Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 665




Trương Qua Kính than nhẹ một tiếng, thiếu chủ của Càn Sương Tông há lại có thể tùy tiện trêu vào. Hắn dám ngăn cản Càn Thâm Dịch bởi vì có đại năng của Thính Vũ Các ở phía sau chống lưng cho hắn, nếu không thì Càn Thâm Dịch muốn giết hắn chỉ cần vẻn vẹn một câu là được.

"Ngu ngốc, dù ngươi có mạnh hơn thì vẫn chỉ là sâu kiến trong mắt bổn thiếu chủ mà thôi."

Càn Thâm Dịch chắp tay sau lưng, trong mắt tràn đầy đắc ý, đây chính là kết quả khi dám trêu chọc Càn Sương Tông.

Nhưng ngay khi mọi người đều đang thở dài không thôi, Càn Thâm Dịch cũng đã tưởng giết chết cường địch thì một đoàn u quang bỗng sáng lên trong hư không, năm đầu Minh Hoàng Thi Văn tràn ngập trên không trung không ngừng vặn vẹo, cuối cùng cuốn lại vào giữa, một thân ảnh nhàn nhạt từ từ hiện ra.

Sau khi thân ảnh đó xuất hiện, toàn bộ Thính Vũ Các triệt để chấn động lên.

Bởi vì thân ảnh đó chính là Tịch Thiên Dạ.

Vậy mà người thanh niên đáng sợ kia vẫn không chết!

"Sao có thể!?"

Càn Thâm Dịch không thể tin nổi.

Bản nguyên đế khí chính là át chủ bài mạnh nhất do phụ mẫu của hắn gieo trong cơ thể, dù là Đại Thánh cũng chắc chắn phải chết, không thể nào có khả năng sống sót.

Kể cả Bán Đế bị bản nguyên đế khí của hắn đánh trúng cũng khẳng định sẽ bị trọng thương.

Thế nhưng một thanh niên trẻ tuổi còn chưa tu thành Đại Thánh lại có thể sống sót dưới công kích của bản nguyên đế khí kìa!

Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nhìn về Càn Thâm Dịch, trong mắt không có bát cứ cảm xúc gì, bước ra một bước liền đột nhiên xuất hiện trước mặt Càn Thâm Dịch, nắm đấm u ám đánh nát hộ thể cương khí của hắn, trực tiếp đấm bay ra ngoài.

Uỳnh!

Đại địa chấn động, các tòa lầu các có đại thánh trận pháp bảo hộ cũng bị Càn Thâm Dịch đụng nát.

"Không chết?" Trong đôi mắt của Tịch Thiên Dạ hiện lên một tia ngoài ý muốn.

Đại Thánh bình thường nếu như nhận một quyền chính diện của hẳn đều sẽ bạo thể chết, nhưng Càn Thâm Dịch lại vẫn còn sống.

Phốc phốc!

Sắc mặt Càn Thâm Dịch tái nhợt như tờ giấy vàng trong nháy mắt, bỗng phun ra một ngụm máu tươi, y phục trên người đã bị chấn thành từng mảnh nhỏ, một bộ kim quang nhuyễn giáp lộ ra bên trong, tản ra ánh sáng thần thánh.

"Bảo vật đế đạo!"

Con ngươi Trương Qua Kính co rụt lại, hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra món kim quang nhuyễn giáp kia ẩn chứa quy tắc đế đạo, ngưng tụ nồng đậm đế khí và đế uy.

Trên đại lục Nam Man không có đế binh, nhưng bảo vật đế đạo thì vẫn có một ít

Bảo vật đế đạo là chính là do được một vị Đế giả tế luyện và thai nghén lâu năm mà thành, ở trên ẩn chứa đế đạo pháp tắc và đế khí, mặc dù không phải đế binh nhưng cũng đã cường đại và trân quý hơn đại thánh binh nhiều rồi.

Đương nhiên, cần có những vật liệu tương đối nghịch thiên mới có thể tế luyện bảo vật đế đạo, những thứ này Đế giả cũng rất khó tìm được, cho nên một vị Đế giả cả đời cũng chỉ có thể tế luyện ra một kiện bảo vật đế đạo mà thôi.

Trương Qua Kính không ngờ rằng hai vị tông chủ Càn Sương Tông lại sủng ải Càn Thâm Dịch đến mức độ này, thậm chí cho hắn mặc cả bảo vật đế đạo.

"Khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!"

Càn Thâm Dịch không ngờ chẳng những hắn không giết được thanh niên kia mà còn bị đánh một quyền ngã xuống đất, nếu không phải có bảo vật đế đạo bảo hộ thì sợ rằng hắn đã chết rồi.

Oanh!

Lại có một cỗ bản nguyên đế khí phóng ra từ sâu trong người Càn Thâm Dịch, hung mãnh đánh về phía Tịch Thiên Dạ.

Xoet!

Bản nguyên đế khí không thể ngăn cản, tiếp tục đánh tan Tịch Thiên Dạ thành bụi bặm.

Nhưng mà vẻn vẹn trong nháy mắt, Tịch Thiên Dạ liền lại ngưng tụ lại, phảng phất bất tử bất diệt, dù là bản nguyên đế khí cũng không thể giết hắn.

Hai lần thi triển bản nguyên đế khí đã khiến sắc mặt của Càn Thâm Dịch trắng bệch như không còn giọt máu nào, mà bản nguyên đế khí trong cơ thể hắn cũng đã tiêu hao hầu như hết sạch, lần này đối mặt Tịch Thiên Dạ thì hắn dã không có bất cứ biện pháp nào.

Tịch Thiên Dạ đi đến trước mặt Càn Thâm Dịch, một tay nắm lấy cổ hắn, nhấc lên.

"Không.......! Ngươi không thể giết ta, ta chính là thiếu chủ Càn Sương Tông, nếu như ngươi giết ta thì Càn Sương Tông nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Trong mắt Càn Thâm Dịch rốt cuộc xuất hiện sợ hãi, không còn vẻ ương ngạnh và phách lối trước đó.

Một người khi ở trước tử vong thì mặt yếu đuối của hắn mới được triệt để bày ra.

Chỉ là cầu xin Tịch Thiên Dạ thì dĩ nhiên không có bất cứ ý nghĩa nào.

Tịch Thiên Dạ siết nắm tay lại, chuẩn bị bóp chết Càn Thâm Dịch như bóp chết một con gà thì một cỗ uy nghiêm vô hình bỗng bốc phát ra từ sâu trong Thính Vũ Các, quét ngang thiên địa, đột nhiên đè nén lên người Tịch Thiên Dạ.

"Đế uy!"

"Cường giả Bán Đế tản ra đế uy!"

"Có Bán Đế ở trong Thính Vũ Các."

Ánh mắt mọi người vội vàng nhìn về chỗ sâu trong Thính Vũ Các, cố uy nghiêm kia chỉ có Bán Đế mới có, không ít người ở dưới cố uy nghiêm đó đã quỳ xuống, dù là Thánh Nhân cũng vậy.

"Lá gan của các hạ không nhỏ a, thiếu chủ Càn Sương Tông há là người ngươi có thể động vào, cẩn thận sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho chính mình và tộc nhân phía sau đấy."

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên từ trong Thính Vũ Các, sau một khắc thì chủ nhân của nó liền đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Người đến là một trung niên áo xanh, mặt mũi trắng trẻo không râu, có vài phần nho nhã.

"Liễu Minh Bán Đế." "Vẫn Nha Sơn, Liễu Minh Bán Đết" Rất nhiều người nhận ra lai lịch của trung niên kia.

Vẫn Nha Sơn, Liễu Minh Bán Đết Đây là một vị Bán Đế có danh khí tương đối lớn trong Thiên Cơ thánh thành.

Mặc dù Vẫn Nha Sơn chỉ là thế lực tam lưu trong Thiên Cơ thánh thành, trong tông môn không có Đế giả tọa trấn những vẫn có năm Bán Đế tồn tại.

Cho nên trong những thế lực tam lưu thì Vẫn Nha Sơn vẫn là một tông môn xuất chúng.

Liễu Minh chính là lão đại của năm Bán Đế Vẫn Nha Sơn, trong số Bán Đế cũng là một cường giả.

Liễu Minh vừa xuất hiện thì ánh mắt đã nhìn vào Tịch Thiên Dạ, trên người tản ra đế uy đáng sợ, tầng tầng lớp lớp trấn áp xuống, phương viên trăm trượng đều bị ngưng kết lại.

Cùng lúc đó, một đạo kiếm khí từ trên không chém xuống, chặt đứt cánh tay. của Tịch Thiên Dạ, Càn Thâm Dịch đang bị bắt lập tức thoát khốn chạy ra, điên cuồng lui lại như chim sợ cành cong.

"Liễu Minh, nhanh bảo bộ bổn thiếu gia!"

Sắc mặt Càn Thâm Dịch trắng bệch, sơ hãi trốn ở sau lưng Liễu Minh, trong lòng vẫn chưa hết kinh sợ.

"Thiếu tông chủ yên tâm, có Liễu Minh ở đây, không ai có thể đả thương thiếu chủ. Liễu Minh thản nhiên nói.

Vẫn Nha Sơn vẫn luận phụ thuộc vào Càn Sương Tông, hẳn đã ở Thính Vũ Các thì không có khả năng mặc kệ Càn Thâm Dịch bị người khác giết chết, bằng không hắn cũng không cách nào bàn giao với Càn Sương Tông.

"Bắt hắn lại cho ta, bổn thiếu chủ muốn hắn sống không được mà chết không xong."

Trong lòng Càn Thâm Dịch tràn đầy oán độc, chỉ vào Tịch Thiên Dạ nói, sau khi thoát khỏi nguy hiểm thì oán hận trong lòng hắn lập tức xông thẳng lên đầu.

Hắn muốn tất cả mọi người biết kết cục của kẻ dám trêu chọc Càn Thâm Dịch hắn sẽ như thế nào.

Đám người trước Thính Vũ Các câm như hến, uy nghiêm của Bán Đế có thể so với thiên uy, đừng nói là tu sĩ bình thường, dù Đại Thánh ở đây cũng không dám thở mạnh.

Lông mày Chu Bách Hà nhíu lại, giao chiến giữa các Thánh Nhân thì Bán Đế chạy đến làm gì? Hắn liếc về phía Tịch Thiên Dạ, thấy biểu hiện của Tịch Thiên Dạ vẫn hờ hững như thường, không chút mảy may hoảng loạn nào khi đứng trước Bán Đế cả.

Có ý tứ!

Sự hiếu kỳ trong lòng của Chu Bách Hà lại càng lớn hơn, từ trong cuộc chiến trước đó hãn đã nhìn ra Nhiếp Nhân Hùng chỉ thực sự là Thánh Nhân viên mãn.

Một Thánh Nhân viên mãn là lại mạnh đến mức hắn cũng không nhìn thấu như này là trước nay chưa từng xảy ra.

Trên toàn bộ đạo lục Nam Man cũng không có Thánh Nhân viên mãn nào biến thái như thế a.