh thú đại là một vật phẩm cao cấp ở Thái Hoang thế giới, tuần thú sư bình thường căn bản không thể nào đạt được, mà nghe nói phương pháp luyện chế linh thú đại đã sớm thất truyền, những linh thú đại còn ở tren đại lục này đều là cổ vật được truyền xuống từ thời kỳ thượng cổ.
Trên đại lục Nam Man thì dù là linh thú đại cấp thấp nhất cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vô cùng hi hữu hiếm thấy.
Linh thú đại đang ở trước mắt kia hiển nhiên không phải đồ của trung niên mặt sẹo, bởi vì ở trên đó không có khí tức giống với hắn.
Bởi vì trung niên mặt sẹo đã tự bạo nên phong ấn của linh thú địa kia cũng bị phá.
Gào!
Một cỗ hỏa diễm nóng như thiêu bùng ra từ trong linh thú đại nho nhỏ, trong nháy mắt đốt cháy khắp cả phương viên ngàn mét quanh đó, rực lửa đến tận trời.
"Liệt Diễm Hùng Sư Vương!"
Trương trưởng thôn kinh ngạc hét lên, trong mắt tràn đầy sợ hãi và kinh hoàng ngồi bệt xuống mặt đất run lẩy bẩy, không có một chút dũng khí hay ý chí kháng cự nào, Liệt Diễm Hùng Sư Vương trong truyền thuyết đang sống sờ sờ xuất hiện trước mặt lão.
Trương Tiểu Thuận cũng trợn mắt há mồm nhìn về phía Liệt Diễm Hùng Sư Vương hùng tráng kia! Sao hắn lại có vinh hạnh được diện kiến Vương cảnh trong truyền thuyết kia chứ.
Mặc dù ước mơ từng lớn nhất của hắn chính là có thể gặp một tồn tại Vương cảnh trong truyền thuyết a.
"Tịch đại nhân, chạy mau, ngài mau chạy đi. Liệt Diễm Hùng Sư Vương không phải thứ mà chúng ta có khả năng chiến thắng đâu."
Có rất nhiều truyền thuyết kể về Liệt Diễm Hùng Sư Vương, dù là đặt trong Nham Mạc đại sâm lâm cũng là tồn tại cấp độ Thú Vương.
Ánh mắt của Tịch Thiên Dạ nhìn về phía Thiên Cự Sơn, ở tình thế nguy nan thế này mà cũng vẫn nghĩ để cho hắn chạy trước, xem ra bản tính cũng không tê.
Liệt Diễm Hùng Sư Vương bị phong ấn trong linh thú đại đã không biết bao nhiêu năm, đã sớm không thể kiềm chế nổi, bây giờ rốt cuộc thoát khốn thì sự hung ác tàn bạo được triệt để bộc phát, lửa giận và hận ý trong lòng như muốn đôt rụi toàn bộ Nham Mạc đại sâm lâm.
Gào!
Liệt Diễm Hùng Sư Vương vung một chân giẫm về phía nhóm Tịch Thiên Dạ, tư thái kia nhẹ nhõm như dẫm chết một con kiến vậy.
"Một con mèo con nho nhỏ thôi cũng dám to miệng."
Việc mà Hổ Tam Âm ngứa mắt nhát chính là có hoang thú đắc chí trước mặt hắn, nhất là lão hổ với sư tử vẫn luôn là ở hai thế bất lập, một núi không thể có hai vua, gặp được thiên địch Hổ Tam Âm liền nhảy xuống khỏi bờ vai Tịch Thiên Dạ, ngửa mặt lên trời gào lớn.
Rống!
Hổ khiếu sơn lâm, chim thú kinh hãi.
Một cỗ khí tức thần thú vô cùng bá đạo bộc phát ra từ trên người Hổ Tam Âm bao phủ toàn bộ phương viên vạn mét trong nháy mắt.
Chân Liệt Diễm Hùng Sư Vương run lên, thiếu chút nữa liền quỳ xuống đất, bởi vì vội vàng không kịp chuẩn bị mà Liệt Diễm Hùng Sư Vương suýt nữa bị cỗ uy nghiêm đáng sợ tuyệt luân kia khiến cho mất hết ý chí.
Thế nhưng khi mà Liệt Diễm Hùng Sư Vương phát hiện hóa ra chỉ là một con chim quái dị mọc ra ba đầu hổ đang gầm rú với nó thì lập tức giận giữ.
Là Thú Vương nên lòng tự tôn và thiên phú của nó ngăn lại sự sợ hãi và đập nhanh của trái tim, hống lại về phía Hổ Tam Âm.
Trong lúc nhất thời, tiếng gào chấn động khắp nơi, núi trời rung chuyển khắp vạn trăm dặm.
Hổ Tam Âm thấy con mèo con kia lại dám hống lại với nó thì đã không nhịn được nữa, dù sao nó cũng là một trong cửu ác thượng cổ, nếu như không trấn áp nổi một con hoang thú non thì mặt mũi biết giấu đi đâu.
Dưới cơn thịnh nộ, Hổ Tam Âm run cánh một cái đánh về phía về Liệt Diễm Hùng Sư Vương.
Huống chi Liệt Diễm Hùng Sư Vương trước mắt này bất luận là tu vi hay khí tức cũng đều không bằng Hổ Tam Âm hiện tại mà vẫn dám tranh phòng cùng với Hổ Tam Âm, phần can đảm này đủ để khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Một sư một hổ điên cuồng tấn công lẫn nhau khiến cho đất đá vỡ nát, núi lớn sụp đỏ, phạm vi trăm dặm thành một mảnh hỗn độn.
Tu vi của Liệt Diễm Hùng Sư Vương hẳn là tương đương với Tam Kiếp Bán Đế phổ thông, vẫn kém hơn Hổ Tam Âm một chút, dù sao Hổ Tam Âm đã tu luyện một thời gian, đã cách đạo Minh Hoàng Thi Văn thứ chín không xa phải mạnh hơn Tam Kiếp Bán Đế bình thường một chút.
Mặc dù Liệt Diễm Hùng Sư Vương không bằng Hổ Tam Âm nhưng vẫn hung tàn đến cực điểm, như là cừu nhân vạn năm gặp lại, dù một mực bị Hổ Tam Âm áp chế cũng không chịu cúi đầu.