Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 656




Họa Tâm tiên tử chậm rãi đi về phía trước, rất nhanh đã đi đến bên cạnh Tịch Thiên Dạ, tỏ vẻ quan tâm nói:

"Nhiếp huynh, ngươi không sao chứ?”

Toàn bộ tu sĩ trong Vân Hoang Liệp Giả Thành đều bị câu hỏi của Hoa Tâm tiên tử làm cho rung động, không ngờ Họa Tâm tiên tử lại quan tâm một người thanh niên như vậy, trước kia chưa từng xảy ra chuyện như thế a.

Không ít tu sĩ thầm ái mộ Họa Tâm tiên tử đều cảm thấy trong lòng rất khó chịu, hận không thể một kiếm giết chết Tịch Thiên Dạ. Dù sao trong mắt bọn hắn, Họa Tâm tiên tử chính là thần thánh không thể xâm phạm, chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa bốn, bất kỳ người nào cũng không có tư cách đứng chung một chỗ cùng Họa Tâm tiên tử.

"Mấy ngày không gặp, từ khi chia tay đến giờ tiên tử không có việc gì chứ.”

Tịch Thiên Dạ thản nhiên đáp.

"Nói ra thật sự là hổ thẹn, Họa Tâm truy đuổi Kim T¡ La Hoàng Điểu vào sâu trong Vân Mãng sơn mạch mới giết được nó, không có bảo vệ Niếp huynh chu toàn quả thật là lỗi của Họa Tâm."

Họa Tâm tiên tử tỏ vẻ áy náy, dường như nàng có trách nhiệm rất lớn trong việc Niếp Nhân Hùng bị Viêm Lang Liệp yêu đoàn công kích vậy.

Cái gì!

Lời vừa nói ra, toàn bộ Vân Hoang Liệp Giả Thành đều chấn động, Kim Tỉ La Hoàng Điểu trong truyền thuyết thế mà bị Họa Tâm tiên tử giết chết!

Không biết bao nhiêu tu sĩ đến Vân Mãng sơn mạch cũng vì tìm kiếm Kim Ti La Hoàng Điểu, toàn bộ đều là người của các đại tông đại phái, xem ra lần này bọn họ phải tay không mà về.

Hơn nữa theo như lời nói của Họa Tâm tiên tử có thể thấy được, mấy ngày trước người thanh niên gọi là Nhiếp Nhân Hùng kia đi cùng Họa Tâm tiên tử, chỉ bởi vì Họa Tâm tiên tử truy đuổi Kim Ti La Hoàng Điểu mới tạm thời tách rời.

€ó thể sánh vai đi cùng Họa Tâm tiên tử a, mọi người không chỉ hâm mộ, nhiều hơn chính là khiếp sợ, dù sao bọn họ chưa từng nghe Họa Tâm tiên tử thân mật với bấy kỳ ai.

"Nhiếp Nhân Hùng... Điện hạ... Chăng lẽ là hắn..."

Trương Huân Y suy nghĩ đăm chiêu, bỗng nhiên nàng nghĩ đến một đáp án rất không thực tế, nhưng xem ra lại rất có thể là đáp án đúng.

Không chỉ có nàng, rất nhiều người của Kiếm Đế cung đều theo bản năng nghĩ theo chiều hướng ấu, dù sao thì bên trong Thiên Cơ Thánh thành, một người họ Nhiếp có thể khiến cho một vị Bán Đế phải khom người bồi tội, lại có tư cách sánh vai cùng Họa Tâm tiên tử thì cũng chỉ có Thái Tử của Tử Tiêu vương triều.

"Chẳng phải nói Nhiếp Thái Tử làm người rất điệu thấp, không thích đi ra ngoài, say đắm Luyện Khí thuật, hơn nữa tu vi hết sức bình thường sao?"

Lâm Anh Hán nhịn không được nói.

"Ngươi biết Nhiếp Thái Tử?"

Trương Huân Y lườm Lâm Anh Hán một cái.

Lâm Anh Hán nghe vậy thì yên lặng, hắn làm sao có thể quen biết vị thái tử thần bí kia chứ, nhưng toàn bộ người trong Thiên Cơ Thánh thành cũng không có

mấy ai quen biết Nhiếp Thái tử a.

"Cũng may Kim T¡ La Hoàng Điểu đã bị ta giết chết, cũng không phụ lòng Nhiếp huynh, nếu huynh muốn, Họa Tâm sẽ tặng cho Niếp huynh."

Họa Tâm tiên tử ăn nói uyển chuyển, chỉ thấy nàng chậm rãi duỗi ra một ngón tay trắng nõn như ngọc, trên đầu ngón tay xuất hiện một sợi hồn thú, bề ngoài yêu thú kia rất giống Phượng Hoàng, đúng là hồn thú Kim T¡ La Hoàng Điểu.

"Nếu tiên tử đã có ý, nếu Nhiếp mỗ còn từ chối thì không phải cho lắm." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Không duyên không cớ được tặng thứ tốt, tại sao lại không cần, huống chỉ thứ tốt này là của nữ nhân tâm cơ thâm sâu trước mắt.

Họa Tâm tiên tử nghe vậy ngẩn người một lát, hiển nhiên nàng không ngờ Tịch Thiên Dạ sẽ nói như thế, dựa theo tính cách của Nhiếp Nhân Hùng, hắn quả quyết sẽ không nhận đồ vật của nàng.

Cho nên câu nói vừa rồi của nàng chỉ là khách sáo mà thôi.

Nhưng mà lời nói đã ra khỏi miệng, lại không cách nào thu hồi, Họa Tâm tiên tử cũng là người quyết đoán, thế mà thật sự lấy ra không gian bảo vật chứa đựng thi thể cùng thú hồn Kim T¡ La Hoàng Điểu cho hẳn.

Tu sĩ trong Vân Hoang Liệp Giả Thành thấy vậy vừa hâm mộ lại khiếp sợ, rốt cuộc là thanh niên gọi là Nhiếp Nhân Hùng kia có quan hệ thế nào với Họa Tâm tiên tử a, thế mà nàng lại nguyện ý tặng con mồi mà mình phải nhọc nhằn khổ sở mới săn được cho hẳn.

Bây giờ có ai không biết Kim T¡ La Hoàng Điểu rất trân quý, vì nó có thể đổi lấy một lần chế tạo một kiện Đại Thánh khí phù hợp với bản thân a, dù là Họa Tâm tiên tử cũng rất động tâm, nếu không thì nàng cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi đi đến Vân Mãng sơn mạch.


"Nếu vậy là Nhiếp mỗ đa tạ tiên tử rồi."

Tịch Thiên Dạ mặt dạn mày dày, đối mặt với vô số ánh mắt hâm mộ cùng ghen ty mà vẫn thản nhiên nhận lấy không gian bảo vật từ tay Hoa Tâm tiên tử.

Họa Tâm tiên tử thấy vậy cười nhạt một tiếng:

"Nhiếp huynh sao lại khách khí như thế, lần này đi săn Kim T¡ La Hoàng Điểu cũng là vì Nhiếp huynh a. Nếu Nhiếp huynh vừa lòng, Họa Tâm cũng thấy yên tâm."

Lời vừa nói ra, toàn bộ Vân Hoang Liệp Giả Thành lại một lần nữa chấn động, chỉ cần không ngốc đều có thể nghe ra được, quan hệ giữa hai người Họa Tâm tiên tử cùng thanh niên mặc áo trắng kia có chút vi diệu, thậm chí có thể nói thân mật...!

Từ lúc nào Họa Tâm tiên tử lại thân mật với một người nam nhân như vậy, nếu chuyện này truyền đi tất nhiên sẽ chấn động toàn bộ Thiên Cơ Thánh thành.

Tịch Thiên Dạ ngoài cười nhưng trong không cười, Họa Tâm tiên tử cố ý khiến mọi người lần tưởng quan hệ hai người bọn hắn rất thân mật chỉ là vì che giấu hành vi hạ sát thủ của nàng thôi.

Công thêm việc nàng ở trước mặt mọi người tặng Kim Tí La Hoàng Điểu cho hẳn, ai sẽ tin tưởng Họa Tâm tiên tử giết chết Nhiếp Nhân Hùng đây?..

Mà Nhiếp Nhân Hùng đi vào Vân Mãng sơn mạch là bởi vì Họa Tâm tiên tử chủ động mời, nếu không có đêm đó giết hại rồi vứt xác thì biểu hiện lúc này của Họa Tâm tiên tử rất là hợp tình hợp lý.

Hoa Tâm tiên tử làm như thế thực sự là quá giảo hoạt. Nhưng "Nhiếp Nhân Hùng" thật sự đã chết, mà hắn cũng cần một thân thể sống tạm nên sẽ không vạch mặt nàng.

Thật ra trước đó Tịch Thiên Dạ đã phát hiện có một cỗ khí tức mịt mờ thần bí ẩn giấu ở phụ cận Vân Hoang Liệp Giả Thành, khiến cho hắn thấy uy hiếp còn nhiều hơn Tưởng Miện vương, chẳng qua người kia chậm chạp không chịu hiện thân, bây giờ xem ra người kia chính là Họa Tâm tiên tử.

Nếu Tưởng Miện vương có thể giết chết Nhiếp Nhân Hùng, Tịch Thiên Dạ tin tưởng Họa Tâm tiên tử sẽ không xuất hiện, mà trơ mắt nhìn hản chết trong tay 'Tưởng Miện vương.

Bây giờ Họa Tâm tiên tử ra mặt, mặt ngoài là vì Niếp Nhân Hùng, nhưng thực tế là vì Tưởng Miện vương cùng Khô Tịch môn mà thôi.

Dù sao thì Họa Tâm tiên tử cũng là người của Tán Sĩ liên minh, mà Khô Tịch môn cùng Tưởng Miện vương đều thuộc sự quản lý của Tán Sĩ liên minh.

Họa Tâm tiên tử giáo huấn Tưởng Miện vương trước mặt mọi người, mà Tưởng Miện vương lại nhận lỗi trước công chúng, thái độ cung cung kính kính, nể mặt Họa Tâm tiên tử nên Nhiếp Nhân Hùng không cách nào tiếp tục truy cứu trách nhiệm của Khô Tịch môn cùng Tưởng Miện vương.

Kể từ đó, chính là một hòn đá ném trúng hai con chim. Không chỉ khiến cho Tưởng Miện vương cùng Khô Tịch môn mang ơn nàng, mà còn để cho công chúng thấy được quan hệ thân mật giữa nàng và Nhiếp Nhân Hùng.

Đương nhiên, việc tổn thất thú hồn Kim Ti La Hoàng Điểu là tình huống ngoài ý muốn.

Tịch Thiên Dạ cười lạnh, không tiếp tục để ý Họa Tâm tiên tử cùng Tưởng Miện vương, bỗng nhiên đưa mắt nhìn về Tiếu Trường Vũ.

Tiếu Trường Vũ thấy Tịch Thiên Dạ đưa mắt nhìn sang, sắc mặt trắng bệch vô cùng, cả người run lên bần bật, suýt nữa đứng không vững.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ mọi chuyện lại biến đổi như thế.

Trong mắt hắn người thanh niên kia vốn không có thân phận bối cảnh gì, thế mà bây giờ lại đột nhiên trở thành vị Thái tử thần bí nhất Thiên Cơ Thánh thành, ngay cả Bán Đế Tưởng Miện Vương cũng phải cung kính kính nhận lỗi.